Tôi đâu biết anh nghiện ma túy hơn 8 năm nay
Tôi yêu và lấy anh ấy đâu biết rằng anh đã nghiện ma túy hơn 8 năm nay. Tôi vẫn yêu anh và tin rằng anh sẽ vì tôi, một ngày nào đó có thể vượt qua. Một đám cưới hoành tráng diễn ra khi 2 gia đình rất mệt mỏi, cả tôi và anh cũng thế…
Giờ đây mỗi ngày với tôi trôi qua thật nặng nề và chán chường
Vậy là hơn 2 tháng qua tôi và gia đình anh sống trong mệt mỏi vô cùng, hết lần này đến lần khác anh hứa hẹn, anh bảo tôi sinh cho anh một đứa con để anh có mục tiêu vượt qua. Cưới nhau được 1 tuần thì anh đi cai nghiện dịch vụ ở Đồng Nai 10 ngày, tôi phân vân và chán chường vô cùng. Có lúc tôi muốn chết đi nhưng cái chết không biết có khiến anh thay đổi không?
Có lẽ kiếp trước tôi nợ anh ấy và giờ tôi phải trả bằng cả tuổi thanh xuân của mình, trả bằng cả cuộc đời ở phía trước… Tôi mệt mỏi vô cùng nhưng không tìm ra cho mình được lối thoát. Tôi có nên sinh cho anh ấy một đứa con hay không? Nếu có con rồi anh vẫn không thay đổi được thì sao? Tôi vẫn may mắn là má và gia đình chồng luôn bên tôi chia sẻ, động viên, an ủi, tạo mọi điều kiện cho tôi để thay đổi anh, bên anh, chia sẻ cùng anh. Cho dù trước kia gia đình anh đã ngăn cấm sợ tôi phải khổ như lúc này.
Có lẽ trong suy nghĩ của anh đã có điều gì đó lệch lạc, vì gia đình anh rất giàu, anh không cần lao động thì số của cải vàng bạc gia đình anh để lại nhiều đến mức anh có chơi ma túy đến chết cũng không thể hết được.
Video đang HOT
Anh không có ý chí vươn lên, không có bản lĩnh, không yêu đời… tôi biết phải làm sao đây???
Trước khi lấy anh tôi có nghề nghiệp đàng hoàng, lấy nhau rồi, cửa hàng buôn bán nhà anh quá bận rộn nên tôi không thể tiếp tục theo lí tưởng của mình được cho dù tôi là tay kéo vàng của TP HCM. Thất vọng và buồn lắm. Anh là cháu đích tôn, là con trai duy nhất và cũng là út nên được cưng chiều, yêu thương, bao bọc từ nhỏ.
Mỗi ngày trôi qua với tôi thật nặng trĩu và mệt mỏi vô cùng, hãy cho tôi lời khuyên để tôi có thêm sức mạnh vượt qua thời điểm khó khăn này.
Theo VNE
Bao giờ con lớn...
Buổi sáng thằng nhỏ nì nèo không muốn đi học. "Con chỉ thích ở nhà thôi. Bao giờ con không phải đi học thế này nữa hả mẹ?". "À... thì bao giờ con lớn như mẹ".
- Thế bao giờ con mới lớn hả mẹ?
- Thì khi nào mẹ già, con sẽ lớn bằng mẹ.
- Không, con không muốn mẹ già đâu. Mẹ già thì mẹ phải chết mất.
- Thế thì làm sao. Con vẫn phải đi học thôi.
- Chị hơi sững khi nghe thằng bé nói. Nó cũng biết già là phải chết cơ à? Chị không sợ chết, nhưng già thì hình như có sợ một chút.
- Nhưng thế cứ đi học mãi hả mẹ. Lâu quá! Mẹ có biết cách nào để con vẫn lớn mà mẹ không già không?
- Con học giỏi, ngoan thì mẹ vui, mẹ trẻ mãi mà con vẫn lớn.
- Vậy là phải ngoan ư?
Chị nín cười và thấy xấu hổ khi biết mình đang cố lồng một bài giáo dục công dân vào câu trả lời thắc mắc của con. Ngày xưa chị có ngoan không nhỉ? Liệu trong muôn vàn sợi tóc bạc trên đầu bố mẹ, có bao nhiêu sợi bạc vì những bướng bỉnh, không nghe lời của chị?
Nói lời dạy dỗ bao giờ cũng dễ. Không biết đã mấy lần rồi cuộc đối thoại như thế lặp lại giữa hai mẹ con. Thằng nhỏ hình như "vỡ ra" được điều gì đó sau mỗi lần như thế. Dẫu rằng nói đó rồi nó bỏ đó thôi, chị biết. Nhưng chị hay lại hay nhớ tới câu "mong con mau lớn lại mau từ từ". Bởi càng lớn, con càng xa vòng tay mẹ. Và mẹ cũng già đi theo nhịp lớn của con. Cái chuyện "chẳng đặng đừng" này trong mắt một đứa trẻ như con chị chỉ gắn với đi học. Còn với chị, nó trĩu nặng những lo toan.
Theo VNE
Đối phó với mẹ chồng đòi giữ của hồi môn "... Quả thật mẹ chồng vẫn cứ nhăm nhe số vàng đó nên chỉ vài ngày sau, bà lại vào phòng mình nhỏ nhẹ bảo số vàng đó vợ chồng mình chưa dùng tới thì đưa cho chú thím vay, vì chú thím đang sửa nhà..." Đưa tiền, vàng cho mẹ chồng giữ, mở mồm đòi lại khó như lên trời. Thế nên...