Tôi bị sếp nữ gạ tình
Ngày xưa khi đọc bài viết về các vụ nữ nhân viên bị sếp “gạ tình”, tôi thường hay cười thầm vì họ không dám phản ứng, nhưng giờ “vận” đúng vào bản thân mình thì tôi thấy mình cũng hèn hèn y như vậy
Tính đến hôm nay là tròn 1 tuần tôi xin nghỉ phép ở công ty. Tôi biết mình không thể nấn ná xin nghỉ thêm nếu vẫn muốn tiếp tục làm công việc này, nhưng chỉ nghĩ đến việc đến công ty và chạm trán với chị phó phòng thôi là tôi đã thấy run.
Người ta bảo được phụ nữ theo đuổi chứng tỏ người đàn ông đấy có sức hút mạnh mẽ, tôi thì lại chỉ ước sức hút ấy của mình biến mất để có thể sống 1 cuộc sống yên ổn, đi làm bình thường như bao người khác.
Ngày xưa khi đọc bài viết về các vụ nữ nhân viên bị sếp “gạ tình”, tôi thường hay cười thầm vì họ không dám phản ứng, nhưng giờ “vận” đúng vào bản thân mình thì tôi thấy mình cũng hèn hèn y như vậy. Khi nghĩ tới nỗ lực trong gần 1 tháng trời thi tuyển từ vòng hồ sơ, thi nghiệp vụ, tiếng anh, EQ, nộp project cho đến vòng phỏng vấn cuối cùng, tôi lại không đành lòng để “mồ hôi công sức” của mình tan theo mây khói. Được làm việc trong môi trường năng động của một trong những tập đoàn đa quốc gia hàng đầu cùng mức lương đáng mơ ước như thế này, tôi biết cơ hội sẽ khó đến với mình lần thứ 2.
Khi apply hồ sơ tôi chọn bộ phận kinh doanh nhưng không hiểu “ma xúi quỷ khiến” thế nào tôi lại được chuyển qua bộ phận marketing. Vì trước đây cũng đã có ít nhiều kinh nghiệm nên dù không được vào đúng bộ phận mình apply nhưng tôi vẫn cảm thấy khá thoải mái. Bộ phận marketing tuy không đông người nhưng đa số đều là những người trẻ tuổi nên tôi hòa nhập khá nhanh. Tôi vào phòng đúng dịp sếp trưởng đi công tác Châu Âu cả tháng trời nên tất cả mọi công việc của tôi đều được sắp xếp bởi chị phó phòng, sếp trưởng chỉ confirm qua mail.
Nghe đồng nghiệp trong phòng đồn thổi sếp trưởng khá “hắc xì dầu”, nghiêm khắc nên khi được làm việc với chị phó phòng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Chị rất nhiệt tình chỉ dạy và truyền đạt kinh nghiệm cho tôi. Thậm chí chưa cần tôi hỏi, chị đã gọi vào phòng nói tỉ mỉ từng điều một. Nhiều khi tôi cũng thấy ngại ngại vì mình cứ liên tục ra vào phòng chị, nhưng lại nghĩ môi trường ở đây cởi mởi nên mới thế. Ở công ty cũ của tôi trước kia, sếp lúc nào cũng lạnh lùng, hỏi không cẩn thận là bị mắng té tát ngay.
Do mới vào chưa thành thạo, giấy tờ công việc không được mang về nhà trong khi các plan lại giáng xuống liên tục nên tôi không còn cách nào khác là ở lại làm thêm giờ. Văn phòng công ty cho ở lại thoải mái, lại có sẵn đồ ăn trong tủ lạnh nên nhiều khi lười, tôi làm mỳ tôm ăn thay bữa tối rồi làm xuyên đến 9-10h mới về nhà.
Tuần đầu tiên mọi chuyện trôi qua êm đẹp, nhưng sang tuần thứ 2 khi tôi ở lại làm thêm thì chị phó phòng không về sớm như trước mà cũng ở lại làm. Trong khi đó từ trước đến giờ chị luôn về sớm hơn hẳn nhân viên. Bản tính tôi vô tâm và nghĩ “việc ai nấy làm” nên cũng mặc kệ. Tuy nhiên tôi cũng không “yên ổn” được lâu, vì trong khi ở lại làm thì thỉnh thoảng chị lại sai tôi đi tìm báo cáo cũ hay hủy tài liệu giùm chị. Nhiều lúc chị tự nhiên ra chỗ tôi ngồi… tâm sự chuyện trời ơi đất hỡi. Có hôm chị còn đặt pizza và bắt tôi ngồi ăn cùng.
Trong công ty tôi, chị rất “nổi” bởi không chỉ nhờ tấm bằng tiến sĩ ở Mỹ, khả năng làm việc cực kì hiệu quả, luôn được các sếp coi là “viên ngọc quí” mà chị còn khá xinh. Tuy hơn 30 tuổi nhưng nhìn chị còn trẻ hơn rất nhiều so với các đồng nghiệp khác của tôi.
Video đang HOT
Nhìn chị thì chắc hẳn bất cứ người đàn ông nào cũng thích nhưng về phần tôi thì tôi thấy cảm phục chị nhiều hơn. Hơn hết tôi đã có 1 cô bạn gái vô cùng tuyệt vời. Chúng tôi đã dự định làm đám cưới vào cuối năm nay. Tôi apply vào đây làm việc một phần để hoàn thành giấc mơ của mình, một phần cũng muốn kiếm được nhiều tiền hơn cho tổ ấm sau này.
Vì thế để tránh mọi hiểu lầm, tôi giữ kẽ với chị hơn trong cách ứng xử của mình. Trước kia nếu tôi vô tư ra vào phòng chị hay thường ở lại làm đêm thì giờ mọi công việc tôi đều cố giắng giải quyết qua mail hay khi họp trước mặt toàn bộ nhân viên trong phòng.
Nhưng tôi càng cố gắng giữ kẽ thì chị lại càng “tấn công” tôi. Tôi bị biến thành trợ lí cho chị trong các buổi họp, thăm dò thị trường, gặp gỡ hay đi chiêu đãi khách hàng. Chị bắt tôi đi chung ô tô với chị chứ không cho tôi đi xe máy.
Chị có thói quen vừa lái xe vừa uống café nên có lần phanh gấp, café bị rớt ra váy. Tôi cứ tưởng chị sẽ dừng lại để lau nhưng không ngờ chị vẫn lái tiếp và bắt tôi lấy giấy ăn lau cho chị. Chắc hẳn nhiều bạn đọc sẽ cười thầm khi tưởng tượng đến cảnh ấy. Nhưng bản thân tôi lại thấy xấu hổ và có phần hơi nhục khi làm điều đó.
Có hôm chị lại bắt tôi đi gặp khách hàng sớm hơn 1 tiếng. Tôi tưởng khách hàng đổi hẹn nhưng hóa ra không phải, chị chở tôi vào quán café và ngồi tâm sự. Tôi phải ngồi chết trân nghe chị tâm sự: chị rất cô đơn, không có ai để chia sẻ. Chị còn cầm tay tôi và nói rất quí tôi, coi tôi như em trai. Lúc đấy tôi đã sợ đến mực xô cả ghế đứng dậy. Khi thấy tôi làm thế thì mắt chị còn rơm rớm nước bảo tôi không hiểu tấm lòng của chị.
Đỉnh điểm của sự việc khiến tôi phải xin nghỉ phép, đó là sau lần đi chiêu đãi khách hàng, chị bị say bắt buộc tôi phải đưa về nhà. Người chị mềm nhũn ra như kiểu bị bất tỉnh khiến tôi sợ vô cùng, không dám bỏ về. Lúc đến cửa nhà chị, tôi định gọi cho 1 bạn nữ trong phòng đến nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý chị gạt tay làm điện thoại của tôi rơi tung tóe từng mảnh trên nền nhà.
Lúc đưa được chị vào trong nhà thì chị bỗng tỉnh táo hẳn. Thậm chí chị còn tự tay đi khóa cửa. Thấy chị như thế tôi định về ngay nhưng lại bị chị giữ lại ngồi uống nước vì “chẳng mấy khi đến nhà”.
Tôi ngồi ở phòng khách cố ráp lại cái điện thoại bị hỏng của mình thì chị bất ngờ xuất hiện với bộ váy ngủ không thể mỏng hơn. Chị ngồi pha trà ngay sát tôi và cố tình cúi thấp đến mức tôi có thể nhìn không thiếu 1 bộ phận nào trên người chị.
Tôi luống cuống xin phép về ngay. Nhưng khi vừa chạy ra cầm tay nắm cửa, chị đã nhào tới ôm cứng tôi từ đằng sau, chị hổn hển nói đã thích tôi ngay từ lần đầu tiên rồi. Chỉ cần tôi chấp nhận chị thì chị có thể giúp tôi tất cả mọi thứ. Chỉ không cần tôi bỏ người yêu, cũng không cần công bố với ai mối quan hệ của chúng tôi cả… Tôi càng cố giằng ra thì chị càng ôm chặt lấy tôi, thậm chí tay chị còn sờ soạng khắp nơi, kéo cả… phéc mơ tuya quần tôi xuống.
Quả thật trong lúc ăn tiệc chiêu đãi tôi cũng đã uống không ít rượu, nhưng may sao lúc đó nghĩ đến người yêu mình, tôi vẫn giữ được chút bình tĩnh cuối cùng để đẩy chị ra, mở cửa và phóng xe về nhà.
Việc đầu tiên khi về nhà của tôi là viết mail xin nghỉ phép. Tôi cảm thấy vô cùng hoảng loạn không biết khi đi làm sẽ phải đối diện với chị như thế nào. Chuyện này tôi cũng chỉ biết che giấu chứ không thể kể cho ai nghe.
Dù đi làm tiếp hay không thì tôi vẫn thấy mình có vẻ vừa hèn vừa nhục. Chưa bao giờ tôi sợ và cảm thấy “bó tay” với phụ nữ như lúc này.
Ước gì tôi được phân vào bộ phận khác, được làm việc trực tiếp với 1 sếp nam chứ không phải với bà chị phó phòng thừa tiền nhưng thiếu tình.
Tôi chưa biết phải đối phó với chị thế nào đây, chứ nghỉ việc bây giờ thì thiệt thòi quá!
Theo VNE
Choáng váng phát hiện chồng "trả lương" ô sin ở nhà nghỉ
Chuyện đã xảy ra gần một năm nay, nhưng đến giờ Thanh mới phát hiện ra sự thật.
Ai cũng bảo số Thanh sung sướng, lấy được chồng giàu, kinh tế vững, chả phải lo gì. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất, chồng Thanh nắm tất cả mọi chi tiêu trong nhà. Vinh không để cho mẹ con Thanh thiếu thốn thứ gì, tuy nhiên, dù chỉ là một cắc nhỏ, Thanh cũng phải ngửa tay xin chồng. Điều này làm cô thấy không được thoải mái, nhưng đã lỡ đeo cái mác "lấy chồng đại gia" nên Thanh đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", bởi cô biết, "xấu chàng thì hổ ai?".
Khi Thanh sinh bé Bo, chồng Thanh đề nghị thuê ô sin để cô đỡ vất vả. Thấy chồng nói có lý, cô cũng gật đầu đồng ý. Ngày Vinh dẫn Nga về nhà, Thanh đã thấy không ưng trong bụng, bởi Nga chẳng có cái dáng của một kẻ "nhà quê" như chồng Thanh mô tả mà ngược lại, gương mặt thanh tú của cô khiến Thanh có một dự cảm không tốt. Nhưng rồi cô cũng chẳng dám phản đối, vì như mọi khi, việc gì Vinh đã quyết thì cứ thế mà tiến hành.
Từ ngày có mặt Nga, Thanh không phải đứng bếp nấu nướng nữa. Mọi thứ vào tay Nga đều trở nên hoàn hảo. Nhà cửa sạch tinh tươm, quần áo của hai vợ chồng khi nào cũng thơm nức, phẳng phiu, bữa ăn nào cũng đầy thức ăn nóng sốt và được đổi món liên tục. Chồng Thanh đưa mắt nhìn vợ cười cười, ngầm ý bảo rằng: "Em đã thấy chưa, lựa chọn của anh khi nào cũng số 1!".
Thời gian đầu, khi đang nghỉ ở nhà, Thanh đã cố ý theo dõi hành động của chồng và cô ô sin xem giữa hai người có tình ý gì không? Thái độ của Vinh khiến Thanh an tâm phần nào, Vinh không tỏ ra quá vồ vập, cũng không tỏ ra quá lạnh lùng với sự hiện diện của Nga. Anh luôn giữ mọi thứ ở mức độ bình thản vừa phải. Mấy tháng liền như thế, Thanh đã thấy tin chồng, cô cũng thấy quý cô ô sin. Đôi khi, Thanh còn gói ghém áo quần cũ của mình để cho Nga mặc.
Một trưa cuối tháng Sáu trời nắng như đổ lửa, đang dựng xe bên đường để mua hoa quả bỗng Thanh nhác thấy dáng ai giống Nga đi vào khu nhà nghỉ đối diện. Ngỡ mình nhìn nhầm, cô lại gần hơn để quan sát thì thấy đúng là Nga thật. Cô ta còn mặc cả đôi giày Thanh tặng hôm nọ. Máu tò mò nổi lên, Thanh giữ nguyên khẩu trang, vào ngồi quán nước cạnh nhà nghỉ để theo dõi.
Hơn hai tiếng sau, Nga len lét ra khỏi cửa cùng một người đàn ông. Thanh choáng váng, bởi người đó không ai khác chính là chồng của mình. Cô đánh rơi cả ly nước đang uống dở, lao đến cào cấu cả hai người. Lúc ấy, Vinh vừa ngạc nhiên vừa thẹn, anh đẩy vợ ngã dúi xuống đất và bảo Nga lên xe đi về nhà ngay lập tức. Những con mắt tò mò xung quanh không còn làm Thanh thấy xấu hổ nữa, cô không biết rõ là mình đã về nhà bằng cách nào, lúc ấy, cô chỉ thấy trái tim mình tan nát.
Ngược lại với thái độ đau khổ của Thanh, Vinh tỏ ra rất bình thản, anh bảo rằng, chuyện này chẳng có gì mà phải làm ầm ĩ lên cả, anh là đàn ông nên trêu hoa ghẹo nguyệt một tí thì cũng không chết ai. Vinh phản đối tất cả mọi hành động bạo lực của vợ đối với cô ô sin. Anh nói, nếu Thanh muốn Nga nghỉ việc, anh sẽ chiều ý cô, miễn là Thanh "đừng có động vào một sợi tóc của cô ấy".
Thái độ bênh nhân tình chằm chặp của chồng khiến Thanh đau khổ vô cùng. Nga dọn đồ đi ngay sau vài ngày xảy ra sự cố, trước khi đi, cô còn thành thật "tự thú" với Thanh, rằng tháng nào chồng Thanh cũng gọi cô ra nhà nghỉ để "trả lương".
Nhưng sau khi Nga đi, chồng Thanh cũng vắng nhà thường xuyên hơn. Mọi việc trong nhà bây giờ đều dồn hết lên vai Thanh. Đến bữa cơm, chồng cô cũng chẳng buồn về. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, Thanh đều thua cuộc, bởi kinh tế Vinh nắm cả, nếu muốn, Thanh có thể ra khỏi nhà không một xu dính túi. Thanh cũng tự hiểu, với mức lương quèn của mình, mẹ con cô sẽ chỉ đủ sống lay lắt, tạm bợ.
Thế là Thanh đành nhắm mắt nhìn chồng đi "trả lương" cho ô sin ở một căn nhà tiện nghi khác. Giờ Thanh mới biết, ngay từ khi gặp Nga ở nhà hàng, Vinh đã mê mẩn cô, anh tìm mọi cách gạ gẫm cô về làm ô sin cho nhà mình với mức lương, thưởng "khủng" hơn gấp nhiều lần con số anh khai báo với vợ. Và bây giờ, khi đã bị vợ phát hiện, đôi nhân tình lại chuyển sang một hình thức ngoại tình mới, công khai hơn.
Chỉ có Thanh là người phải vạ vật vì đau khổ. Trong khi cô ở nhà dọn dẹp, nấu ăn đợi chồng thì Vinh lại vui vẻ với người tình ở một "tổ ấm" khác, không buồn đoái hoài gì đến vợ con. Đến nước này thì Thanh hiểu, sự tan vỡ của gia đình cô chỉ còn là vấn đề thời gian.
Theo VNE
Em xin lỗi vì không giữ trọn lời hứa thủy chung Mỗi lần, nhấc cuốn nhật kí lên cùng với tấm ảnh kỉ niệm chúng mình đã từng chụp chung, nước mắt em lại trào ra. Có lẽ, em đã quên được anh rồi, nhưng em lại không muốn quên đi, vì đó là người đàn ông em từng yêu, em muốn lưu giữ hình ảnh của anh mãi mãi. Nhưng anh à, em...