TỘI ÁC SÁM HỐI P.18: Tử tù lỳ lợm giế.t ngườ.i, cướp tiề.n mong đổi đời
Ra tay sá.t hạ.i dã man vợ giám đốc sở GT-VT, khi bị bắt kẻ giế.t ngườ.i má.u lạnh tỏ khá lỳ lợm và sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả.
Phạm Thế Thuần trước giờ ra pháp trường
Phạm Thế Thuần là một tử tù khá trẻ. Khi lĩnh án, anh ta mới 23 tuổ.i và xuất thân từ một làng quê nghèo ở tỉnh Phú Thọ. Và chẳng ai nghĩ, Thuần chính là thủ phạm của vụ cướp tài sản, gây chấn động dư luận tỉnh Vĩnh Phúc vào thời điểm năm 2007. Bởi lẽ hắn có gương mặt khôi ngô, tính tình hiền lành lại ngoan ngoãn.
TỘI ÁC:
Ché.m chế.t vợ GĐ sở GT-VT cướp… 300 nghìn đồng!
14h chiều 12/1/2007, một cán bộ dưới quyền của ông Phùng Gia Thuận, Giám đốc Sở Giao thông Vận tải (GT-VT) tỉnh Vĩnh Phúc hoảng hốt phát hiện th.i th.ể bà Lăng Thị Thủ (53 tuổ.i, vợ ông Thuận) nằm chế.t tại mép cửa nhà bếp. Tại hiện trường, quần áo bà Thủ và sàn nhà có nhiều vết má.u. Khám nghiệm t.ử th.i cho thấy, nạ.n nhâ.n bị đâ.m nhiều nhát dao, trong đó có một nhát xuyên tim.
Đặc biệt chiếc két sắt tại tầng 2 có dấu hiệu bị đục phá và còn sót lại một dấu má.u còn tươi. Qua giám định ADN và xác định dấu vân tay mà hun.g th.ủ để lại trên két sắt, Trung tâm Giám định pháp y sinh học khẳng định: Các dấu vết để lại tại hiện trường cho thấy chỉ có một đối tượng gây án. Vết má.u trên két sắt không phải là má.u của nạ.n nhâ.n mà chính là má.u của hun.g th.ủ.
Xác định đây là vụ giế.t ngườ.i, cướp tài sản , cơ quan công an ngay lập tức phát lệnh truy tìm hun.g th.ủ.
Hai ngày sau, nghi can gây án đã được xác định. Y tên Phạm Thế Thuần (SN 1986, ở xã Điêu Lương, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ), nguyên là công nhân hợp đồng Xí nghiệp Quản lý đường bộ I Vĩnh Yên, thuộc Sở Giao thông vận tải tỉnh Vĩnh Phúc.
Video đang HOT
Do làm ăn túng quẫn, tiề.n kiếm không được là bao, túng bấn làm liều, Thuần tính làm một vụ cướp lớn, sau đó lấy vốn vào Nam làm ăn để đổi đời. Trước khi cướp nhà ông Thuận, Thuần còn tính rằng chí ít sẽ “lượm” được 100 triệu đồng nên đã thăm dò cả các ngân hàng ở TP.Vĩnh Yên để gửi cho… an toàn!
Sau ba ngày thăm dò, chiều đó, Thuần gõ cửa nhà bà Thủ. Lợi dụng lúc nạ.n nhâ.n không để ý, y đã rút dao, đâ.m nhiều nhát từ phía sau rồi định cậy chiếc két sắt nhưng không thành công, chỉ rạch con lợn nhựa lấy được 300 ngàn đồng.
Với hành vi man rợn của mình, Phạm Thế Thuần bị y án t.ử hìn.h khi đang ở tuổ.i đời còn rất trẻ.
Căn nhà nơi xảy ra sự việc.
Tử tù rơi nước mắt trước giờ hành quyết
Trong buồng biệt giam, Thuần thuộc diện người khá lì lợm, sẵn sàng chấp nhận hậu quả. Kể từ khi bị bắt, anh ta khai nhận ngay, không sợ sệt. Một thời gian ngắn, anh ta còn có ý định t.ự t.ử trong trại để tránh cái án của pháp luật. Trong lời tâm sự, Thuần nói chỉ ân hận day dứt nhất vì đã cố tình giế.t chế.t một người không hề quen biết, thù oán gì với mình như bà Thủ. Và khi các điều tra viên nhắc về mẹ, Thuần cũng có một lần duy nhất rơi nước mắt. Những giọt nước mắt muộn màng hối lỗi nhưng giờ không thể thay đổi. Đối với một người đàn bà quê chất phác, cả đời lam lũ với ruộng vườn để nuôi hai anh em gã ăn học. Bà vẫn hy vọng vào đứa con trai đầu vẫn rất thương mẹ là Thuần. Vậy mà…
Vào buổi sáng ngày thi hành án, khi tiếng lạch xạch của khoá cửa vang lên trong sự tĩnh mịch của bóng tối, đối tượng Phạm Thế Thuần chồm người dậy rất nhanh. Giống như những phạm nhân mang án t.ử hìn.h khác, Thuần cũng thường lấy đêm làm ngày. Ngày thì ngủ, còn đêm hầu như thức trắng vì chúng biết rằng, nếu khi nào có tiếng mở cửa sắt vào buổi sáng sớm, có nghĩa đó là những thời khắc cuối cùng của kẻ tử tù.
Khi được cho ăn bữa cơm cuối cùng, Thuần không ăn. Trước khi viết lá thư cuối cùng cho mẹ, gã xin hút một điếu thuố.c l.á. Trong khói thuố.c nhạt nhòa, chúng tôi thấy anh ta bắt đầu có vẻ không giữ được bình tĩnh như lúc đầu, đôi mắt nhìn xa vời vợi và nhoang nhoáng nước. Thuần cúi gằm viết những dòng chữ đầu tiên cho mẹ : “Mẹ kính yêu!…”.
Thuần mong mẹ tha thứ cho những việc mình đã làm, đừng quá đau buồn khi nhận được tin dữ của đứa con trai bất hiếu như gã. Thuần dặn mẹ sang nhà chú, phục hồi lại đoạn lời của anh ta gửi mẹ trong băng ghi âm mà anh ta đã nói và ghi lại bằng đài cassette của nhà chú trước khi bỏ trốn vào Nam. “Mẹ hãy coi đó là lời trăng trối cuối cùng của con”…
Những giây phút cuối cùng ở pháp trường, Thuần lặng nghe Hội đồng thi hành án t.ử hìn.h tuyên bố lý do mà cứ ngỡ đang đọc lệnh xử một ai đó. Từ lúc đó, Thuần không còn biết mình là ai nữa, trong vu vơ, hắn chỉ muốn được về bên mẹ.
Theo xahoi
Đại gia có 3 tiề.n án đền trả nợ đời
Câu chuyện tôi nghe hệt như một chuyện cổ tích có thật được viết bằng nghị lực hiếm thấy giữa thủ đô sầm uất với nhân vật chính là vợ chồng anh Nguyễn Văn Tiến.
Nguyễn Văn Tiến và vợ anh, Ngô Thị Hải
Chiều đứng trên cầu Vĩnh Tuy, phóng tầm mắt về phía thượng nguồn, sẽ thấy một điền trang trù phú, xanh mướt ở bãi giữa sông Hồng. Nơi ấy có những con trâu gặm cỏ dưới trời thu yên ả, có đàn chim câu bay rợp trời. Nơi ấy cũng chính là tổ ấm của một người đàn ông đã đoạn tuyệt với món nợ giang hồ, trở về nẻo thiện...
Đại gia có 3 tiề.n án
Tiến bảo: "Đời tôi không có tuổ.i thanh niên". Sở dĩ nói vậy bởi anh đã từng 3 lần ra tù vào tội cộng với thời gian trốn chạy lên đến 16 năm trời. Nhà có 9 anh chị em, Tiến là con thứ năm, khỏe mạnh nhất nhưng cũng nóng nảy và ương bướng nhất. Khi lầm lỡ lần đầu năm 1979, anh đã dính vào tội trộm trâu, bị kết án 2 năm tù và thụ án tại Trại giam Tân Lập, Phú Thọ. Được giảm án một năm, mấy năm sau, Tiến lại nhận thêm cái án 3 năm tù vì tội cố ý gây thương tích trong một vụ đòi nợ thuê. Lần này, anh phải "thăm" Trại giam Gia Khánh, Ninh Bình.
Được giảm án 9 tháng, ra tù, Tiến nghĩ thế là đủ cho mình phải làm lại cuộc đời không thể cứ sai lầm mãi. Nhưng thực khó, nợ giang hồ vay trả không xong, dòng đời lại cứ phũ phàng xô đẩy anh ra xa bến hoàn lương. Thế mới có lần thứ ba, Tiến ché.m ngườ.i trọng thương rồi trốn lệnh truy nã, bôn tẩu đường dài khắp đất Trung - Nam: nay Đà Nẵng, mai Quảng Nam rồi Bình Định, Gia Lai, Đắk Lắk. Chỉ đến khi nghe tin, nơi quê nhà mẹ già đau ốm, lúc ấy hẳn là do lòng hiếu thảo thôi thúc, Tiến mới lần trở về để tạ tội với bậc sinh thành, quyết chí hoàn lương. Ra đầu thú, anh được Tòa tặng" thêm 5 cuốn lịch để trong song sắt tĩnh tâm sám hối. Lần này do quyết tâm cải tạo, anh chỉ thụ án 3 năm đã được ra tù.
Trở về đời thường trong cảnh trắng tay, với "tài sản" là 3 tiề.n án chất chồng từ thời trai trẻ, anh thấy mình lạc lõng, bơ vơ trước ánh mắt thiếu thiện cảm của người đời. Chẳng ai tin anh sẽ dựng được tương lai mới, sẽ hoàn lương để trở về làm người lương thiện.
Giữa lúc khó khăn nhất, may thay, Tiến được một người con gái làng bên kém mình gần một giáp đem lòng yêu mến. Người nhìn ra cái khát khao làm lại cuộc đời của anh chính là Ngô Thị Hải, người con gái thôn Thạch Cầu tần tảo. "Đến với tôi, cô ấy chịu nhiều áp lực lắm. Để đáp đền tình cảm chân thành ấy, tôi biết mình cần phải làm gì và quãng thời gian sau đó cũng là quãng đời gian nan nhất khi tôi trở lại đời thường".
Đền trả nợ đời
Năm mà vợ chồng Tiến - Hải kết tóc se tơ cũng là năm mùa đông rét buốt, hai vợ chồng ra giữa bãi giữa sông Hồng lau sậy ngập đầu để vỡ đất khai hoang. Đêm đông, gió bấc hun hút, người vợ nhỏ lạnh cóng cứ run lên bần bật trong cái lán dựng bằng lau lách, nước mắt sụt sịt. Tiến nhìn vợ mà không nói nên lời, tim buốt như dao cứa, chỉ biết kéo vợ vào vòng tay ôm thật chặt.
Để tránh cái rét, cứ đêmxuống, hai vợ chồng lại tay dao, tay liềm ra bãi hoang hàng mấy chục héc ta để cắt sậy. Mấy tháng đông ròng rã cặm cụi, cuối cùng thì đất hoang cũng trồng được khoai, được sắn. "Ai cũng bảo vợ chồng tôi gàn dở. Khi ấy, cả khu vực này như cái hoang mạc không một bóng người. Chỉ có hai vợ chồng tôi thui thủi đào xới suốt đêm ngày..." - Hải cho biết.
Cũng năm ấy, Tiến vay lãi 2 triệu đồng mua một con trâu cái, ngày ngày đán.h trâu vào xóm cày thuê. Sang năm sau, nhìn nó có chửa, hai vợ chồng cứ mừng mừng tủi tủi. Trâu đẻ được con nghé đực, Tiến bán đi lại vay mượn thêm tiề.n mua 4 con trâu nữa. Do Tiến khôn khéo, chỉ nuôi một vài tháng anh lại có thêm nghé. Đàn trâu cứ thế mà tăng dần từ chục đến vài chục con rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, anh có cả gia tài khổng lồ với gần 200 con trâu mộng, trị giá hàng chục tỷ đồng.
Cả triền sông Hồng hoang vắng với một trời lau sậy, sau mấy năm, vợ chồng Tiến đã làm sạch được 20 héc ta. Có vốn, anh mua cây về trồng để bây giờ, ở điền trang của anh chẳng thiếu thứ cây gì, loại nào đếm gốc cũng lên con số vài trăm, thậm chí là không đếm xuể. Tiến kể: "Có năm nước sông Hồng lên, ngập mênh mông. Cây ngập úng chế.t sạch, trâu lợn vùng vẫy trong biển nước. Tôi phải gửi vợ và con nhỏ vào trong xóm, một mình gác ván lên xà nhà để ngủ. Nước rút, vợ chồng tôi lại hì hụi gieo trồng, cứ thế". Khi có lưng vốn, Tiến thuê máy múc đất đổ nền, để từ những hố sâu như thung lũng, giờ đã thành vườn cây trái xanh rì.
Trong tay Tiến, điền trang rộng mấy mươi héc ta trù phú, cây trái um tùm, lợn, gà, ngan, ngỗng, chim câu mỗi loại cả ngàn con. Tiến còn trồng hoa, cây cảnh cho thuê mượn khắp nội thành Hà Nội. Công nhân giúp việc có lúc lên đến vài ba chục người, với công ăn việc làm được trả lương hậu hĩnh.
Khi nghe tôi gọi vợ chồng anh là đại gia, thực sự đi lên bằng nghị lực phi thường và đôi bàn tay trắng, Tiến cứ lắc đầu nguầy nguậy mà bảo việc anh làm được cùng cái cơ ngơi ấy là quá nhỏ bé. Tôi hiểu, với anh, tổ ấm với người vợ hiền và 2 đứa con trai ngoan ngoãn kia mới là tài sản vô giá, bởi chính nó đã giúp anh bỏ cái ác, vác cái thiện, và đã khiến "đại bàng" quay về nẻo thiện.
Theo xahoi
Thanh Hóa: 42 năm tù cho nhóm côn đồ chuyên cướp giật tài sản Sáng ngày 11/6, TAND tỉnh Thanh Hóa đã tuyên phạt 7 đối tượng chuyên dùng vũ khí để trộm cướp tài sản và 1 đối tượng tiêu thụ tài sản do phạm tội, với tổng khung hình phạt là 42 năm tù, truy thu hơn 39 triệu đồng. Theo cáo trạng của VKSND tỉnh Thanh Hóa, trong thời gian từ đầu tháng 8/2011...