Tôi khổ vì chồng ở rể
Bênh chồng thì bố bảo: ‘Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ’. Còn đứng về phía bố mẹ thì chồng lại giận dỗi.
Lúc kết hôn, gia đình chồng định mua cho vợ chồng tôi căn nhà nhỏ để ở riêng. Nhưng “cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh”. Tôi là con gái một trong gia đình nên phải có trách nhiệm chăm lo cho bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng đã có tuổi nên đôi lúc hay trách giận. Đã thế, chồng tôi không thông cảm lại nghĩ bố mẹ bức bách mình. Cuộc chiến “ngầm” giữa bố mẹ vợ và con rể khiến tôi ở giữa nhiều phen đau đầu.
Chẳng nói gì lớn, ngay chuyện vặt vãnh trong bữa ăn cũng khiến tôi khó xử. Tôi thường nấu món cá tẩm bổ cho bố mẹ. Nhưng chồng tôi lại ghét đặc mùi cá. Đang trong bữa cơm, anh nói không giữ ý, kiểu như “ngửi mùi cá đã thấy ngán ăn”. Bố mẹ vợ thi nhau quát con rể: “Mày không ngửi được thì xuống bếp mà ăn, ngồi đây làm gì”. Tôi phải kéo tay chồng lên tầng để tránh cuộc cãi vã lớn.
Tuy nhiên, sau chuyện đó, vợ chồng tôi phải xin phép bố mẹ cho ăn riêng. Tôi vẫn nấu cơm cho cả nhà. Song tới bữa cơm thì bố mẹ tôi ăn ở tầng một, vợ chồng tôi dọn cơm lên tầng hai. Nhiều lần bố mẹ tôi bảo: “Có miếng ngon con gái gắp hết cho thằng rể”. Mặc dù, tôi đã cố gắng nấu hợp khẩu vị của bố mẹ và chồng. Tôi cũng chia đều thức ăn cho cả hai gia đình nhỏ.
Ăn riêng được gần một tháng, mỗi bữa bố mẹ tôi chỉ ăn nửa bát cơm, bỏ thừa thức ăn. Mẹ bảo tôi: “Bố mẹ buồn lắm, nuốt sao trôi, chỉ nghĩ tới con mà sống tiếp thôi”. Tôi khóc rất nhiều trước lời tâm tình của mẹ. Tôi nịnh ngon nịnh ngọt chồng ăn chung với bố mẹ. Cả nhà ăn đầm ấm được thời gian ngắn thì cuộc chiến trách móc, xoi mói nhau lại tiếp diễn.
Công việc của tôi bận rộn nên đi làm về muộn. Bố mẹ tôi ở nhà rảnh thường dọn dẹp nhà cửa và đi chợ. Mỗi ngày đi chợ, mẹ tôi tự thưởng cho mình nửa tiếng “vạch lưng” con rể trước bàn dân thiên hạ. Mẹ tôi kể với mấy chị bán rau gần nhà: “Con gái tôi lành quá mới bị nó cưỡi cổ. Về nhà nó chỉ nằm tểnh ra, không chịu làm gì. Đã làm rể còn lười biếng không chấp nhận nổi”. Chẳng may, tiếng xấu đồn xa. Rồi cũng đến ngày chồng tôi nghe được. Thua miếng khó chịu, anh đã đi phao tin với hàng xóm: “Mấy việc nhà thuê ô sin làm tí xong hết. Ông bà già lụ khụ ‘chém quăng buông rùi’ làm chỉ thêm bừa bãi, tổ mất công dọn dẹp”. Thiên hạ được phen cười ầm về cuộc đấu ngôn của bố mẹ vợ và con rể. Chỉ khổ cho tôi phải đi thanh minh về nỗi oan của các “bị đơn”.
Nhưng nhiều lúc, tôi lỡ bênh chồng, bố tôi liền quát lên: “Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng quên phắt bố mẹ”. Lúc tôi đứng về phía bố mẹ, chồng tôi giận dỗi: “Bố mẹ cô coi tôi chẳng bằng chó chui gầm chạn, tôi nhục quá, không thể sống nổi ở đây”. Chồng bắt tôi dọn ra khỏi nhà, nếu không, anh sẽ xin chuyển công tác vào văn phòng đại diện của công ty anh ở miền Trung. Tôi không thể để điều ấy xảy ra vì chúng tôi vẫn còn là vợ chồng son. Làm sao tôi sống cảnh Ngưu Lang – Chức Nữ được. Tôi khóc lóc van xin chồng ở lại nhà. Thậm chí, tôi còn cầm kéo định đâm vào tay nếu anh giữ nguyên ý định. Anh yêu tôi nên đã mủi lòng. Anh nín nhịn bố mẹ vợ cho “êm cửa êm nhà”.
Video đang HOT
Cuối tuần trước sinh nhật chồng tôi, anh mời vài người bạn về nhà uống rượu. Vì kế hoạch nảy sinh bất ngờ nên vợ chồng chưa kịp xin phép bố mẹ. Đang lúc “chén anh chén chú”, mẹ tôi bước xuống tầng nói móc: “Đàn đúm rượu chè là tài, chẳng được tích sự gì, ngữ ấy ra đường cạp đất ra mà ăn”. Xấu mặt với bạn bè, chồng tôi nổi khùng lên. Anh ném chai rượu vào tường nhà. Bố mẹ tôi giận lên tầng đóng kín cửa phòng lại. Một lúc sau, bố tôi còn gọi mấy người cháu họ đến để “dạy cho thằng con rể biết lễ độ”.
Không ngờ chuyện bé xé ra to. Tôi phải mất mấy tiếng để giải thích cho các anh họ hiểu vấn đề. Họ thở dài ra về để người trong nhà “đóng cửa bảo nhau”. Ai dè, tôi chưa kịp làm hòa thì bố tôi đã vứt quần áo của con rể ra ngoài cửa. Chồng tôi nóng giận nói: “Bố nghĩ con muốn ở đây chắc. Con cũng khó chịu và bức bí lắm khi ở rể nhà bố. Con thương con gái bố nên mới ở lại”. Chồng tôi bỏ tất cả quần áo vào valy phăng phăng dọn ra khỏi nhà. Tôi choáng váng ngất ngay xuống sàn lúc đó. Hôm sau, bác sĩ báo tôi đang mang thai. Nghĩ tới con tới cháu, bố mẹ tôi và chồng mới chịu “chín bỏ làm mười”. Họ vẫn ở cùng nhà nhưng “bằng mặt không bằng lòng”.
Cứ thế dăm bữa nửa tháng, tôi lại điên đầu nghe “ca nhạc trái yêu cầu” phát ra từ bố mẹ đẻ và chồng mình. Trong khi bản thân tôi thì bụng mang dạ chửa, mệt mỏi. Tôi nên làm gì khi luôn phải là người đứng giữa này? Có chị em nào trong tình cảnh như tôi thì chia sẻ cho tôi một lối đi để đỡ stress hơn.
Theo VNE
Đàn ông ở rể...
Không chỉ bị người ngoài nhìn vào bàn tán ở rể chẳng khác nào núp váy vợ mà chính những chàng rể cũng cảm thấy khó chịu và gặp nhiều rắc rối vì phải ở nhà vợ.
Khách trọ trong nhà vợ...
Có lẽ chuyện ở rể thời nay là chuyện khá bình thường với nhiều người đàn ông, nhưng với Tiến, nó vẫn là sự gượng ép khó chịu. Ngày yêu Hương, Tiến không tính trước những chuyện xa xôi mà chỉ yêu cô bằng sự chân tình. Hương vốn là con một trong gia đình giàu có, còn Tiến là con út trong gia đình đông anh em, bố mẹ anh chỉ là công chức nhà nước bình thường. Tiến chưa từng ham hố cái gia tài của nhà người yêu nên anh cứ vô tư yêu Hương.
Đến lúc cả hai đã có tuổi và tính chuyện cưới xin thì Hương mới ngỏ lời muốn sau này Tiến về nhà cô ở rể. Mới đầu nghe vậy Tiến giãy nảy lên, anh cho rằng đàn ông ở rể như núp váy vợ, anh có công việc ổn định, thu nhập tốt sao phải ở rể. Vì việc này hai người tranh cãi nhau nhiều, cũng suýt chia tay. Nhưng đến khi Hương có bầu thì Tiến cũng đành đuối thế chấp nhận chuyện ở rể. Vậy là sau đám cưới rình rang, Tiến về ở nhà Hương.
Tiến thấy mình như khách trọ trong nhà vợ (Ảnh minh họa).
Ở nhà vợ, thực sự Tiến không thấy thoải mái mặc dù bố mẹ vợ rất biết ý tứ với con rể. Anh lúc nào cũng nghĩ mình đang sống kiếp ăn nhờ ở đậu, mọi cái đều khách sáo một cách thận trọng. Đôi khi Hương lại cảm thấy Tiến như đang sống ở nhà trọ, anh dửng dưng như một người khách trọ ở trong nhà. Đó là những ngày đầu mới ở nhà vợ. Lâu dần, Tiến thấy nhà vợ cũng khách sáo với mình, thế nên anh sinh ra cảm giác bức bối.
Tan làm, Tiến chẳng muốn về nhà ngay, anh còn rủ rê mấy ông bạn đi ăn nhậu. Có hôm đến tối mịt Tiến mới nhắn tin về cho vợ không ăn cơm nhà, trong khi đó cả nhà vẫn đang ngồi chờ anh về. Để bố mẹ cứ phải chờ cơm chàng rể, Hương cũng thấy ái ngại. Vậy nên vừa thấy mặt chồng vào phòng, cô giận dỗi, nói mát mẻ với chồng. Hai vợ chồng lời qua tiếng lại, sẵn đang bực bội chuyện phải ở nhà vợ, rồi lại có tý men trong người Tiến không kìm chế được quát mắng vợ. Bố mẹ vợ dưới nhà đang xem ti vi thấy vợ chồng con gái cãi nhau thì chạy lên, ông bà chỉ nhắc nhở vợ chồng có gì bình tĩnh nói chuyện, vợ đang mang bầu nên tránh bực tức căng thẳng. Ấy thế mà Tiến vin luôn vào đó nói ông bà vợ khinh anh ở rể, rồi thân anh đi ở rể thì phải biết cam chịu, nhịn nhục....
Đến lúc này, Hương đã nhận ra sai lầm của mình khi nài ép chồng về ở nhà đẻ. Cô mệt mỏi chia sẻ: "Người ta vợ chồng son mặn nồng bao nhiêu thì vợ chồng mình hết cãi vã rồi đến chiến tranh lạnh như cơm bữa, cũng chỉ xoay quanh việc anh ấy tự ti vì phải ở nhà vợ. Khổ nỗi bố mẹ mình có ghê gớm gì đâu, ông bà thương anh còn hơn cả thương mình ý chứ. Mình ở nhà mẹ đẻ mà căng thẳng mệt mỏi chả kém gì đi làm dâu. Mang bầu mà cứ phải suy nghĩ nhiều, thế này em bé sinh ra mà cũng buồn rầu thì mình ân hận lắm".
Khốn đốn vì bố mẹ vợ đa nghi
Cũng chịu cảnh đi ở rể như Tiến nhưng Nam lại còn đau đầu hơn khi vừa phải đối phó với bố mẹ vợ, vừa phải "đương đầu" với ông anh đồng hao. Chẳng là bố mẹ vợ Nam có hai đứa con gái là Ngọc - vợ anh và bà chị vợ. Chị vợ lấy chồng mấy năm rồi, nhưng không hiểu ngày đó bố vợ có gì không hài lòng với anh con rể cả nên không bắt ở rể. Và đương nhiên Nam là rể thứ phải về ở với các cụ.
Mới đầu, khi Ngọc đề nghị anh về ở nhà mình, Nam cũng đắn đo suy nghĩ nhiều. Bố mẹ Nam cũng chỉ có con trai là anh, các cụ không đồng tình cho anh đi ở rể, nhưng vì quá yêu Ngọc nên Nam đành cãi lời bố mẹ mà chấp nhận mang tiếng "núp bóng nhà vợ". Cưới nhau xong, Nam về ở nhà Ngọc theo ý cô.
Bố mẹ vợ anh là người khá độc đoán, tính tình lại đa nghi như Tào Tháo nên luôn tỏ ý đề phòng với con rể. Ngay từ đầu, ông bà đã tuyên bố chỉ cho vợ chồng anh ở nhờ, khi nào ông bà mất đi thì gia tài này mới là của hai đứa con gái. Ông bà cũng làm một tờ giấy bắt Nam phải cam kết sẽ không nhòm ngó đến gia sản của ông bà.
Bố mẹ vợ tuyên bố chỉ cho vợ chồng anh ở nhờ (Ảnh minh họa).
Nam vẫn còn ấm ức khi kể chuyện ông bà đưa ra tờ giấy cam kết: "Lúc đó tôi xấu hổ và ức chế vô cùng. Vẫn biết bố mẹ vợ ghê gớm nhưng không ngờ các cụ coi tôi như kẻ trộm hay đào mỏ vậy. Ông bà cứ làm như tôi lấy cô ấy là âm mưu chiếm đoạt tài sản của ông bà. Nếu ngày đó cô ấy không dọa chia tay thì tôi chẳng dại gì ở rể. Tôi là thằng đàn ông, dù thế nào đi nữa thì cũng có tự trọng, ông bà làm thế là chà đạp lên tự trọng của tôi. Bố mẹ tôi biết chuyện này chắc các cụ đau tim mất chứ chẳng đùa. Thú thực, dù rất yêu vợ nhưng đến giờ tôi hối hận việc đi ở rể lắm rồi".
Không những thế, Nam kể anh còn thấy đau đầu mỗi khi ông anh đồng hao tới nhà. Ông anh này vốn cũng là kẻ chẳng ra gì, cứ đến nhà bố mẹ vợ là lại khênh khịa với Nam, lúc thì nói đểu: "Chú cứ như con trai các cụ ý nhỉ", lúc thì tức tối ra mặt: "Chú dì đừng cậy ở cùng ông bà mà nịnh bợ các cụ chia cho phần tài sản nhiều, vợ chồng tôi không để yên đâu", hoặc khi thì rỉ tai với bố vợ: "Con cứ thấy thằng Nam nó gian gian thế nào ấy, bố mẹ phải cẩn thận". Khi những lời này đến tai Nam, anh tức tối hỏi ông anh đồng hao cho ra lẽ nhưng anh ta chỉ cười khẩy: "Anh đùa ấy chứ, chú có tật giật mình à?". Nhiều lúc Nam điên quá, bắt ông anh đồng hao này đến gặp bố mẹ vợ để ba mặt một lời và xin cho ông anh này đến ở rể thay mình thì anh ta mới chịu "im hơi" biết điều một thời gian.
"Quả thực, đối mặt với bố mẹ vợ đa nghi mình đã mệt mỏi lắm rồi, lại thêm ông anh kia có tính xấu hay chơi đểu nữa nhiều lúc mình phát rồ người lên. Mình đã bàn với vợ, có lẽ phải tìm cách sớm dọn ra ngoài sống thôi, chứ cứ kiểu này có ngày mình phải vào... trại tâm thần mất" - Nam tâm sự.
Theo VNE
Nhục nhã mang thân ở rể, tôi bị nhà vợ coi khinh Tất cả những việc tôi làm đều không khiến bố mẹ vợ hài lòng, những chuyện lớn, quan trọng trong nhà tôi gần như bị gạt ra ngoài lề. Tôi năm nay 35 tuổi, đã có vợ và hai con, vì hoàn cảnh gia đình nên gần chục năm cưới nhau, tôi vẫn ở rể nhà vợ. Nhưng thời gian ở rể nhà...