Tôi ước mình không còn “cái ngàn vàng” trước khi kết hôn
Có ai như tôi không, đêm tân hôn nằm khóc thút thít nhớ người cũ, ước được người cũ lấy đi cái ngàn vàng của mình chứ không phải chồng, ước mình chưa từng lấy chồng.
Đêm tân hôn khóc thút thít nhớ người cũ, ước được người cũ lấy đi cái ngàn vàng.
Tôi ước mình không còn trong trắng trước khi kết hôn
Có ai như tôi không, đêm tân hôn nằm khóc thút thít nhớ người cũ, ước được người cũ lấy đi cái ngàn vàng của mình chứ không phải chồng, ước mình chưa từng lấy chồng.
Tôi 26 tuổi, có một tình yêu tuyệt vời cho đến khi kết hôn. Không dám tự khen mình nhưng đánh giá người ngoài về tôi rất có sức hấp dẫn. Tôi thích son phấn giày dép, tự làm đẹp cho bản thân nên nhiều người đàn ông đến với mình đều do xao xuyến ngoại hình. Tôi trước đây hay cho mình một giá trị nhất định nên không nhận lời quen ai, quan niệm không quen thì thôi, quen phải quen cho đáng.
Rồi tôi gặp anh, si mê anh vô cùng. Chúng tôi yêu nhau nhiều lắm, cả hai đều ngọt ngào nên chả bao giờ cãi nhau. Một thời gian dài quen nhau, anh bắt đầu tìm cách đưa tôi lên giường. Anh là dân du học nên không câu nệ chuyện trinh tiết, nhưng tôi là gái truyền thống nên đã giận dỗi khi anh ngỏ lời trực tiếp với mình.
Sau thời gian đó anh cũng không hành động tương tự nữa, tỏ ý trân trọng tôi. Tôi hiểu nên càng yêu anh hơn. Đến một ngày, cảm xúc không kìm nén nổi anh đã làm những hành động khiến tôi cũng thiếu kiềm chế. Tôi vẫn nhớ mãi cảm giác lần đầu tiên bàn tay anh chạm vào người tôi, dù rất muốn nhưng tôi giật ra và để anh vô cùng hụt hẫng.
Tôi hỏi nếu gìn giữ như này anh sẽ càng yêu hơn không? Anh trả lời: “Cái đó là một bước tiến của tình yêu, nó sẽ làm ta yêu nhau hơn. Tất nhiên anh tôn trọng sự quyết đoán trong con người em, nhưng em giống như đem trinh tiết ra để trói buộc mình vậy. Anh nhận thấy em cũng rất muốn hòa vào anh cơ mà”. Tôi thật sự tự ái vì câu nói đó.
Tôi nghĩ mình không mất sự trong trắng thì mới có giá trị, làm tình yêu hai đứa thêm mặn nồng hơn, vậy mà hình như đối với anh thì không. Đỉnh điểm mâu thuẫn là đến khi tôi phát hiện anh hay xem và tìm hiểu về tình dục, tôi thấy thật kinh khủng và vội vàng nói chia tay vì ghê sợ con người chỉ biết nghĩ đến chuyện giường chiếu.
Anh điềm tĩnh đến nỗi tôi phát sợ và nói: “Anh cho em thời gian 3 ngày để suy nghĩ kỹ và rút lại lời nói của mình, chúng ta còn rất yêu nhau nhưng em ngày càng quá quắt. Nếu đối với em chuyện chia tay dễ như thế thì cưới nhau bao nhiêu mâu thuẫn em sẽ đòi ly hôn anh sao? Vả lại trinh tiết có ăn được không mà em cứ giữ khư khư và tự bực mình với anh”.
Video đang HOT
Lúc đó tôi không thấy mình sai gì cả mà anh mới là kẻ không ra gì. Tôi từ chối suy nghĩ rồi dùng dằng “Mình chia tay luôn đi”. Mối tình đẹp kết thúc với tôi như vậy, đầy đau đớn, tiếc nuối, tủi hờn. Anh vì quá đau buồn mà cũng trở về nước, từ đó không còn liên lạc với tôi nữa. Thời gian sau tôi cũng hẹn hò, đi chơi với nhiều người nhưng không ai bằng anh nên không thể quen ai khác được.
Rồi một ngày tôi gặp được người đàn ông khác (chồng hiện tại) trong lúc đi làm thẻ ngân hàng. Vì có một số trục trặc nên chúng tôi có duyên gặp gỡ. Anh là giám đốc ngân hàng, con nhà gia giáo quyền quý, thêm nữa lại con một, cùng là quan chức như nhà tôi. Lúc gặp anh tôi 25 tuổi, hợp đủ mọi bề nên chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân trong vòng một năm.
Trong một năm đó, anh cũng nhiều lần gạ gẫm nhưng tôi nghĩ anh thử nên nhất quyết từ chối và tha thứ chứ không hờn trách như người cũ. Nhà chồng tôi cũng mê tín và coi trọng chuyện trinh tiết cực kỳ nên khi bước về làm dâu nhà anh tôi rất tự tin. Bạn bè nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ vì chồng giàu có, nhà xe đầy đủ, ôsin hầu tận nơi, không phải đụng tay đụng chân gì. Chúng tôi tổ chức lễ cưới thật hoành tráng và đêm tân hôn đúng nghĩa.
Tôi chọn một chiếc váy trắng tinh khiết, sẵn sàng trao cái ngàn vàng đã gìn giữ bấy lâu, thứ làm tôi mất đi tình yêu ngọt ngào nhất, đau khổ nhiều năm vì da diết nhớ người cũ. Chồng mở hộp tủ lấy miếng vải lót cho tôi nằm, rồi lấy một chai thuốc hỗ trợ bảo tự bôi đi. Tôi tủi thân nhiều nhưng vẫn mong chờ điều gì đó. Chồng nói kê thế để đỡ phải giặt ga giường, sáng mai mẹ kiểm tra cho dễ. Tôi tức tối ngồi dậy, cầm chai thuốc đưa cho anh, rồi ôm gối xuống dưới nằm.
Chồng biết vợ giận nên nhẹ nhàng bảo sẽ giúp, nói tôi thông cảm vì hôm nay anh hơi mệt nên nhanh nhanh rồi đi ngủ. Chồng lấy đi cái ngàn vàng trong tích tắc, không chút cảm xúc, không chút ý nghĩa. Tôi thất vọng và đau đớn vô cùng. Xong nhiệm vụ chồng lăn ra ngủ, bảo tôi mặc áo vào rồi quay lưng về phía tôi. Có ai như tôi không, đêm tân hôn nằm khóc thút thít nhớ người cũ, ước được làm chuyện này với anh ấy. Ước được người cũ lấy đi cái ngàn vàng của mình chứ không phải chồng, ước mình chưa từng lấy chồng.
Tôi không biết anh lại đổi khác sau một đêm như vậy. Lúc đó cứ nghĩ mới một ngày làm vợ đã thế này, thử hỏi sau này sống ra sao? Tôi thực sự muốn ly hôn, tự nhiên giờ mới thấy cái giá của việc gìn giữ cái ngàn vàng lại tệ hại thế này, người yêu xưa nói đúng: Trinh tiết có ăn được không? Rõ ràng là không ăn được, nhưng nó khiến người ta trở thành nô lệ, có khi phải đánh đổi một đời con gái.
Làm phụ nữ khổ đủ đường, tôi giờ đây lại ganh tỵ với bạn bè. Chúng nó quen nhau, trao thân cho nhau và rồi yêu say đắm, đến ăn ở với nhau cũng hạnh phúc. Còn nhớ một đứa bạn, tôi từng khinh khỉnh coi thường vì nóquan hệ trước hôn nhân, nó nói: “Phải thử chứ, ai biết được ông đó bị yếu sinh lý hay bạo lực tình dục. Thử trước biết đường mà né, chứ lấy nhau rồi giấy tờ hôn thú, né nhau thế nào”. Tôi thấy đúng, nhất là trường hợp của mình bây giờ.
Tôi và chồng mới cưới nhau được một tuần nhưng đó là lần duy nhất anh đụng vào người tôi. Tôi chán nản và nhớ người yêu cũ nhiều, giờ có nên ly hôn ngay không? Tôi dằn vặt và không có lối thoát rồi, cần một bờ vai nương tựa nhưng không có ai, càng không thể kể bố mẹ nghe chuyện này. Hãy giúp tôi!
Theo Phunutoday
Đổi "cái ngàn vàng" lấy việc và qua tay 4 gã đàn ông nơi xứ người
Hôm chia tay ở máy bay, anh không quên dặn tôi "em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc".
Tôi chỉ học hết lớp 9, sau đó đi làm công nhân may ở thị trấn Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình, lương chỉ có 300 nghìn đồng/tháng mà công việc thì đầu tắt mặt tối, đã thế lại còn hay bị trừ tiền vì sai hàng. Sau hai năm làm việc ở đó, tôi chẳng để ra được một tý tiền nào cả.
Rồi tôi nghe "cò" dụ đi xuất khẩu tại Malaysia với mức thu nhập gấp 20 lần trong nước. Tôi tranh thủ đi học tiếng và chỉ ba tháng sau tôi bay sang Malaysia theo hợp đồng công nhân lao động may 2 năm, có thể gia hạn thêm 1 năm, với hi vọng sẽ kiếm được ít vốn về mở cửa hiệu thời trang ở quê. Cả vốn đi và học tiếng của tôi hết tầm 20 triệu, đó là tiền bố mẹ tôi vay ngân hàng.
Sau 3 giờ trên hành trình máy bay từ Việt Nam sang Malaysia, tôi lại mất thêm 3 giờ nữa đi ô tô về bang Johor Bahru, miền nam Malaysia để vào một công ty may xuất khẩu có tên Gi... làm việc.
Tôi vui mừng khi nhận được số tiền gần 1400 ringgit, tương đương 5,5 triệu đồng/tháng lương đầu tiên, số tiền đó bằng cả năm tôi làm ở quê. Tôi lao vào công việc kiếm tiền gửi về cho bố mẹ trả nợ. Hết năm đầu tôi trả được hết nợ và có một chút vốn cho riêng mình.
Nhưng sang đến năm thứ hai, công việc trở nên khan hiếm, lượng hàng về ít hơn mà công nhân Việt Nam sang đó ngày một đông hơn. Có tháng tôi chỉ kiếm được khoảng 3 triệu đồng, trừ chi phí ăn uống chi tiêu ra, tôi không dư đồng nào. Rồi tôi quen và yêu Sơn, người Hòa Bình, làm việc cùng công ty tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy vui vì nơi đất khách quê người, tôi có một người con trai làm chỗ dựa. Tôi nghe lời ngon ngọt của Sơn, rời ký túc và thuê nhà ở với anh như vợ chồng.
Tôi muốn thoát khỏi cảnh công nhân nghèo khó bằng việc xuất ngoại
Tôi ngày càng trở nên nghèo khổ hơn vì phải nuôi thêm anh do công việc của Sơn bấp bênh. Tiền tôi làm ra chỉ đủ chi tiêu tằn tiện cho hai đứa. Thật lòng, tôi yêu Sơn nên tôi chẳng ngại ngần trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Nhưng cuối cùng, Sơn thấy công việc bấp bênh nên dù chưa hết hợp đồng, anh đã bỏ tôi, bỏ công việc để về nước.
Tôi cố làm hết hợp đồng để về nước tìm anh. Ngày về nước, trong túi tôi không có nổi 1 triệu đồng. Và suốt 1 tháng, tôi không có manh mối nào để tìm anh cả. Ở nhà, tôi cũng không biết mình phải làm gì. Tôi lại một lần nữa khăn gói sang Malaysia làm công nhân.
Lần này, tổ trưởng của tôi là một anh người Thái Lan. Tôi tìm mọi cách nịnh anh, những mong anh phân cho tôi nhiều việc hơn. Lúc đầu chỉ là những câu à ơi, hỏi thăm, thân mật. Nhưng sau đó, tôi đã ngã vào vòng tay anh - kẻ nổi tiếng là trăng hoa ở cái xưởng này. Tôi ngủ với anh chỉ để anh đẩy nhiều việc về cho tôi làm. Lúc đầu tôi cũng lăn tăn "liệu mình có ngu ngốc khi chọn cách này không?" Nhưng rồi tôi biết, mình sang đây là vì tiền và cần phải kiếm được tiền. Tôi nghĩ đơn giản lắm, mình còn gì để mất nữa đâu.
Và tôi đã đánh mất cái quý giá nhất của đời con gái ở nơi xứ người
Vậy là, tuần hai lần tổ trưởng gọi tôi ra ngoài để cho anh ấy thỏa mãn tháng ngày xa vợ. Đổi lại, tháng nào doanh số của tôi cũng cao nhất tổ. Có tháng tôi được hẳn 2000 ringgit tiền lương.Tôi vui lắm, cứ thế này chỉ sau hai năm tôi sẽ có một khoản tiền kha khá rồi về quê.
Tôi làm tình nhân của lão tổ trưởng người Thái Lan hơn một năm thì lão về nước và thay vào đó là một anh sếp người Trung Quốc. Và thói quen có nhiều việc, tôi lại à ơi anh tổ trưởng mới. Cả tổ ai cũng biết tôi đổi tình lấy việc nhưng có quan trọng gì đâu vì toàn người Thái và người Indo, tôi không sợ mang tiếng.
Tôi thường xuyên đi chơi với sếp người Trung Quốc và có những đêm chúng tôi không về ký túc xá để cùng ân ái với nhau. Tôi được tiếng là xinh xắn ở tổ nên anh cũng cưng chiều tôi nhiều hơn. Thậm chí, có ngày tôi làm không hết việc còn những bạn khác thì ngồi chơi.
Nhiều người bàn tán tôi đánh đổi rẻ quá. Nhưng tôi thấy hài lòng là được.
Thấm thoắt, tôi đã làm ở bên mảnh đất này hơn năm năm, tôi không còn là cô gái 19, đôi mươi như trước mà đã bước sang tuổi 24. Mẹ tôi thường dục tôi về nhà lấy chồng vì sợ con gái lỡ thì. Tôi thì chưa bằng lòng vì còn muốn kiếm tiền.
Rồi người sếp Trung Quốc của tôi cũng về nước. Tôi lại quen Hà (người Nghệ An), hơn tôi 5 tuổi, đang làm công nhân cho một nhà máy bánh kẹo, cách chỗ tôi ở hơn 200km.
Cùng cảnh xa quê và mang theo khát vọng đổi đời, chúng tôi như thấu hiểu nhau nên tôi đã nhận lời làm bạn gái của anh. Vậy là cứ chủ nhật, tôi lại bắt tàu lên chỗ anh chơi và chúng tôi quan hệ tình dục với nhau. Anh không thắc mắc chuyện tôi không còn là con gái nữa. Chắc anh hiểu cuộc sống xa quê, giữ thân mình đâu có dễ.
Tôi yêu Hà được 1 năm, anh lại về nước và nói chia tay với tôi. Mặc dù hơi hụt hẫng nhưng tôi không thấy buồn vì người đàn ông nào đi qua tôi cũng chỉ là chơi bời và tôi dự định mình sẽ về quê lấy chồng gần nhà.
Hôm chia tay ở máy bay, anh không quên dặn tôi "em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc".
Câu nói của anh văng vẳng trong đầu tôi. Đàn ông Việt vốn gia trưởng, chắc chắn sẽ không chấp nhận những người con gái không còn trinh. Ý trí vá lại trinh trước khi lấy chồng thôi thúc trong đầu tôi.
Theo Phunutoday
Anh rể trả giá 200 triệu để có "cái ngàn vàng" của tôi Trước khi lấy anh T. chị đã không còn trinh nguyên vì đã dại dột trao đời con gái cho anh người yêu cùng khóa học. Đó là lý do mà chị và anh rể mâu thuẫn suốt những năm qua. Hôm qua khi chị hỏi vay tiền thì anh ta ra giá mua cái ngàn vàng của em với giá 200 triệu....