Tôi là con vẹt bị nhốt ở trong lồng sơn son thiếp vàng
Ba tôi ra mặt sang nhà anh và nói: “Muốn cưới con gái tao, mày phải có nhà 3 lầu, xe 4 bánh, hồi môn cũng phải 2 tỷ nghe chưa. Mày nhắm được thì tiếp còn không thì rút”.
Ảnh minh họa
Tôi là độc giả của mục Tâm sự từ rất lâu rồi, nay mới có dịp bày tỏ nỗi lòng của mình. Theo tôi thấy thì mục chủ yếu là những tâm sự về tình yêu. Nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ cảm xúc và nỗi lòng của mình. Chủ đề chính là tình cảm cha mẹ và con cái. Tôi thật sự cảm thấy ức chế và mệt mỏi nếu như cha mẹ tôi cứ quản thúc con gái như thế này.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả. Từ ngày sinh ra, cha mẹ đã nuông chiều tôi hết mực. Cha mẹ luôn bên tôi mọi lúc, mọi nơi.
Khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ mình là một cô công chúa, một đứa con may mắn nhất thế giới này. Nhưng đến hôm nay, cái suy nghĩ đó thật sự không còn vì tôi có cảm giác mình là con vẹt đang bị nhốt trong một cái lồng sơn son thếp vàng “đầy đủ tiện nghi” nhất. Và bây giờ, con vẹt đó đang gào thét muốn chui ra bên ngoài.
Từ lớp 1 đến 12, đi học tôi luôn có người đưa đón tận nơi. Lên đến cấp 3, tôi cũng muốn được đi xe máy, xe đạp như các bạn khác đi học. Tôi có trình bày ý kiến với ba mẹ thì bị gạt phăng đi. Ba mẹ nói là tôi còn nhỏ, chưa đủ tuổi lái xe và đường xá rất nguy hiểm. Thế là yêu cầu của tôi không được chấp nhận.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ba mẹ đã thuê hẳn tài xế để đưa tôi đi học… bằng xe hơi. Vì sao? Vì xe máy là phương tiện giao thông nguy hiểm, ba mẹ sợ tôi gặp tai nạn giao thông. Tôi buồn nhưng cũng thương ba mẹ đang lo lắng cho mình nên cho qua chuyện đó.
Lúc ấy các bạn trong trường hay nhìn tôi bằng con mắt khoe của khiến tôi rất buồn. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua khi tôi tốt nghiệp cấp 3. Dù đỗ đại học, nhưng ba mẹ cho tôi vào theo học 1 trường đại học quốc tế ở thành phố Hồ Chí Minh. Tôi không thắc mắc lý do, nhưng tôi biết là ba mẹ không muốn tôi giao tiếp với nhiều người “không cùng đẳng cấp”.
Video đang HOT
Cũng như cấp 3, tôi vẫn có người đưa đi đón về, vẫn xe hơi như thế. Trường tôi đang theo học là một ngôi trường rất năng nổ, nhiều hoạt động sôi nổi luôn chờ sinh viên chúng tôi. Nhưng làm sao mà tôi có thể tham gia được sự kiện nào, vì 5 giờ chiều tôi phải có mặt ở nhà.
Hôm ấy câu lạc bộ chúng tôi tham gia tổ chức sự kiện từ thiện ở một trại trẻ mồ côi khá xa và không nằm trong thành phố. Tôi cũng trình bày với ba mẹ, ba mẹ cho tôi đi, với điều kiện phải dắt theo cô giúp việc để phòng có việc gì và cô ấy sẽ xách đồ giùm tôi.
Tôi gọi điện hủy vé vì tôi không muốn mặc cảm với bạn bè, lớn rồi mà cũng cần phụ huynh đi theo. Tôi không biết nói gì với ba mẹ nữa vì khi tôi mở lời thì ba mẹ lại gạt phăng “Mày biết gì mà nói?” hay là “Nghe người lớn nói đây này”… Nói gì thì nói, tôi đã thuộc lòng những gì ba mẹ nói rồi.
Và rồi có một cậu bạn theo đuổi tôi. Tôi cũng mến cậu ấy nữa. Tôi thấy vui khi được ở bên cậu ấy. Tôi quyết định đưa cậu ấy về nhà ra mắt ba mẹ.
Tôi vô cùng tức giận khi thấy phản ứng của ba mẹ lúc nhìn thấy cậu ấy. Ba mẹ chỉ nói là “Bạn trai mày ấy à? Ừ rồi thấy rồi” thế là hết. Ba mẹ không hỏi han gì khác. Giờ cơm thì im phăng phắc, ai nấy ăn phần mình. Tôi ngượng chín mặt với cậu ta.
Vài hôm sau, cậu ấy gọi điện và đề nghị chia tay. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi hỏi tại sao thì cậu ấy nói là “Gia đình nhà em khó quá. Em là lá ngọc cành vàng, không phải ai cũng có thể đến với em đâu. Và anh là một trong số đó”.
Nước mắt tôi rơi. Tôi khóc rất nhiều. Tôi quyết truy ra tại sao cậu ấy lại như vậy. Người khác, không. Chán, không. Thậm chí tôi còn tìm hiểu anh ta có gay hay không, cũng không nốt. Tôi càng rối bời khi không biết tại sao lại như vậy.
Tôi khóc. Tôi khóc không vì cầu mong anh quay lại mà vì tôi cần một bờ vai để tựa vào. Tôi nghĩ ngay đến ba mẹ. Nhưng phản ứng của họ là “Mày dẹp đi đi” hay là “Thằng đó là gì mà mày phải hao nước mắt?”.
Và cuối cùng tôi cũng biết. Ba tôi ra mặt sang nhà anh và nói: “Muốn cưới con gái ông mày phải có nhà 3 lầu, xe 4 bánh, hồi môn cũng phải 2 tỷ nghe chưa. Mày nhắm được thì tiếp còn không thì rút”. Ba tôi thường xuyên kiểm tra điện thoại xem tôi có qua lại với anh nào nữa không.
Còn mẹ, mẹ theo dõi tôi qua mạng internet. Mẹ yêu cầu chị gái theo dõi tôi qua facebook mà tôi không hề hay biết. Mẹ yêu cầu chị là khi tôi up bất cứ cái status nào cũng phải nói cho mẹ biết. Chị tôi thì lại chả ưa tôi nên càng được dịp làm tới.
Tôi đóng facebook thì lại nói là tôi tạo cái khác để che mắt gia đình. Lỗ tai tôi đầy rồi, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. mMt mỏi với cuộc sống gia đình, tôi rủ bạn đi chơi.
Mỗi lần xin, mẹ lại hỏi “Nó là ai?”, “Trai hay gái?”, “Nó học trường gì?”,” Học giỏi không?”… Đó như là một cuộc phỏng vấn xin visa vậy, không đậu thì ở nhà. Nếu tôi nói đi chơi với người khác giới là bị cho ở nhà ngay.
Nhưng vì không khí ngột ngạt này, tôi fải nói dối rất nhiều là đi với con gái. Và giờ giới nghiêm của tôi là 8 giờ. Thế là những lần đi chơi ngày càng cạn kiệt vì chả ai thích đi với một đứa như tôi cả, họ nói có tôi đi làm họ mất vui.
Tôi chính thức không còn bao nhiêu bạn bè nữa. Cũng vì vậy mà tôi càng ngày càng cô đơn, cô đơn ngay trong chính gia đình mình. Tôi thật sự muốn nổ tung, đôi lúc tôi muốn chết cho xong.
Các bạn ơi, xin hãy giúp tôi, tôi thật sự khó xử lắm. Tôi thương ba mẹ lắm nhưng cứ như thế này thì tôi không biết phải làm sao hết. Mong các bạn giúp tôi nhé, comment của các bạn là động lực giúp tôi rất nhiều đó. Cám ơn các bạn đã đọc bài viết này.
Theo Afamily
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn tuổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đứa trẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số tiền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng tuổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ tiền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, ngực bự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...