Tôi cứ mắc kẹt với nỗi đau ở quá khứ, cái ngày mà mẹ mất nhưng tìm mãi chẳng thấy bố đâu
Tôi mãi mãi mắc kẹt ở tuổi 18 kể từ ngày mẹ mất.
Cho 2 bé mèo ăn xong thì chuông đồng hồ gõ báo 10h tối. Bố vẫn chưa về như mọi ngày. À không, là 6 năm qua bố vẫn thế chứ. Ông luôn bận một cách khó hiểu, còn tôi cũng cố gắng lao đầu vào bận bịu để quên đi nỗi đau mất mẹ…
Nhà tôi không hề nghèo, bởi bố tôi là một người đàn ông giỏi giang. Ông chăm chỉ, tháo vát, và đặc biệt luôn hi sinh mọi thứ vì gia đình. Lúc mới cưới mẹ, tài sản của 2 người chỉ có mỗi chiếc xe đạp. Nhưng mẹ chưa từng phải lao động vất vả, cũng chưa phải nhịn đói bữa nào. Bố là người làm nhiều hơn nói, chưa bao giờ bố thất hứa với bất kỳ ai. Ấy thế mà sau khi mẹ qua đời, ông thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
6 năm trôi qua nhưng tôi vẫn cứ mắc kẹt trong tâm hồn của một nữ sinh 18 tuổi. Thời gian của tôi mãi dừng lại ở buổi chiều hôm đó, khoảnh khắc khi tôi vừa đi học về. Mẹ chuẩn bị sẵn bữa lót dạ là bánh chuối với sữa mà tôi thích. Gần thi Đại học nên tôi khá căng thẳng, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ. Mẹ đón tôi ở cổng như mọi ngày, dắt xe đạp giúp tôi và giục vào nghỉ ngơi.
Mới qua 2 bậc thềm nhà, tôi nghe tiếng rầm sau lưng. Mẹ ngất xỉu ở sân, xe đạp lẫn cặp sách của tôi bay vương vãi. Tôi hoảng sợ lay mẹ dậy nhưng mắt bà cứ nhắm nghiền, nụ cười ấm áp mãi mãi không còn dành cho tôi nữa…
(Ảnh minh họa)
Đám tang của mẹ diễn ra vội vã, trời mưa xối xả một cách lạ kỳ. Họ hàng kéo đến đông như kiến, tôi nghe loáng thoáng có vài câu hỏi không hề liên quan: “Cô D. có để lại tài sản gì không?”, “Cô D. có nhắc chú trả nợ tiếp thay cho bác không?”, “Cô D. có sổ tiết kiệm hay vàng tiền để cho nhà ngoại không?”…
Video đang HOT
Bố bực tức hét lên rằng nhà tôi chẳng có gì cả, nhưng ông ngoại lại mắng bố trước mặt bao người:
- Mày xây nhà to như thế mà bảo không có gì? Bố mẹ anh em bên vợ khó khăn hỏi vay tiền mày toàn tránh, mượn ô tô cũng không cho. Tưởng giàu mà kiêu à, loại con rể như mày tao không thèm!
- Bố đừng ăn có nói không như thế. Chúng con cưới xong khổ sở đủ bề, bố có nhớ bố đã đuổi vợ con đi thế nào khi cô ấy sang vay gạo không? Anh trai cờ bạc nợ nần, em trai bỏ học ăn bám, cái gì cũng đến xin xỏ vợ con. Cô ấy đi đẻ, con tới nhờ mẹ sang chăm còn bị nhốt ngoài cổng, có ai quan tâm đến gia đình con không? Chúng con cực nhọc thế nào mới có thể xây nhà mua xe cho con gái có cuộc sống tốt, tại sao mọi người cứ tìm đủ cách bòn rút thế? Vợ con chết đột ngột cũng không ai khóc, đầu mọi người chỉ có tiền thôi sao?!?
Mưa nặng hạt nên một góc rạp sập xuống, tất cả đều im lặng như tờ. Tôi chẳng quan tâm đến chuyện người lớn cãi nhau, chỉ ngắm mãi nụ cười của mẹ trên di ảnh. Vừa mới hôm qua khi tiễn tôi đến trường mẹ còn bảo nếu đỗ Đại học sẽ cho tôi đi chơi, ra nước ngoài du lịch. Chiếc bánh chuối mẹ rán vẫn còn nguyên trong bếp, chẳng còn chút hơi ấm nào. 18 năm tôi sống trong sự nuông chiều của mẹ, bố bận làm nên chỉ có mẹ luôn ở bên. Bà hiền lành xinh đẹp biết bao nhiêu, chưa từng có ai nấu ăn ngon như mẹ.
Hàng vạn ký ức ùa về khiến tôi gục ngã, khóc đến quặn thắt lồng ngực. Đến khi tỉnh táo lại thì không thấy bố đâu, tôi hỏi bà nội thì bà nói cơ quan có việc gấp nên bố đi rồi. Tôi hoang mang giận dữ không hiểu lúc ấy có thứ gì quan trọng hơn đám tang của mẹ? Bố luôn nói yêu thương mẹ nhất, ấy thế mà qua tận ngày hôm sau khi đưa mẹ đi hỏa táng, tôi gọi cả trăm cuộc ông cũng không bắt máy hay quay về!
Mãi đến 2 ngày sau tôi mới nghe tiếng cổng mở, bố mệt mỏi lên phòng vào lúc 1h sáng. Bà nội ngủ lại với tôi vì nhà chẳng còn ai, tôi quá đau buồn nên cũng không thể đi học. Nhìn thấy bố cơn phẫn uất trong lòng trào lên, tôi gào khóc túm áo ông hỏi tại sao bố lại bỏ đi, tại sao bố không tiễn mẹ ngày cuối cùng, tại sao bố lại bỏ mặc con ở nhà một mình nấu cơm thắp hương cho mẹ, tại sao bố lại coi trọng thứ khác hơn vợ mình?…
Ông chỉ im lặng, rồi quay lưng đi.
Kể từ đó bố con tôi không nói chuyện với nhau nữa. Tôi cố nén nỗi đau mất mát để thi Đại học, đỗ vào trường mình muốn rồi lao đầu kiếm việc làm thêm trang trải học phí. Mỗi tháng bố chuyển cho tôi 10 triệu nhưng tôi không đụng tới, bà nội bảo rằng hãy thông cảm cho bố vì áp lực cơm áo gạo tiền, mong tôi tha thứ cho bố vì sự thật không phải bố vô tâm. Chỉ là đàn ông nên bố không thể yếu đuối, cú sốc mất vợ khiến bố chẳng còn thiết tha gì. Ông sợ về nhà sẽ nhớ mẹ tôi phát điên, sợ nhìn tôi sẽ nhầm là gương mặt của mẹ, sợ những kỉ niệm trong căn nhà này sẽ bóp nghẹt trái tim ông.
Thế còn tôi thì sao, chẳng lẽ tôi không sợ hãi như bố chắc! Không vượt qua được nỗi đau năm 18 tuổi, tôi cũng chẳng biết mình đang sống vì gì…
Vô tình thấy ảnh màn hình điện thoại của sếp, tôi bủn rủn chân tay, quá khứ bị tổn thương ùa về
Giờ đây thì tôi đã hiểu, vì sao mình bị đối xử bất công đến thế.
Công ty hiện tại và công ty trong quá khứ tôi làm đều mang đến cho tôi những trải nghiệm không tốt. Tôi tin rằng bản thân mình là một người có tính nhẫn nại và chịu đựng tốt, thế mà vẫn bị cấp trên gây khó dễ cũng như phải rời đi trong nước mắt.
Sau khi ra trường, tôi vào làm nhập liệu ở một công ty vận tải. Sếp ở đây là một người dễ tính với tất cả các nhân viên, trừ tôi. Mặc dù tôi làm việc chăm chỉ, cẩn thận, việc nhập liệu ít xảy ra sai sót, nhưng hễ bắt được lỗi, sếp sẽ nói đi nói lại những vấn đề đó. Trong khi nhân viên khác, anh ấy chỉ nhắc nhở rất nhẹ nhàng. Rất nhiều lần tôi tủi thân và phải chạy vào nhà vệ sinh khóc. Đúng là "giọt nước tràn ly".
Ảnh minh họa.
Tôi gắn bó với công ty ấy trong khoảng 1 năm rưỡi. Thời gian đầu tôi khá là chịu đựng, kiên nhẫn. Nhưng nỗi uất ức tích tụ từng ngày. Bùng nổ nhất là hôm tôi cãi tay đôi với sếp giữa công ty, trước mặt mọi người. Tôi nói thẳng anh ta hẹp hòi, ích kỷ, và nói ra một lời thẳng thừng "Em sẽ nghỉ việc ngay tức khắc, không thể chịu đựng một người sếp như anh được!". Sau đó, sếp cũng chấp thuận yêu cầu xin nghỉ việc của tôi rất mau chóng. Có vẻ như anh ta muốn tôi rời khỏi công ty từ lâu lắm rồi.
Sau khi rời công ty, tôi nghỉ nửa tháng để tĩnh tâm và tìm định hướng mới. Trong khoảng thời gian đó, tôi lên các diễn đàn, trang web tìm kiếm cơ hội tại các công ty khác. Mục tiêu của tôi vẫn là vừa duy trì được mức thu nhập tốt, vừa có thể vui vẻ mỗi ngày đi làm. Vừa đúng lúc công ty A. tuyển nhân sự, mức lương thỏa thuận nhưng cam kết sẽ không dưới 17 triệu, mắt tôi bừng sáng lên và ứng tuyển rất nhanh chóng. Tôi được nhận vào công ty này làm việc sau 2 vòng phỏng vấn cũng như test chuyên môn.
Tính đến nay, tôi đã gắn bó được 4 tháng với công ty mới, tuy nhiên tình hình chẳng mấy khả quan. Trên tôi là một người sếp cũng rất khó tính. Nhiều hôm anh ta còn bắt tôi tăng ca đến muộn mới được về. Cuối tháng lại còn chẳng thèm tính lương thêm giờ cho tôi. Hỏi sếp thì sếp bảo sẽ bù vào thưởng của mỗi quý sau. Nói chung mỗi ngày qua đi, tôi lại thấy mình lạc lõng, chẳng được quan tâm, ân cần hỏi han.
Tôi định làm ở đây đến khoảng giữa năm, bởi nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì tôi sẽ rơi vào cảnh stress, căng thẳng tột độ. Buổi sáng tôi không muốn tới công ty, cứ nghĩ linh tinh này nọ. Và rồi một việc tình cờ xảy ra, khiến cho tôi biết thêm sự thật khủng khiếp.
Hôm đó, cả phòng của tôi ra ngoài ăn buffet. Tôi ngồi cạnh những chị đồng nghiệp thân thiết trong phòng. Còn sếp thì ngồi riêng với các leader. Đi ăn buffet thì mọi người sẽ đứng dậy lấy đồ. Vô tình đi ngang qua bàn của sếp, lúc đó điện thoại sếp sáng lên. Tôi cũng chẳng tọc mạch, song màn hình nền điện thoại như đập vào mắt tôi.
Ảnh minh họa.
Sếp hiện tại đang chụp ảnh cùng sếp cũ, họ cười rất tươi ở một quán cafe, trông giống như là bạn bè bình thường vậy. Chắc chắn tôi không thể nhìn lầm được, bởi cái áo đó của sếp cũ là kiểu dáng anh ta hay mặc.
Lòng tôi bỗng khựng lại, nhưng tôi không dám đứng nhìn lâu sợ bị phát hiện. Trong đầu tôi lóe lên rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nghĩ có khi nào sếp cũ thù ghét tôi, và khi anh ta biết tôi vào công ty này, đã nói cho bạn anh ta về tôi? Và giờ đây sếp hiện tại cũng đối xử với tôi chẳng khác gì sếp cũ.
Trước đây, tôi từng nghe nói về "blacklist" tức là "danh sách đen" những nhân viên từng gây hấn với sếp. Nhưng rõ ràng, chỉ là tôi phản kháng và quá bất bình thôi chứ tôi không hề làm việc gì xấu xa cả. Tôi khá sợ, không biết về sau này, tôi có thể yên ổn đi làm ở một công ty nào đó hay không. Thế giới này tưởng rộng nhưng hóa ra mọi người cũng quen biết nhau, đặc biệt là các sếp ở mấy công ty cùng ngành nghề. Giờ đây tôi suy nghĩ mãi, không biết bản thân mình nên thay đổi tính cách, hay là thay đổi môi trường làm việc nữa...
Em chồng nói thẳng mặt chị dâu "Cô là người khiến nhà tôi tan nát", người phụ nữ chìa cánh tay ra rồi khiến đối phương nín lặng Người phụ nữ sắc sảo không chỉ học cách cư xử với chồng mà còn đối với cả gia đình chồng sao cho vẹn toàn nhất. Đôi khi mâu thuẫn trong hôn nhân không đến từ hai vợ chồng mà gây ra bởi người ngoài. Thậm chí, đó hoàn toàn có thể là người thân. Điều này đặt ra nhiều vấn đề phức...