Tôi dùng ‘điện thoại cùi bắp’ cho lành
Đi học về là cắm mặt vô iPad. Mẹ con mỗi người một thế giới riêng, ngồi gần nhau nhưng vẫn như cách xa vạn dặm.
Cũng như nhiều phụ huynh thời hiện đại khác, lúc nào tôi cũng ôm điện thoại bên mình. Nhưng tôi khác một chút là chỉ vùi đầu vào game. Rất nhiều lần, ngồi bên con nhưng chẳng nghe thấy con nói gì. Khi cảm thấy những câu hỏi của con làm mình phân tâm, tôi liền đi nơi khác.
Sau này, tôi mua hẳn iPad cho con để con có cái mà bận rộn, không phiền đến tôi. Quả nhiên, chỉ sau thời gian ngắn, con trai cũng y như mẹ, đi học về là cắm mặt vô iPad. Mẹ con mỗi người một thế giới riêng, ngồi gần nhau nhưng vẫn như cách xa vạn dặm.
Cháu nghiện Facebook, ngày nào cũng lao vào chat với đủ dạng người nhưng tôi lại chẳng hề quan tâm. Nên việc con trai lời qua tiếng lại tạo hiềm khích với một nhóm trẻ cùng tuổi nào đó trên Facebook rồi hẹn gặp nhau bên ngoài để giải quyết mâu thuẫn, tôi cũng không hề biết. Bọn trẻ đánh nhau, bị công an đưa về trụ sở thì tôi mới nhận được tin qua điện thoại. Hoảng quá, tôi vội vã ra công an phường bảo lãnh con, đóng tiền phạt vì tội gây rối trật tự công cộng.
Sự việc chưa dừng lại ở đó. Cũng vì mê chơi game mà tôi đã khiến con gái rơi mất tài sản. Cháu đang theo học năm thứ tư Khoa Du lịch. Sau chuyến đi thực tập dài ngày, con gái nhắn khi nào về đến trạm xe thì tôi ra đón. Tôi hứa chắc với con. Vậy mà lúc cháu về đến trạm xe, gọi tôi hơn sáu cuộc điện thoại nhưng tâm trí tôi mãi chìm đắm trong game nên đã không nghe thấy. Thế là cháu phải tự mình kéo đống hành lý nặng trĩu rời trạm xe đi một quãng rất dài để về nhà. Trời tối, vừa mệt vừa sợ, con gái đã làm rơi mất chiếc túi đựng chiếc máy ảnh và một ít tiền…
Chuyện đó khiến tôi bị ông xã la một trận ra trò, còn con gái thì không giấu được nỗi thất vọng, giận tôi cả tuần không nói chuyện… Tôi đã nhìn lại bản thân mình và vô cùng ân hận.
Sau lần đó, tôi bán chiếc điện thoại thông minh và mua lại chiếc điện thoại thời xưa, tự mình cai nghiện. Cái iPad mua cho con trai tôi cũng bán, dù con phản ứng rất dữ. Phải mất một thời gian khá dài, ba mẹ con mới làm lành với nhau. Cả nhà lại sống hòa thuận và vui vẻ bên nhau như thời chưa có cái gọi là “công nghệ thời hiện đại”…
Thiên Thu
Theo phunuonline.com.vn
Cưới đi rồi tính (Phần 13)
Chưa bao giờ Sơn cảm thấy chán nản như thế. Giờ anh mới ước, thà rằng cô bỏ đi là vì tình yêu của anh. Điều đó còn chứng minh được chút tình cảm mà cô dành cho anh.
Nhật không rõ tại sao cô phải làm thế này. Với sự dung túng mà hiện tại Sơn dành cho cô, cô hoàn toàn có thể bỏ đi mà chẳng nói câu nào. Cô biết Sơn sẽ không trách mình. Nhưng cô không muốn hình ảnh mà mình lưu lại trong mắt anh cũng như các nhân viên khác, lại là một người tùy tiện, thích làm gì thì làm, không coi ai ra gì.Nhật ngồi trước cái bàn nhỏ của mình, trên bàn là tờ đơn xin nghỉ việc đã được soạn thảo kỹ càng và in hẳn ra giấy. Cô chuẩn bị viết một bức thư dành riêng cho Sơn.
Cô để lại lời nhắn và lời cảm ơn dành cho Sơn, vì thời gian qua anh đã rất chiếu cố đến mình. Nhật nghĩ đến đây thì chợt cảm thấy buồn cười. Thế mà cô còn trách Sơn là kẻ chẳng ra gì.
Nhật vuốt thẳng tờ đơn xin nghỉ việc, đặt lên bàn. Sáng mai cô sẽ đưa nó cho Sơn và sẽ chào tạm biệt anh. Hi vọng anh sẽ không níu kéo cô, bởi anh đã nói rằng anh có tình cảm với cô. Điều này Nhật vẫn không dám tin và không muốn tin. Đến giờ Nhật vẫn cho rằng Sơn nói như thế là vì cần phải có trách nhiệm với đứa bé của cô thôi.
Vì vậy, cô càng phải rời đi. Cô không thể để cho anh ấy hay bất kỳ ai dính đến chuyện này. Lỗi sai này là của cô, cô sẽ phải tự mình giải quyết.
***
Sơn ngả lưng ra ghế sô pha. Tống pha cho anh một tách trà hoa cúc.
- Uống đi. Cái này giảm đau đầu đấy.
- Cậu còn chuyển sang nghiên cứu cả mấy cái này à? Định làm bác sĩ hay sao?
- Đầu bếp chân chính thì nên biết mấy cái này.
Sơn gật sù, uống một hơi hết tách trà. Tống nhặt mấy tấm ảnh chụp phim và bộ hồ sơ trên bàn lên, xem.
- Cái này là Thủy làm?
Sơn gật đầu.
- Chứ còn ai vào đây. Tôi không tin đấy là thật.
Video đang HOT
Tống quẳng hồ sơ xuống bàn.
- Cái này cậu có thời gian để tìm hiểu, để nó ra sau. Nếu với cậu, đứa bé là con ai cũng không quan trọng, thì không cần để tâm đến nó. Quan trọng là Nhật sẽ cảm thấy thế nào.
- Tôi chỉ là sợ Thủy sẽ gây hại cho cô ấy. Lần trước Thủy đã đẩy Nhật ngã cầu thang.
Anh có thể hiểu được nguyên nhân của mâu thuẫn giữa ba người họ, nhưng đó là việc mà Sơn cần tự giải quyết.
Tống hơi sửng sốt. Kể từ lúc Sơn nhờ anh để mắt đến Thủy, anh đã nhận ra cô gái này chẳng hề đơn giản hay là thùy mị, hiền lành, hoặc là có điều gì đó đã thay đổi cô ta. Anh đã luôn giúp Sơn theo dõi cả Thủy và Nhật. Nhưng theo dõi từ xa thì còn được, chứ can thiệp vào chuyện của họ thì không. Anh có thể hiểu được nguyên nhân của mâu thuẫn giữa ba người họ, nhưng đó là việc mà Sơn cần tự giải quyết.
- Tôi thấy thế này. Hay là để Nhật rời khỏi đây một thời gian. Cậu cố mà giải quyết xong với Thủy đi.
Sơn ngẩng lên nhìn, ánh mắt rõ ràng là không đồng tình.
- Sao có thể?
- Sao lại không? Cô ấy đang muốn rời đi. Tôi nghĩ là cô ấy cũng cần thời gian để bình tĩnh lại. Ở đây chỉ thêm phiền, cũng không tốt cho người có thai.
Sơn thở dài, suy nghĩ về những vấn đề mà Tống nói. Cũng phải. Anh cần làm gì đó cho Nhật, chứ không phải tạo thêm áp lực cho cô và khiến cô mệt mỏi.
- Có phải tình yêu của tôi đang làm khó cô ấy không?
- Cũng không hẳn. Tôi không rõ. - Tống nhún vai.- Nhưng rõ ràng là cô ấy đang gặp nhiều vấn đề và cần được nghỉ ngơi.
Sơn ngầm chấp nhận điều này. Có lẽ, anh nên để cô ra đi một thời gian. Kiểu gì cô cũng sẽ tìm đến Tống chứ không phải anh. Sơn nhờ Tống giúp anh chăm sóc cho Nhật, còn anh sẽ tìm cách để sửa chữa lỗi sai mà mình đã gây ra, cho cả Nhật và Thủy.
***
Nhật đặt tờ đơn xin nghỉ việc lên bàn.
Sơn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nó, lòng anh chùng xuống. Tống đoán đúng, chẳng sai một li nào. Có lẽ Nhật còn chán ghét anh hơn anh nghĩ, nên mới muốn bỏ đi như vậy.
Sơn cầm lấy tờ đơn, ngẩng lên nhìn Nhật, giả vờ không hiểu.
- Em muốn nghỉ việc?
Nhật gật đầu.
- Thời gian qua có quá nhiều chuyện. Tôi không gánh nổi. Rất xin lỗi vì không làm tròn được trách nhiệm.
Sơn biết cô chỉ muốn tránh anh. Thế mà lại lấy công việc ra làm cái cớ. Anh đột nhiên cảm thấy không cam tâm. Anh đâu có ăn thịt cô, anh đối xử với cô rất tốt. Tại sao cô lại muốn từ chối anh đến vậy?
Sơn đứng dậy, đi đến trước mặt Nhật.
- Em muốn tránh mặt tôi, đúng không?
Nhật ngoảnh mặt sang một bên. Cô nên nói gì? Đúng thế ư? Hay là không phải vậy?
Dù đã ngầm thừa nhận với Tống, nhưng Sơn vẫn không muốn chấp nhận chuyện Nhật sẽ bỏ đi, rời khỏi anh. Sơn nắm lấy cổ tay cô, siết hơi chặt khiến cô cảm thấy đau và hơi nhăn mặt.
- Anh buông ra đi.
- Trả lời tôi đi đã!
Sơn chỉ muốn chắc chắn rằng Nhật không căm ghét anh. Có trời mới biết cô sẽ trốn tránh trong bao lâu. Anh không đủ kiên nhẫn để đợi chờ tình yêu của cô. Anh không phải nam chính ngôn tình, hoàn hảo từ đầu đến chân.
- Không phải.
- Thế tại sao em lại muốn rời đi? Em cũng thích tôi, đúng không?
Nhật không có câu trả lời. Sơn hỏi quá bất ngờ. Cô thích anh ư? Không thể nào.
- Anh đừng nghĩ nhiều. Anh đang làm tôi đau.
Sơn bất lực hoàn toàn. Anh thả tay Nhật ra. Những lời của Tống lởn vởn trong đầu anh. Được rồi, cô muốn đi thì anh sẽ để cho cô đi.
Sơn cầm lấy tờ đơn xin nghỉ việc, bỏ vào ngăn kéo.
- Thôi. Tôi sẽ không ép em nói hay làm điều em không muốn. Tôi sẽ giữ lá đơn này. Nhưng em phải nhớ là, đã làm gì thì cũng không được hối hận.
Sơn ngồi xuống ghế của mình.
Nhật lúng túng. Cô cũng chưa biết mình sẽ làm gì. Có thể là tạm thời đi du lịch khắp nơi và làm việc bán thời gian chẳng hạn. Cô chưa lên kế hoạch được, mà với cái bụng đang ngày một to ra thì việc đó cũng khá là bất khả thi.
Nhưng cô không thể ở lại đây nữa. Nhật lấy ra phong bì còn lại, để lên bàn làm việc của Sơn.
- Cái này, cảm ơn anh.
Nhật nói xong thì vội vàng rời đi. Cửa phòng đóng lại, cả hai người chẳng biết khi nào mới gặp được nhau thêm lần nữa.
Nhật ngồi xổm xuống ở một góc tường. Nước mắt ở đâu cứ thế trào xuống.
Trong văn phòng, Sơn gục đầu xuống lòng bàn tay mình. Cuối cùng anh vẫn cứ để cô rời đi. Đối với một người đàn ông, thật đáng xẩu hổ khi không thể bảo vệ được người mà mình yêu thương.
Anh cầm lấy phong bì thứ hai mà Nhật để lại cho anh. Trong đó là một lá thư. Cô nói cảm ơn ơn anh vì đã chăm sóc cô, nguyện ý làm chỗ dựa cho cô. Trong đó là tất cả những lý do vì sao mà cô cần phải rời đi. Tuyệt nhiên không có một chữ nào liên quan đến anh.
Chưa bao giờ Sơn cảm thấy chán nản như thế. Giờ anh mới ước, thà rằng cô bỏ đi là vì tình yêu của anh. Điều đó còn chứng minh được chút tình cảm mà cô dành cho anh.
Sơn gọi cho Tống, rủ anh ta đi uống vài chén cho khuây khỏa. Khi Sơn vừa ra khỏi phòng, Thủy đã vội vàng lẻn vào.
Cô ta lục tung mọi ngóc ngách trong phòng làm việc của Sơn, cuối cùng cũng tìm thấy được đơn xin nghỉ việc của Nhật, và cả lá thư cô để lại cho Sơn.
Thủy đảo mắt, vội vàng chụp lại tất cả, và rời đi. Cô ta gửi nó cho Minh. Chỉ cần Minh có thể kiểm soát được Nhật, thì Sơn sẽ lại thuộc về cô.
Nhật ngồi xổm xuống ở một góc tường. Nước mắt ở đâu cứ thế trào xuống.
***
Nhật rẽ qua cửa hàng tiện lợi, mua một vài thứ rồi mới trở về nhà. Cô mua một ít đồ cho chuyến đi của mình.
Khi về đến nhà, Minh đã đứng đợi sẵn ở trước cửa.
Nhật nhíu mày. Anh ta lại đến đây làm gì? Nhật không muốn chạm trán anh ta, cô định đi lang thang một lúc nữa, chờ cho Minh về đi rồi cô mới về nhà. Nhưng anh ta đã nhìn thấy cô. Minh chạy vội đến và túm tay Nhật lại.
Nhật dùng hết sức để rút tay ra khỏi tay Minh.
- Anh lại muốn làm loạn cái gì? Anh chó biết scandal lần trước khiến tôi khổ sở thế nào không? Xin anh đấy, tha cho tôi đi.
- Tại sao em không chuyển đến nhà anh?
- Tôi nghỉ việc rồi, thế đã được chưa?
Nhật thở dài, nói toẹt ra. Cô phải phũ phàng với anh ta thì may ra mới không bị làm phiền nưa.
- Anh chỉ muốn tìm cơ hội để chăm sóc em và con.
- Nó đâu phải con anh? Đừng tự nhận vơ như thế. Mà có đúng là con anh, tôi cũng không chấp nhận để nó có một người bố tệ bạc như anh đâu.
Minh gấp lên. Anh nắm lấy vai cô, siết mạnh.
- Em sao lại cứ phải giày vò anh như thế? Anh không phải người tệ bạc. Anh đang bù đắp cho em mà.
Nhật cười to. Cảm giác như tất cả nỗi đau và sự nực cười đều đang tràn ra qua hai hàng lệ bên khóe mắt.
- Bù đắp? Anh quất nát cuộc đời tôi rồi bây giờ lại dõng dạc nói bù đắp, thế là xong à? Nếu thế thì nhân quả còn tồn tại làm gì nữa?
Minh định nói gì đó, nhưng lại không nói được. Anh nhận ra là mình đang trở nên vô lý.
- Tôi đã nhún nhường lắm rồi. Vậy nên anh hãy để yên cho tôi đi khỏi đây đi. Xin anh đấy.
Nhật nhẹ giọng. Cô quay lưng và đi vào nhà. Minh vội đưa tay ra túm lấy cô, ôm cô từ sau lưng. Vẫn là kiểu cách đó, không thay đổi. Nhưng cô không còn mê đắm cái ôm của anh ta nữa.
- Một phút thôi. Cho anh ôm em một phút thôi.
Nhật lẩm nhẩm từ một đến sáu mươi, rồi gỡ tay anh ra.
- Hết rồi đấy. Tạm biệt.
- Anh đã nói là anh sẽ không để em đi. Dù em đi đến đâu anh cũng sẽ theo em!
Minh hét lên với Nhật. Cô không quan tâm. Nhật đóng sầm cửa lại.
Minh rũ người xuống.
Ở đâu đó, phía bụi cây, Thủy hí hửng cầm chiếc máy ảnh, nhìn vào thành quả của mình và cười tít mắt. Cô sẽ làm loạn cái chuyện này lên. Họ hành cô, khiến cô khổ sở, vậy thì cô cũng phải quấy tung cuộc đời họ thành một nồi cháo quẩy nhão nhoẹt.
Theo eva.vn
Chán chường bạn trai mải lướt Facebook, không hứng thú "yêu" Liệu đây có phải là dấu hiệu của việc anh ấy hết yêu tôi, hay là anh ấy đã quá nghiện Facebook. Tôi linh cảm là có điều gì đó bất thường (Ảnh minh họa) Năm nay tôi 25 tuổi, có bạn trai cũng gần 2 năm nay, chúng tôi cũng khá hợp nhau và dự tính sẽ kết hôn vào năm tới....