Tôi có nên kết hôn với người đã làm ‘nhục’ mình 5 năm trước?
Ca gia đinh anh ta quy lay trươc tôi, xin tôi tha thư va cam ơn vi đa sinh cho ông ba nhưng đưa chau khôi ngô.
Tinh dậy, tôi thây minh năm trong khach san, trên ngươi không môt manh vai che thân.
Cach đây 5 năm, vao cai tuôi đep nhât cua ngươi con gai thi tôi bi ham hiêp. Tôi vưa thi đậu đai hoc va chuân bi đi du hoc ơ nươc ngoai. Tôi đo tôi đi dư sinh nhật đưa ban thân cua tôi. Ba của bạn cũng là anh em kết nghĩa, nên hai gia đinh rât thân thiêt.
Trên bạn co một ngươi anh trai hơn tôi 6 tuôi va rât thanh đat. Anh ta tưng rât yêu tôi va ngo lơi khi tôi hoc lơp 11 nhưng tôi tư chôi vi tôi con nho, lo tập trung việc hoc va điêu quan trong la tôi không co sư rung động vơi anh ta. Tôi noi tôi chi xem anh ta như ngươi anh trai cua minh. Nhưng anh ta vân cư theo đuôi.
Tôi đo tôi vui ve xin phep ba me đi sinh nhật, ba me tôi đông y vi binh thương hai bên gia đinh rât thân nhau va chi con một tuân nưa la tôi đi du hoc. Tôi phu ban tô chưc sinh nhât va khi tiêp khach xong đa gân 11 giờ đêm. Ban tôi thây khuya qua nên nhơ anh trai đưa tôi vê. Dù không thich nhưng tôi cũng không có sự chọn lựa nào khác. Hai bac bao tôi ơ lai nhưng tôi ngai, nên tôi tư chôi. Khi ra xe anh ta đưa tôi chai nươc va tôi uông. Vi luc đo tôi cung khat nươc. Không ngơ đo la bi kich cua tôi.
Tinh dậy, tôi thây minh năm trong khach san, trên ngươi không môt manh vai che thân. Anh ta quy dươi đât. Tôi kip hiêu ra, tôi gao khoc, câu xe anh ta. Anh ta ngôi yên cho tôi đanh va anh ta noi: “Anh xin lôi, vi anh yêu em qua, va chi co cach nay anh mơi co đươc em. Anh hưa anh se chiu trach nhiêm hoan toan va se yêu thương em đên hêt cuộc đơi”. Tôi noi: “Nhưng tôi không yêu anh, sao anh khôn nan đên vây!”.
Sau đo tôi chay khoi khach san đo, tôi vê nha khi nươc măt gian giua, tinh thân hoang loan. Ba me tôi hoi: Con bi lam sao vậy? Vưa luc đo anh ta tơi nơi. Tôi chi tay vao mặt anh ta va noi: “Anh ta… anh ta…”, rôi tôi ngât xiu.
Video đang HOT
Luc tinh lai, tôi đang năm trong bệnh viện, ca ba me tôi, ba me anh ta, anh ta va cô ban thân cua tôi cung co mặt ơ đây. Sau nay tôi biêt la khi đưa tôi chai nươc trong đo co thuôc mê, anh ta điện thoai noi cho ba me tôi la khuya qua nên xin phep ba me tôi cho tôi ngu lai. Rôi sang khi vê nha tôi, khi tôi đi câp cưu bệnh viện thi anh ta thu nhận hêt moi chuyện vơi gia đinh hai bên. Ba me tôi noi se thưa kiện anh ta vi tội hãm hiếp. Nhưng ba me anh ta khoc xin gia đinh tôi đưng lam thê.
Tôi noi cho tôi mây ngay đê suy nghi. Nhưng ngay sau đo ngay nao tôi cung khoc, tôi thât sư không biêt phai làm gi. Kiện anh ta thi hai bên gia đinh xưa nay thân nhau như anh em se bị mất tình cảm, rôi tinh ban thân cua tôi vơi em gai cua anh ta nưa. Nhưng con đê yêu anh ta thi tôi không thê. Ba me tôi noi tuy con quyêt đinh. Sau đo tôi quyêt đinh bo qua cho anh ta, tuy không dê dang gi va tôi đi du hoc.
Khi băt đâu nhập hoc đươc hai thang, tôi thây trong ngươi khac la, nên tôi đi kham bac si thi bac si bao tôi co thai ma la song thai. Luc đo tôi choang vang, đưng không vưng nưa. Tôi mơi 18 tuôi va tôi đang đi hoc. Sau nhiêu ngay suy nghi, nhiêu đêm thưc trăng tôi goi điên thoai vê cho ba me. Me tôi nghe tin xong ngât xiu, con ba tôi cung choang vang. Sau đo ba tôi hoi giơ con quyêt đinh như thê nao.
Con co chut tinh cam gi vơi cậu ta không. Nêu co thi thông bao cho cậu ta va gia đinh đê lam đam cươi. Tôi noi vơi ba me la tôi không muôn cươi vi tôi không yêu, va cung vi tôi con rât giân anh ta. Nhưng bo đưa be thi tôi cung không lam đươc. Tôi xin ba me đưng noi gi cho anh ta va gia đinh anh ta biêt.
Sau đo tôi xin bao lưu kêt qua hoc môt năm đê dương thai va sinh con. Khoi phải noi tôi đa vât va, khô cưc như thê nao tư khi mang thai cho đên khi sinh con va nuôi con. Cung may tôi đươc gia đinh ơ bên. Giơ đây sau 5 năm trôi qua, tôi đa la me cua hai đưa con trai sinh đôi, va tôi cung vưa tôt nghiêp đai hoc. Niêm vui, hanh phuc khi bao cay đăng, vât va đa đươc đên bu. Hai con tôi đep như thiên thân. Cac chau ngoan va hoc gioi.
Bây giơ con tôi đa lơn một chut. Cac chau cư hoi ba con đâu ha me. Tôi vân chi hinh ba tụi no va noi: “Ba cua cac con đây, ba cac con đang đi công tac xa, cac con ngoan ngoan đê khi ba vê, ba se mua nhiêu qua cho cac con nhe!”. Nhưng năm qua, tôi đa quên đi chuyện qua khư, vi tôi đa đươc đên bu băng hai thiên thân.
Ba me tôi cung khuyên đa đên luc cho moi ngươi biêt sư thât. Vi theo như tôi tim hiêu va đươc biêt, nhưng năm qua hai gia đinh vân thân thiêt. Anh ta chiu kho lam ăn, không yêu thương ai va giơ công ty anh ta đa lơn manh. Ba me anh ta noi anh ta muôn chơ đơi tôi.
Ngay hôm nay tôi đa trơ vê Việt Nam. Moi ngươi rât bât ngơ khi tôi co hai nhoc rât đang yêu. Ba cua anh ta bệnh nặng, vậy ma khi nhin thây chau nội thi khoe lai ngay lập tưc. Cac con tôi khi nhin thây anh ta thi bật khoc va chay lai ôm lây. Va anh ta cung khoc nưc nơ. Ca gia đinh anh ta quy lay trươc tôi, xin tôi tha thư va cam ơn vi đa sinh cho ông ba nhưng đưa chau khôi ngô.
Anh ta noi vơi tôi răng: “Em ơi, anh biêt anh sai rôi, em hay tha thư cho anh. Ca đơi nay anh nguyên lam trâu ngưa cho me con em. Se yêu thương, bu đăp cho me con em. Hay cho con một gia đinh tron ven em nhe!”.
Thật sư bây giơ tôi không con hận anh nưa. Nhưng đê yêu thương, đê sông vơi nhau một nha thi tôi không biêt phai lam sao? Vi tôi không yêu anh ta. Va nhưng năm qua tôi cung không yêu ai cho du rât nhiêu ngươi đan ông muôn đên vơi tôi. Bây giơ hai bên gia đinh vui va hanh phuc lăm. Em gai anh ta dân cac con tôi đi mua không thiêu thư gi. Anh ta thi mua một ngôi nha va mua rât nhiêu đô dung cho me con tôi. Cac con tôi quân ba không rơi. Bây giơ tôi phai lam sao đây moi ngươi? Cam ơn moi ngươi đa đoc va chia se cung tôi.
Theo PNT
'Chồng à! Em không phải trụ cột gia đình'
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng.
"Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa biết đời nào khê" - đôi khi em ước gì vợ chồng mình cứ lớn tiếng, để em có cơ hội "bớt lời" và cảm nhận được ngọn lửa ấm áp vẫn nhen lên trong gia đình mình. 4 năm rồi, chính sự im lặng của anh làm em khao khát một điều không giống ai - những cuộc "chiến tranh" giữa chúng ta.
Em đi qua nhiều mối tình. Anh theo đuổi em hơn 5 năm thầm lặng. Thời trung học, những rung động đầu đời với cậu bạn cùng lớp rồi đến khi em vào đại học, trước những săn đón của các cậu bạn cùng khóa, em cũng cà cỡn, chẳng từ chối ai và cũng không đến với ai. Anh biết, nhưng im lặng và âm thầm quan tâm như một người anh, một người yêu không chính thức. Bạn bè hỏi, em bảo "anh hàng xóm", chưa bao giờ nhận anh là bạn trai. Đó là khi em vào năm 3 đại học, em bận bịu với bài vở, bạn bè, gần như quên hẳn anh. Anh giận, không liên lạc, em mới thấy mình như mất một báu vật. Em quáng quàng tìm kiếm và chấp nhận làm "người yêu chính thức của anh".
Suốt những năm sau đó, trong cuộc hành trình của em, luôn có anh bên cạnh. Anh ít nói, lành tính và luôn im lặng. Trong những cuộc chơi với bạn bè em, anh cứ thế tháp tùng bên cạnh, không ý kiến, không phàn nàn. Em nghĩ, tính anh hiền lành hiếm thấy, em càng "có phước" hơn người. Cưới nhau, chúng ta có một gia đình nhỏ tương đối ổn định, đủ để hãnh diện với bạn bè. Em nghĩ, hạnh phúc thật giản đơn, sẽ chẳng có sóng gió nào khi anh thì quá cục mịch, ít nói, còn em thì trầm tĩnh và không thích tranh cãi...
Nhưng em nhầm. Chính sự lặng im, kiệm lời bất chấp tình huống của anh đã biến thành "liều thuốc độc" ngấm vào lòng em, làm em trở thành con người cộc cằn, thường xuyên tuôn những lời độc địa chỉ muốn để anh lên tiếng phản bác. Anh không thay đổi. Anh giao hết mọi quyết định vào tay em chỉ với câu nói "em muốn sao thì làm vậy!". Mẹ bệnh, em là người quyết định nằm bệnh viện nào; Tivi trong nhà hỏng, em là người quyết định mua nhãn hiệu nào; Mở tài khoản ngân hàng, cũng em là người quyết định chọn ngân hàng nào, gởi bao lâu; Tệ hơn, chuyện mua bảo hiểm, chọn trường cho con cũng chính em là người đắn đo, suy nghĩ một mình. Đứng trước những vấn đề đó, nếu được hỏi, anh cứ "bản cũ soạn lại", không ý kiến, rồi im lặng lên nhà ngồi xem thời sự.
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. (ảnh minh họa)
Em tự hỏi, anh vô tâm, xem là chuyện nhỏ nên hời hợt để em lo, hay anh không xem trọng gia đình mình, hoặc giả anh là người đơn giản và dễ tính, nên thế nào cũng được? Anh quan tâm đến vấn đề xã hội, quốc gia ở tận đâu đâu. Anh kể với em rành mạch rằng có bao nhiêu bé chết vì vắcxin, những nước nào đang đói khổ vì chiến tranh, nhưng tuyệt nhiên chưa nghe anh dặn dò theo dõi con kỹ khi đi tiêm ngừa... Sao thế anh ơi?
Bốn năm rồi, trước sự im lặng của anh, em "bất đắc dĩ" trở thành trụ cột gia đình và là một "người hùng" gánh vác mọi thứ. Anh đều đặn mang hết lương tháng về nhà, rồi hài lòng để em đưa lại vài triệu chi tiêu hàng tháng. Có khi trong ví hết sạch tiền tiêu, anh cũng im lặng, không hề hỏi em để em đưa tiền. Em tự thấy thương anh thì nhét tiền vào ví anh, không thì anh cứ thế mà chịu. Sao thế anh ơi?
Em buồn bực, tập tành nhậu nhẹt với bạn bè, về nhà say mèm, lợi dụng cơ hội chì chiết, trách móc anh đủ đường. Anh cũng lặng im không nói, không giải thích, lẳng lặng dìu em lên giường ngủ. Anh không biết, em thèm biết bao nhiêu được anh cằn nhằn, được cãi vã rồi giận hờn nhau để có cơ hội làm lành và thấy cuộc hôn nhân của chúng mình còn nhiều thiếu sót mà phấn đấu, lấp đầy những khoảng trống. Thà như thế em sẽ vui vẻ chấp nhận hơn là củi lửa lạnh tanh, ngôi nhà chẳng có tiếng nói, âm thanh gia đình ngoài những suy nghĩ tiêu cực và sự thổn thức trong lòng em.
Câu nói "im lặng là vàng" giờ đây trở thành hố sâu ngăn cách vợ chồng mình. Đôi khi em nghĩ, anh có phải đang ở trọ trong ngôi nhà này, anh đã lạc nơi nào rồi, làm sao đưa anh về đây?
Theo VNE
"Rủ" tôi có thai xong, anh có người mới Anh phũ phàng dẫn tới trước mặt tôi người con gái anh yêu, anh bảo, đó là cô gái anh lựa chọn. Nhiều lần anh dụ dỗ tôi có bầu Yêu nhau được 2 năm, chúng tôi đã có tình cảm gắn bó thân thiết. Tình yêu những ngày đầu thật mặt nồng, nhiều kỉ niệm đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau hết...