Tôi đã phải nhận quả báo cả đời, nhưng vì mẹ của tôi độc ác hay vì tôi là người đàn ông bạc nhược?
Tôi đã mất đi người con gái tôi yêu và cả đứa con máu mủ của mình, chỉ bởi những toan tính của mẹ tôi và chính sự nhu nhược của một thằng đàn ông chỉ biết sống lệ thuộc vào gia đình như tôi.
Hiện tại tôi là một người đàn ông thành đạt, tôi thừa hưởng khối tàn sản kếch xù của bố mẹ. Mọi người nghĩ rằng cứ giàu là sẽ được hạnh phúc, nhưng tôi thì không, giàu có không đem lại cho tôi hạnh phúc mà chỉ đem lại những nỗi đau và sự ân hận muộn màng!
Năm tôi 18 tuổi, tôi có yêu một người con gái, cô ấy tên là Uyên. Uyên học giỏi nhưng nhà cô ấy lại rất nghèo,cha mất sớm chỉ còn 2 mẹ con. Tôi thường xuyên giúp đỡ cô ấy về học tập và cả trong cuộc sống nữa. Sau đó một thời gian yêu nhau cô ấy có bầu với tôi, tôi vui lắm, tôi sẽ cưới Uyên và lo cho cô ấy tất cả. Tôi dẫn cô ấy về nhà nói với mẹ tôi về chuyện của 2 đứa. Nhưng thật không ngờ cũng từ đây mà bi kịch của tôi và Uyên bắt đầu.
Tôi đã phải nhận quả báo cả đời, nhưng vì mẹ tôi độc ác hay vì tôi là người đàn ông bạc nhược?
Khi tôi dẫn Uyên về nhà để thưa chuyện mẹ tôi đã nổi giận đùng đùng, mẹ tôi nói Uyên không xứng đáng với tôi, rằng cô ấy mạt hạng, đũa mốc mà đòi chòi mâm son, rồi mẹ tôi đuổi em ra khỏi nhà và cấm em không được bước chân vào nhà tôi thêm lần nào nữa. Uyên khóc như mưa,còn tôi chỉ biết cầu xin mẹ cho tôi được cưới Uyên và giữ lại đứa con này!
Nhắc đến đứa con, mẹ tôi ra trước mặt Uyên và ném vào mặt cô ấy một cọc tiền, bà nói rằng đây là tiền đền bù những ngu dại của tôi,bà bắt em phải đi giải quyết đứa con này,nếu không bà sẽ cho người đưa em đi làm việc đó. Cô ấy đã chạy ra khỏi nhà tôi ngay lúc đó, tôi bị giữ lại trong nhà nên không thể nào đuổi theo em được. Cũng từ đó tôi bị mẹ cấm túc hoàn toàn, tôi đi đâu làm gì cũng có người canh giữ, tất cả đều dưới sự sắp xếp của mẹ tôi.
Hai tháng sau, mẹ tôi làm thủ tục cho tôi sang Mỹ du học, mẹ đưa cho tôi một sấp ảnh cưới, đó là ảnh cưới Uyên, mẹ nói cô ấy đã phản bội tôi nên tôi đừng mong nhớ gì cô ấy nữa, từ khi cô ấy ra khỏi nhà tôi, tôi đã không thể liên lạc gì với cô ấy, nay lại thêm chuyện này…Tôi chỉ có nước nghe lời mẹ sang Mỹ để quên được em!
Sang đó tôi chả có tâm trí nào để học, tôi vẫn nhớ về Uyên, về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và cô ấy, và cả đứa con của hai chúng tôi nữa. Tôi hận Uyên vì đã phản bội mình và đi lấy người khác một cách nhanh chóng như vậy. Tôi lao vào những cuộc ăn chơi, đi bar và tất nhiên cả tình một đêm nữa.
Tôi đã phải nhận quả báo cả đời, nhưng vì mẹ tôi độc ác hay vì tôi là người đàn ông bạc nhược?
Tôi như điên dại hòa mình vào cuộc vui để quên đi tất cả. Bốn năm sau tôi cũng tốt nghiệp ra trường và trở về nước. Tôi đã được chuẩn bị sẵn một vị trí cao trong công ty của mẹ. Hằng ngày tôi chỉ đến công ty để ký những bản hợp đồng và tiếp những đối tác thay cho mẹ, nhưng mẹ tôi vẫn là người đứng sau tất cả, tôi thấy cuộc sống thật chán nản và tôi thật nhu nhược khi để mẹ sắp đặt cuộc đời mình. Cả chuyện vợ con cũng thế, cuộc hôn nhân của tôi đã được mẹ tôi đính ước với con gái của ông chủ tịch tập đoàn viễn thông vì cô ấy mới môn đăng hậu đối với tôi. Chúng tôi cưới nhau đã ba năm nhưng mãi chẳng thể có được một mụn con.
Video đang HOT
Ra ngoài nhìn những đứa trẻ nô đùa tôi cũng ao ước mình có một đứa con như thế. Vợ giục tôi đi kiểm tra. Kết quả là do tôi dùng quá nhiều chất kích thích nên ảnh hưởng khá lớn đến việc thụ tinh và mang thai, bác sỹ còn nói rằng tôi khó có thể có con được nữa. Cả bầu trời trước mắt tôi như sụp đổ, tại sao tôi lại phải hứng chịu việc này? Tại sao lại là tôi cơ chứ? Vợ tôi đã sắp đồ bỏ về nhà cô ấy ngay hôm đó. Tôi thất vọng tràn trề,tôi uống rượu, uống rất nhiều, rồi ngủ gục lúc nào không biết. Tôi đã mơ thấy Uyên đến gần tôi mỉm cười, cô ấy dẫn theo đứa bé trai rất kháu khỉnh, nó rất giống tôi, tôi đứng dậy lại gần thì cô ấy và con càng xa tôi, tôi đuổi theo họ nhưng rồi họ mất hút, tôi giật mình tỉnh dậy. Một tia hi vọng lóe lên trong đầu tôi, có thể tôi vẫn còn một đứa con.
Tôi điên cuồng đi tìm Uyên, tìm đến địa chỉ cũ nhưng hàng xóm nói mẹ con cô ấy đã chuyển đi từ lâu rồi. Tôi cố lục lại trong trí nhớ về những người bạn thân với Uyên mà tôi biết. Tôi nhớ ra Hằng, cô bạn thân từ nhỏ của Uyên, tôi nhờ thám tử tìm địa chỉ của Hằng và chỉ 2 ngày sau tôi đã có được địa chỉ của cô ấy. Tôi đến gặp Hằng trong sự ngỡ ngàng của cả hai, vì giờ đây ai cũng đã thay đổi.
Cô ấy nói không muốn trò chuyện với tôi và càng không muốn gặp tôi thêm một lần nào nữa. Tôi biết chắc cô ấy giận tôi vì đã bỏ rơi mẹ con Uyên, nhưng tôi xin cô ấy hãy nói cho tôi biết bây giờ mẹ con Uyên đang ở đâu để tôi có thể đến và chuộc lại lỗi lầm. Cô ấy tát tôi một cái tát trời giáng:
- Cái ngữ anh mà cũng muốn chuộc lại lỗi lầm sao? Anh bỏ rơi nó bao nhiêu năm, không thèm để ý đoái hoài đến nó xem nó sống hay chết mà bây giờ còn về đây nói giọng giả nhân giả nghĩa đó sao?
- Anh xin lỗi! Vì lúc đó anh bị mẹ quản lý tất cả nên không thể lien lạc được với Uyên, anh biết mình có lỗi với cô ấy nhiều lắm, anh xin em, xin em hãy cho anh một cơ hội gặp lại mẹ con cô ấy, cho anh được làm lại từ đầu được không em.
- Anh về đi, tôi không muốn nói nhiều với người như anh!
Rồi cô ấy đóng sầm cửa lại. Tôi có để lại danh thiếp ngoài cửa và mong rằng cô ấy sẽ cho tôi biết Uyên đang ở đâu. Hai tuần sau , tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ, là số của Hằng và cô ấy nói sẽ dẫn tôi đến chỗ Uyên. Tôi mừng lắm, tôi phóng xe như bay đến chỗ hẹn, lạ một điều rằng chỗ Hằng hẹn tôi là một nghĩa trang ở ngoại thành. Tôi linh cảm có sự chẳng lành với Uyên, cô ấy dẫn tôi đến trước một ngôi mộ:
- Uyên nó nằm đây, đã từ lâu lắm rồi, nó còn trẻ còn ước mơ hoài bão, vậy mà nhờ anh mà giờ nó phải nằm đây lạnh lẽo hiu quạnh!
Tôi gục trên mộ em trong nỗi ân hận tột cùng. Trời ơi! Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, trái tim tôi như đang bị ai bóp chặt nghẹn lại. Tôi đã có lỗi với em quá nhiều!
- Uyên đã cố gắng liên lạc với anh mà không được, sau khi biết chuyện mẹ anh vu khống cho nó đi lấy chồng, nó đã tìm đến nhà anh để thanh minh với anh. Nhưng không những không gặp được anh mà còn bị mẹ anh cho người lôi đi đánh cho tơi tả. Khi nó gọi cho tôi nó đã quá kiệt sức, nó đã chết trên đường tới bệnh viện vì mất quá nhiều máu và con anh cũng theo nó mà đi luôn rồi! Mẹ anh đúng là đồ rắn độc!
Lại là do mẹ tôi, hóa ra mẹ tôi đã thao túng tất cả chuyện này mà không hề cho tôi hay biết. Tôi đúng là một thằng hèn, một người vô dụng vì không thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Nhưng tôi không thể không hận mẹ, vì chẳng phải chính mẹ đã đẩy tôi đến tình cảnh như thế này. Quả báo! Quả báo đến với tôi thật rồi! Giờ này tôi biết sống sao đây, tương lai trước mắt tôi tăm tối thật rồi…
Theo Afamily
Quả báo đáng sợ cho kẻ bạc tình bỏ bạn gái ung thư
Trong lúc gia đình Mỹ đang đau buồn thì Hưng lại vui vẻ hưởng hạnh phúc một mình.
Mỹ còn sống, nhưng chỉ là những tháng ngày sống cầm cự trong nước mắt, nỗi đau đớn dằn vặt cả thể xác lẫn tâm trí cô. Từ một cô gái xinh đẹp, nhanh nhẹn, tháo vát, hi sinh tất cả vì người đàn ông mình yêu thương, vậy mà giờ nhìn cô nằm co rúm gầy guộc bên góc giường bệnh không khỏi xót xa.
Ấy thế mà người đàn ông tồi tệ ấy khi hay tin cô mắc bệnh đã vội hủy hôn rồi &'cao chạy xa bay' để cưới một người con gái giàu có khác.
Đến tận lúc gần đất xa trời mà Mỹ vẫn nghĩ về người con trai bội bạc ấy (Ảnh minh họa)
Gần 1 năm nay Mỹ vẫn không nguôi nhớ về kẻ bạc tình, bạc nghĩa ấy, cho dù bố mẹ cô đã cấm tiệt. Có lẽ chỉ vì chữ &'yêu', chuyện tình cảm đâu nói quên là quên được ngay, huống hồ đó lại là cú sốc lớn đối với cô.
Mỹ và Hưng yêu nhau từ thời cấp 3, nhưng lúc đó chỉ là tình yêu tuổi học trò, gia đình hai bên đều biết nhưng cũng chỉ động viên hai đứa cố gắng học tập tốt sau này trưởng thành thì tính chuyện xa hơn. Cho đến khi lên thành phố học đại học Mỹ và Hưng vẫn giữ được tình cảm trong sáng ấy. Gia đình hai người khá giả như nhau, sao với những nhà giàu khác thì không bằng nhưng nhìn chung đủ chi tiêu.
Cho đến năm thứ 2 đại học, gia đình Hưng gặp nạn, tài sản bị người ta lừa hết, mẹ Hưng vì quá sốc má nằm liệt giường, từ đó bố anh phải chạy vạy khắp nơi, vì thế mà bản thân anh cũng điêu đứng, khó khăn. Thậm chí lúc đó anh còn có ý định bỏ học giữa chừng, để kiếm việc làm phụ giúp gia đình. Thế nhưng Mỹ nhất quyết can ngăn, bằng mọi cách cô cố gắng giúp đỡ Hưng.
Kể từ đó, Mỹ từ bỏ hết mọi cuộc vui chơi cùng bạn bè để tiết kiệm tiền, ngoài giờ lên lớp cô xin chân phụ bàn trong quán café, thậm chí cô còn chuyển đến một phòng trọ nhỏ hẹp, ẩm thấp ở để bỏ dư tiền trợ giúp Hưng mỗi tháng gần 3 triệu.
Tiền học phí của Hưng cũng do gia đình Mỹ chi trả (ban đầu bố Mỹ không đồng ý vì ông cho rằng chưa phải là thông gia thì sao phải làm vậy, nhưng vì con gái năn nỉ quá trời nên ông cũng đồng ý nuôi thêm con rể tương lai ăn học). Vậy là về việc ăn học của Hưng đã được giải quyết, chỉ còn phía gia đình Hưng, bố mẹ Hưng vẫn còn đang lận đận vô cùng. Cũng vì lẽ đó mà Hưng lao vào học như điên để hi vọng mai này ra trường sẽ cầm trên tay tấm bằng đỏ, dễ dàng xin việc.
2 năm nữa lại trôi qua, cả hai người cùng tốt nghiệp đại học, thế nhưng có lẽ vì quá hi sinh cho Hưng nên Mỹ vốn là người học giỏi thì lại chỉ ngậm ngùi cầm tấm bằng khá xin việc, còn Hưng đạt được thành tích tốt nhất và được nhận vào một doanh nghiệp nước ngoài làm việc với mức lương cao.
2 tháng sau khi Hưng đi làm thì Mỹ cũng cố gắng xin được vào công ty Hưng với công việc lặt vặt.
Tưởng đâu hai người cùng công ty sẽ ngày ngày được gặp mặt nhau, được tiếp xúc tình cảm thêm mặn nồng, ai dè Hưng lại vô tâm giả đò như chỉ quen biết xa giao với Mỹ để "tránh mọi người trong công ty soi mói". Vì yêu Hưng nên Mỹ chấp nhận.
Nhiều lần gia đình Mỹ ở quê thúc giục chuyện cưới xin của hai đứa, ban đầu Hưng lấy lý do mới đi làm chưa ổn định, sau này thì hết lý do này đến lý do kia. Cuối cùng vì quá dáo diết nên Hưng quyết định 2 tháng sau hai đứa sẽ về quê bàn tính chuyện cưới xin.
Thế những cũng chính vào thời điểm đó Mỹ đổ bệnh, ban đầu chỉ là những triệu chứng mỏi mệt, sốt cao, sau vài ngày dùng thuốc hạ sốt tự mua ở hiệu thuốc thì các triệu chứng ngày càng rõ, nặng hơn. Cuối cùng trong cơn mê sảng, Hưng đưa Mỹ vào viện thì bác sĩ nói cô mắc ung thư, bệnh đã di căn không thể chữa trị, chỉ còn cách cố gắng cầm cự được vài năm.
Tưởng đâu người đau khổ nhất khi Mỹ lâm bệnh ngoài gia đình ra thì chắc chắn là Hưng, ai dè anh nhẫn tâm bỏ mặc Mỹ, tuyên bố với gia đình cô là sẽ không có chuyện cưới xin gì hết, thậm chí anh còn chẳng thèm vào thăm nom gì cô. Ngày ngày anh đi hẹn hò với cô bồ mới, nghe đâu cô gái này là doanh nhân giàu có, là đối tác của công ty anh.
Vậy là chỉ vỏn vẹn có 2 tháng thôi anh đã gửi thiệp hồng khắp nơi, mặc dù gia đình Mỹ không được mời đến dự nhưng bố mẹ Mỹ vẫn biết nên giận dữ lắm, trong lúc gia đình Mỹ đang đau buồn thì Hưng lại vui vẻ hưởng hạnh phúc một mình. Bố Mỹ thương con gái đã hết lòng vì gã trai đểu, lại càng giận bản thân vì đã &'nuôi ong tay áo' bao năm.
Từ ngày bị nhà gái hủy hôn Hưng mụ mị trong rượu, trước đó anh đã chắc mẩm lấy được con gái nhà giàu sẽ thay đổi được vận mệnh, nào ngờ tất cả đều tan tành. Vài tháng sau Hưng cũng nhập viện sau cú tai nạn giao thông khi uống quá chén, cú tai nạn khiến Hưng mất đi thị lực, anh bị hỏng hoàn toàn đôi mắt. Cả nhà đều giấu Mỹ chuyện đó, thế nhưng không hiểu sao cô vẫn biết tin nên ngày đêm khóc lóc thương cho Hưng, nhớ đến Hưng.
Tấm thân gầy guộc, ốm yếu của Mỹ chẳng biết còn cầm cự được bao ngày, ấy thế mà đến tận lúc gần đất xa trời cô vẫn nghĩ về người con trai bội bạc ấy.
Theo Ly Giang/24h
Đêm tân hôn, sau màn ái ân thấy tôi vẫn còn trinh tiết, chồng cầm gậy đánh tôi Tôi thật không ngờ chồng lại là người độc ác, tàn nhẫn đến vậy, anh vô lý một cách không hiểu nổi. Hôn nhân vừa bắt đầu mà tôi đã thấy chán nản lắm rồi. Tôi lấy chồng khá muộn, 31 tuổi mới yêu, 32 tuổi mới theo chồng về làm dâu. Tôi không phải dạng quá xấu, nhưng cũng không xinh đẹp...