Tôi không ngờ lại bị con trai cả lừa đến mức trắng tay lúc về già
Trước sự mời gọi nhiệt tình, tôi quyết định sẽ sống những năm cuối đời cùng với con cả. Đến khi trắng tay, tôi mới hiểu rõ lòng dạ của con trai mình.
Tôi có 2 con trai, đứa lớn tên Vinh, đứa nhỏ tên Danh. Gia đình con lớn có công việc tốt, kinh tế khá, sống ở thành phố. Con nhỏ sống cùng tôi ở quê trong ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ.
Đầu năm trước, Vinh về quê mời tôi ra phố sống, con trưởng nói muốn cho tôi một cuộc sống sung sướng hạnh phúc lúc cuối đời. Con không muốn tôi tối ngày vất vả lo công việc cho nhà em, làm nhiều mà ăn uống kham khổ khiến tôi gầy yếu mỗi ngày.
Dù Vinh tìm đủ mọi cách để mời gọi tôi ra phố sống nhưng tôi vẫn quyết từ chối. Tuy ở với con út nghèo khó nhưng các con đối xử tốt, chưa bao giờ nói những lời làm mẹ buồn lòng. Có gì ngon con dâu út cũng mời mẹ ăn trước, sau đó mới đến lượt con cháu.
Cho đến một lần tôi bị tai nạn, con trưởng về đưa tôi ra phố điều trị và rước luôn về nhà chăm sóc. Những tháng đầu được con cháu đối xử tốt, tôi thấy rất hài lòng và đã đồng ý ở lại nhà của Vinh luôn.
Video đang HOT
Ở được 1 năm, con cả dụ dỗ tôi chia tài sản ở quê, phần nhà là của em Danh, phần đất trống sẽ chia cho anh lớn. Vì con cả có nghĩa vụ thờ cúng bố mẹ và tổ tiên nên Vinh muốn được chia phần đất nhiều hơn. Không muốn làm vợ chồng con cả buồn, tôi đã duyệt tất cả yêu cầu của con đưa ra và yêu cầu con út phải thực hiện rồi cùng đi công chứng sang tên sổ đỏ.
Khi đã được chia đất đúng theo mong muốn, Vinh muốn quản luôn 9 cây vàng tôi đang giữ trong người. Con bảo tôi già rồi, cầm nhiều vàng trong người không an toàn, để con cất vào két sắt cho đảm bảo. Sau này, tôi có việc cần dùng đến, các con sẽ đưa cho. Nghe con nói cũng đúng nên tôi đã đồng ý.
Tuần vừa rồi, nhớ các cháu, tôi gọi điện về cho con út hỏi han tình hình ở quê. Danh bất ngờ nói là anh cả đã bán mảnh đất ở quê vào tháng trước. Cứ nghĩ là tôi biết chuyện nên con út không nói gì. Tôi thật sự choáng váng khi nghe tin này.
Trước khi chồng tôi mất, có tâm nguyện không con cháu nào được bán đất đai của tổ tiên, bằng giá nào cũng phải giữ lấy. Vậy mà, tôi đã gián tiếp tiếp tay cho con cả bán đất. Giá mà tôi không chia đất cho các con thì đâu xảy ra chuyện buồn này. Tôi thật sự hối hận.
Lúc tôi truy hỏi lý do bán đất, con cả thật thà khai là đang nợ nần người ta nên phải bán đất trả nợ. Nghe đến đây, tôi nhớ đến số vàng từng gửi Vinh giữ và yêu cầu con đưa cho mẹ. Nhưng con nói là không cầm cây vàng nào của tôi hết, còn bắt tôi đưa bằng chứng ra.
Những lời con nói làm tôi suy sụp thật sự, không ngờ đứa con ngoan ngoãn ngày nào của tôi, giờ lại lừa mẹ để rút hết đất đai tiền vàng. Mấy ngày nay, tôi luôn sống trong bất an. Không còn tài sản phòng thân, tôi có thể bị con trai đuổi ra khỏi nhà bất kỳ lúc nào. Về quê thì không có mặt mũi nào mà nương nhờ con út. Theo mọi người, tôi phải làm gì đây?
Câu nói của con trai trước khi rời nhà ông nội khiến tôi trăn trở
Con trai buồn bã, vừa khóc vừa nói một câu thấm thía. Vợ chồng tôi chỉ biết thở dài, nhìn nhau trong bất lực.
Ảnh minh họa
Vì công việc nên vợ chồng tôi phải sống ở thành phố. Bố mẹ chồng ở quê, hiu quạnh chỉ có hai ông bà. Mấy năm trước, khi sức khỏe ông bà còn tốt, vợ chồng tôi thường đón hai người đến nhà mình chơi, ở lại vài hôm. Nhưng dạo gần đây, bố chồng tôi thường đau xương khớp, không ngồi xe lâu được nên cũng không thể đến nhà con trai con dâu nữa.
Bù lại, cứ 2-3 tháng, tôi lại đưa hai con về thăm ông bà. Lần nào được về quê, hai đứa cũng thích lắm, cứ chạy nhảy khắp nơi. Lần này về, chúng tôi biết được bố chồng đang bệnh, đã nằm liệt một chỗ từ mấy ngày nay.
Chồng tôi đưa bố đến phòng khám. Sau khi thăm khám, tiêm thuốc xong, bố được cho về nhà nghỉ ngơi, theo dõi. Cũng vì tình hình sức khỏe của bố mà chúng tôi buộc phải ở lại quê 5 ngày liền. Bao nhiêu công việc cũng vì thế mà ùn ứ lại.
Khi thấy sức khỏe của bố đã khá hơn, tôi bàn với chồng chuyện về lại thành phố. Anh đồng ý. Nhưng lúc thu xếp đồ đạc, thấy bố mẹ buồn bã, tôi cũng chạnh lòng.
Buổi chiều, cả nhà tôi bịn rịn từ biệt bố mẹ chồng. Nào ngờ, con trai tôi bật khóc và không chịu về. Thằng bé hét lên trong nước mắt: "Con muốn ở lại để chăm ông nội. Ông nội còn bệnh mà. Bố mẹ không thương ông bà nội sao?".
Vợ chồng tôi bất ngờ nhìn con trai. Cảm giác day dứt, bất lực trào dâng làm tôi rất khó chịu. Thật không ngờ, con trai tôi lại có thể thốt ra một câu hỏi khó khăn với bố mẹ nó như thế?
Bố mẹ chồng tôi phải dỗ dành mãi, con mới chịu lên xe rời đi. Nhưng thằng bé vẫn hứa hẹn với ông nội là "chỉ đi một chút thôi, tí lại về nấu cháo cho ông nội ăn". Bố mẹ chồng rưng rưng nước mắt trước sự ngây thơ của cháu trai; còn vợ chồng tôi lại áy náy lương tâm vì bản thân chưa làm tròn chữ hiếu.
Suốt mấy ngày nay, ngày nào con trai cũng hỏi khi nào về thăm ông bà nội. Mặc dù tôi nói nhiều lần là phải rất lâu nữa mới có thể về được vì tôi còn phải giải quyết rất nhiều việc ở công ty. Mặc dù vậy, câu nói của con vẫn vang vọng và ám ảnh, làm tôi trăn trở nhiều. Tôi biết chồng cũng lo lắng cho bố mẹ và muốn về quê. Hay chúng tôi từ bỏ hết cuộc sống xô bồ ở thành phố, về quê khởi nghiệp lại từ đầu để được sống gần, báo hiếu bố mẹ chồng?
Ngày cưới, bố mẹ cho 2 cây vàng nhưng khi mẹ tôi bệnh, chồng không muốn giúp Khi biết tôi có ý định bán vàng chữa bệnh cho mẹ, chồng phản đối gay gắt. Anh nói em tôi là con trai không lo lắng cho mẹ, anh là con rể sao phải gánh vác. Ảnh minh họa Ngày chúng tôi cưới, nhà trai không cho gì, nhà gái thì cho 2 cây vàng. Sau cưới vài ngày, tôi bảo với...