Tôi bừng tỉnh và học lại cách yêu thương vợ sau chuyến công tác định mệnh ấy
Sau chuyến công tác đó tôi đã thực sự bừng tỉnh. Tôi chợt nhận ra mình đang sai lầm quá nhiều. Giờ này tôi mới thực sự thấm thía cái gì cần và đủ cho một gia đình hạnh phúc…
Tôi là một người chồng khá ít nói, tôi tự nhận tôi khó tính, khó gần và cũng có phần hơi nhạt nhẽo. Tôi đã kết hôn cách đây 5 năm, vợ tôi là một giáo viên giỏi, tính tình hiền lành nhẹ nhàng và khá đảm đang.
Tôi đến với cô ấy xuất phát từ tình yêu, nhưng do bản tính tôi như thế nên tôi ít khi thể hiện tình cảm. Có lẽ vì thế mà vợ tôi thiệt thòi hơn nhiều người phụ nữ có chồng tâm lý khác. Tôi không nhớ bao lâu rồi mình chưa nói thương vợ, nhớ vợ hay yêu vợ, những ngôn từ đại loại như vậy. Thứ tôi làm cho cô ấy chỉ là kiếm tiền nuôi gia đình và không tơ tưởng đến ai khác. Điều đó tôi nghĩ cần thiết cho một cuộc hôn nhân, nhưng có lẽ là chưa đủ cho một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Và rồi tôi vỡ lẽ ra nhưng điều về gia đình, về sự yêu thương trong 1 lần đi công tác. Đợt đó tôi báo cho vợ mình sẽ đi công tác vào tuần tới, vậy nên cô ấy đã chuẩn bị cho tôi rất nhiều thứ, từ tất đến quần lót đến thuốc cảm… Vợ tôi luôn là người chu đáo như vậy. Trước khi đi cô ấy luôn dặn dò tôi đủ điều như dặn dò một đứa trẻ. Cô ấy bảo tôi nhớ gọi điện về thường xuyên, tôi ậm ừ gật gù và xách va li đi.
Tới nơi tôi thông báo về cho vợ rồi lao vào công việc. Và rồi 1 hôm tôi gặp lại một người bạn cũ từ thời đại học ở thành phố biển Đà nẵng, cậu ấy đưa vợ đi du lịch. Bạn bè lâu năm gặp nên chúng tôi rất vui mừng và ngồi nhâm nhi nói chuyện với nhau. Cũng chính cuộc nói chuyện hôm đó đã khiến tôi sáng dạ ra rất nhiều điều:
- Cậu đi công tác à?
- Ừ còn cậu?
- Mình đưa vợ đi du lịch, cô ấy bảo muốn ngắm biển nên bọn mình vào đây.
- Cậu chiều vợ ghê nhỉ.
- Tôi không chiều vợ thì biết chiều ai bây giờ, con cái chiều kiểu con cái, vợ chiều kiểu vợ. Thế vợ cậu vẫn đi dạy hả, sao không đưa cô ấy vào đây tranh thủ du lịch luôn.
- Vợ tớ còn bận công việc và con cái nên đi không tiện.
- Vậy à! Thôi để mùa hè cả gia đình vào đây cũng được.
Video đang HOT
- Còn vợ cậu, cô ấy giờ công tác ở đâu.
- Vợ tớ ở nhà.
Câu nói của anh bạn khiến tôi khá ngạc nhiên, anh ấy tiếp lời.
- Vợ tớ ngày trước làm kế toán trưởng cho 1 doanh nghiệp lớn lương rất cao thậm chí cao hơn cả lương tớ, nhưng kể từ ngày sinh thằng Bi. Cô ấy hi sinh mọi thứ để chăm chồng chăm con, hơn nữa mẹ tớ cũng già yếu nên cô ấy qua bên bà là chủ yếu. Tớ cũng không hề nghĩ cô ấy lại có thể từ bỏ được những thứ đó vì gia đình vậy nên tớ càng trân trọng và yêu vợ hơn.
- Thế giờ cậu có dự tính gì chưa?
- Tớ muốn dành thời gian lúc cô ấy chưa quay lại vòng xoáy công việc thì sẽ tranh thủ đưa vợ đi hết những nơi cô ấy muốn. Tiền bạc biết bao nhiêu là đủ đúng không? Thứ quan trọng là người mình thân yêu được vui vẻ hạnh phúc, với tớ vậy là đủ…
Chúng tôi trò chuyện 1 lúc thì vợ cậu bạn xuất hiện, cô ấy nhiều hơn vợ tôi hai tuổi nhưng có vẻ trẻ trung hơn. Nhìn cách họ nói chuyện, nhìn nhau tình cảm tôi thực sự thấy ngưỡng mộ. Chia tay cặp vợ chồng bạn cũ ra về, tôi lại bắt gặp cảnh 1 người đàn ông nhiều hơn tôi cả chục tuổi mua hai chiếc kem rồi chạy ra đưa cho vợ ông ấy 1 cái. Cả hai ăn rồi cười đùa vui vẻ, nhìn họ tôi đoán là dân đánh cá trong vùng, chẳng hiểu sao nhìn những cảnh đó tôi lại thấy lòng chùng xuống.
Tôi cũng có gia đình, có vợ con, hơn nữa vợ lại xinh đẹp ngoan ngoãn. Nhưng tôi chưa biết cách khiến cô ấy vui, hạnh phúc. Tôi vô tâm đến mức có khi đi công tác mấy hôm mới gọi điện về nhà một lần chỉ để hỏi tình hình ở nhà. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa tặng vợ món quà gì hay đưa cô ấy đi du lịch bất cứ đâu. Phần lớn thời gian tôi dành cho công việc, nghĩ lại những lời cậu bạn nói. Tôi thực sự ngưỡng mộ suy nghĩ thoáng của cậu ấy.
Lần đó tôi về nhà sớm hơn dự định, về thấy vợ đang lụi cụi nấu ăn trong bếp. Thấy tôi về cô ấy vui mừng chạy ra đón, tôi ôm lấy vợ khiến cô ấy ngạc nhiên:
- Ông xã, có chuyện gì thế, công việc không suôn sẻ hả anh.
- Mọi thứ đều tốt đẹp, anh ôm bà xã anh không được à?
- Hì, được chứ.
Nhìn vợ hạnh phúc khi nhận được món quà của chồng, tôi cũng vui lây. Tôi tự hứa với bản thân từ nay phải thay đổi, phải yêu thương vợ nhiều hơn. Vì suy cho cùng vợ chỉ có một và tiền dù có kiếm nhiều bao nhiêu cũng chẳng mua nổi thứ gọi là… hạnh phúc.
Theo Một Thế Giới
Một lần đón vợ muộn và bài học thay đổi cả cuộc đời tôi
Trong một lần đón vợ muộn, tôi tưởng rằng cô ấy đã gặp tai nạn. Sau lần đón vợ muộn đó, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi khi yêu thương vợ nhiều hơn.
Cách đây 3 năm, vợ chồng chúng tôi thường xuyên xảy ra cãi vã. Mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi bị khiển trách vì mắc lỗi trong công việc và bị điều xuống bộ phận khác. Lương ít đi, gánh nặng tăng lên khi cùng lúc đó con gái tôi vào lớp 1. Vợ tôi trở nên hay cáu gắt và cằn nhằn hơn còn tôi thì nóng tính hơn do lòng tự trọng bị sứt mẻ. Chúng tôi thường cãi nhau từ chập tối đến tận đêm, vợ vào phòng ôm gối nằm một mình còn tôi nốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Sau đó vợ tôi nghĩ ra cách bán hàng online để tăng thêm thu nhập. Thời điểm đó chưa có nhiều người bán hàng online trên facebook lắm nên việc kinh doanh của vợ rất thuận lợi. Kinh tế trong nhà cải thiện nên vợ chồng cũng bớt va chạm hơn. Chỉ có điều, để tiết kiệm chi phí tối đa, vợ tôi thường tranh thủ đi giao hàng cho khách vào tầm trưa nghỉ làm và chiều muộn tan ca chứ không thuê ai giúp. Có những ngày, hơn 9 giờ tối vợ tôi mới về, khuôn mặt phờ phạc vì khói bụi đường sá và đói lả đi. Tôi thương vợ nhiều nên khuyên vợ thuê người chở hàng giúp nhưng vợ kiên quyết không chịu.
Ngày định mệnh ấy trời mưa rất to, đang làm việc thì vợ nhắn tin hỏi tôi có thể qua đón cô ấy khi tan ca được không vì ban trưa đi giao hàng phải lội nước nên xe cô ấy chết bugi rồi. Tôi bực dọc nghĩ đến việc phải tốn tiền sửa lại xe cho vợ nên càu nhàu vợ hồi lâu, cô ấy chỉ im lặng. Công việc buổi chiều ngập đầu lại thêm mấy cuộc gọi giục giã của sếp khiến tôi càng làm càng cáu. Cuối cùng, tôi tắt luôn điện thoại không thèm mở ra nữa.
Mải làm không để ý giờ giấc, ngẩng lên thấy đã 6 giờ kém 5 từ lúc nào, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, hôm nay tôi còn có hẹn qua nhà mẹ nữa. Đi được nửa đường mới sực nhớ ra phải đón vợ, tôi hấp tấp vòng xe lại, vợ tôi tan tầm lúc 5 giờ 30, chắc giờ này cô ấy đang sốt ruột lắm rồi. Tâm trạng không vui từ trước kèm theo con đường tắc đến kinh khủng, tôi thầm mắng vợ trong lòng, hôm nay mưa gió thế này mà cô ấy còn cố đi giao hàng, không đi có phải xe không hỏng, đỡ tốn tiền mà đỡ cho tôi khỏi phải lặn lội đường sá không. Tôi định đến nơi sẽ mắng cô ấy một trận và bắt từ mai phải thuê ngay người giao hàng chứ không thể cứ vò võ một mình mãi thế này được.
Thế nhưng khi tôi đến nơi thì không thấy vợ chờ trước cổng. Bên góc đường người ta đang xúm đông xúm đỏ lại trước một cái taxi, có cả cảnh sát giao thông đang chăng dây xung quanh nữa, tôi thầm nghĩ chắc taxi lại đi ẩu rồi va chạm gì đó rồi. Lôi điện thoại ra mới sực nhớ tôi tắt máy từ chiều, có khi vợ chờ lâu quá bắt xe ôm về rồi cũng nên. Tôi bật máy lên thì sững sờ thấy máy báo về hơn 30 cuộc gọi nhỡ, quá nửa là số lạ.
Một luồng gió lạnh thoảng qua, tôi ngước nhìn về phía chiếc taxi mà người ta đang xúm lại quanh kia, lòng bất an kinh khủng. Tôi bấm số cho vợ và muốn khuỵu xuống khi đầu dây kia báo thuê bao. Tôi gọi về nhà không ai bắt máy, gọi lên cơ quan thì người ta bảo vợ về lâu rồi.
Tôi chống xe xuống vụt chạy sang góc đường, hỏi những người dân đang đứng đó bàn tán. Mỗi người nói một kiểu càng làm tôi hoang mang, rằng tài xế say rượu đâm người, có vẻ là phụ nữ trung tuổi, bất tỉnh nhân sự, đưa đi cấp cứu ở đâu thì không rõ.
Tôi phóng như điên về nhà, chỉ mong thấy đèn điện sáng nhưng căn nhà tối om. Tôi ngồi bệt xuống sàn phòng khách và khóc như một đứa trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy sợ hãi đến thế này, vợ tôi đang ở đâu, làm ơn hãy nói rằng người bị tai nạn đó không phải vợ tôi đi.
Khi điện thoại kêu và tôi nhanh chóng chộp lấy, là số máy lạ ban nãy, tôi run run bấm nút nghe:
- "Sao đến giờ anh mới nghe máy hả? Anh đang ở đâu? Gọi phải đến 20 cuộc rồi mà anh làm trò gì thế hả? Anh quên là hôm nay phải qua nhà mẹ ăn giỗ à? Mọi người còn chờ mỗi mình anh thôi đấy?"
- "Em... em à? Có phải em không?"
- "Không em thì ai? Anh còn em nào khác ở ngoài à?"
- "Sao... sao em lại dùng số này?"
- "Điện thoại rơi xuống nước hỏng rồi, em phải mượn tạm máy cũ của chị đồng nghiệp rồi mua sim mới lắp vào."
Tôi chạy ào ra xe rồi phóng qua nhà mẹ. Vừa thấy vợ tôi ôm chầm lấy cô ấy. Vợ tôi bất ngờ cứ cấu cấu vào lung tôi rồi hỏi: "Anh làm sao đấy? Anh đập đầu vào đâu à? Anh làm gì có lỗi với em à?". Tôi không trả lời, chỉ nói đi nói lại: "Từ giờ anh sẽ không bao giờ đón em muộn nữa đâu. Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi."
Vợ tôi chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, chỉ biết gật gật đầu rồi xoa xoa lưng tôi.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào tôi cũng đưa vợ đi làm. Cô ấy hỏi mãi tôi cũng không chịu nói lý do, chỉ cằn nhằn bảo tôi vẽ chuyện, vòng vèo mất công. Còn tôi thì mặc kệ, cảm thấy được nghe vợ cằn nhằn cũng là một niềm hạnh phúc rồi.
Các anh em ạ, cuộc đời khó nói trước điều gì lắm. Đừng để đến khi mất rồi mới hối hận khôn nguôi. Tôi đã học được điều đó từ một lần đón vợ muộn.
Theo Phunuvagiadinh
Không thể quên đêm định mệnh của bạn gái với đồng nghiệp Một người đồng nghiệp hôm đó ra sức ve vãn em, đến tối khi cả hai ngà ngà say, em đã lên giường với người đó. Tôi và em đều là du học sinh, đang sống và làm việc ở Australia. Hồi đó chúng tôi chỉ vừa 18 tuổi, tôi gặp em và đem lòng yêu say đắm. Sau khi theo đuổi và...