Tôi, 26 tuổi, chẳng cần anh đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền
Là phụ nữ thật nhưng sao tôi chẳng ưng mấy tiêu chuẩn mọi người hay đặt ra để chọn chồng: đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền, hết lòng yêu chiều vợ nhỉ? Theo tôi ngẫm ra đều không thấy mặt tốt đâu. Ngược lại, tôi toàn thấy “lợi bất cập hại”.
Ảnh minh họa
Cuộc đời người phụ nữ có được hạnh phúc không hoàn toàn phụ thuộc vào việc lấy được người chồng như thế nào. Bởi vậy, dù còn khá trẻ nhưng việc lựa chọn người đàn ông gối ấp tay kề, gắn bó với tôi trọn đời rất quan trọng.
Các cụ ta chẳng vẫn có câu “Gái tham tài, trai tham sắc”. Nhưng theo tôi, tiêu chuẩn ấy dường như không được chuẩn cho lắm. Bản thân tôi năm nay 26 tuổi và đã trải qua vài mối tình vắt vai. Lũ bạn thân của tôi cưới xin đã khá nhiều, vì thế tôi cũng ngầm có một số tiêu chuẩn chọn chồng có vẻ “không đi theo số đông”. Mong được các anh chị nhiều kinh nghiệm chỉ giáo.
Thứ nhất, gã đẹp trai thì chẳng bao giờ nên chọn
Các chàng đẹp trai thì hay được gái vây quanh. Như vậy, cơ hội ngoại tình của những đàn ông này (theo tôi) càng lớn.
Chồng đẹp chẳng phải là chồng mình mà là chồng của cả thiên hạ các anh chị ạ. Chưa kể các chàng đẹp trai chỉ thường chải chuốt, ngắm vuốt suốt ngày. Đàn ông mà tối ngày làm đẹp, chẳng lo kiếm tiền thì vứt. Vả lại, tôi thấy cứ đẹp trai và chăm chút vẻ bề ngoài quá, nhìn người đàn ông ấy “ái” lắm.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Với cả, lấy chồng đẹp trai quá, mình sẽ bị xấu hơn chồng. Phụ nữ sau này sinh nở sẽ bị sồ sề, rồi lo lắng công việc nhà nên càng xấu. Lấy chồng đẹp về, “vợ cú, chồng tiên” thì tự kỉ lắm. Thôi, thà lấy một chàng xấu xấu chút để chàng làm nền cho mình nổi bật còn hơn.
Thứ hai, trai tài – trai giỏi cũng chớ có ham
Bởi theo tôi đàn ông lắm tài là đàn ông có nhiều tật xấu nhất thế giới.
Video đang HOT
Nói về tài của đàn ông thì cũng phải nói tới 2 loại, một là “tài lẻ”, hai là “tài giỏi”. Các bạn gái thường hay đổ rầm rầm trước các chàng lãng tử đa tài, đàn hay, vẽ giỏi. Như tôi thấy, gần đây, các anh nhiếp ảnh gia có vẻ lên ngôi về độ sát gái, các em chạy theo thì cứ gọi là. Tôi thì chẳng ham.
Ừ thì lúc chàng đàn hát mình nghe, vẽ mình, chụp ảnh mình xinh lung linh thì kể ra cũng thích thật đấy. Nhưng cứ nghĩ đến cảnh chồng mình làm vậy cho người con gái khác. Rồi có khi hứng chí lên anh lại vẽ nude, chụp nude cho các chân dài thì ai mà chịu được.
Những đàn ông yêu cái đẹp, dễ bị rung động bởi cái đẹp, tiếp xúc nhiều với cái đẹp nên cơ hội sinh “tật” càng dễ. 100 ông thì 99 ông là lăng nhăng với các “mẫu” của mình. Nói chung, phụ nữ cũng chẳng dại dây vào mấy ông này để rồi bị cắm sừng lúc nào chẳng biết.
Đàn ông tài giỏi thì được cái tốt là kiếm được nhiều tiền, kinh tế tốt. Nhưng để tiêu được tiền của các anh ấy thì cũng phải kinh qua bao nỗi khổ.
Đàn ông giỏi về học hành thì hay bị hấp, nói chuyện như người Sao Hỏa, dẫn đi chơi với bạn bè chỉ tổ xấu hổ. Những ông này lại thường có thói tự kiêu, thích tỏ ra nguy hiểm, lại còn hay khinh vợ, nghĩ mình giỏi nên họ chẳng coi ý kiến của vợ ra gì.
Đàn ông giỏi về buôn bán thì hay lươn lẹo, khôn lỏi, lấy về có ngày lừa vợ như chơi. Đàn ông biết buôn bán còn phải có tí liều lĩnh, “đầu gấu” để cạnh tranh khắc nghiệt trong làm ăn, vì thế cũng dễ đem thói cục mịch về nhà cư xử với vợ. Chưa kể, mẫu đàn ông này còn yêu tiền hơn mạng sống, có khi bán cả vợ con vì tiền cũng nên.
Đàn ông giỏi làm chính trị, lãnh đạo thì còn tệ nữa. 90% các anh làm sếp lớn toàn bồ bịch, gái gú, rượu chè. Hoàn cảnh của các sếp buộc phải vậy vì họ phải giao lưu bằng những thói xấu ấy.
Lấy chồng làm sếp về, tiền nhiều thật nhưng côi cút, khổ hạnh lắm. Các anh yêu công việc có bao giờ biết đoái hoài đến vợ con. Rồi lại đi công tác liên miên, mỗi nơi giắt lưng một vợ bé thì chán vô cùng. Tóm lại, đàn ông “tài giỏi” thường hư hỏng không kiểm soát được.
Thứ 3, đừng tưởng chồng giàu là sướng
Tôi thấy các chị em thường thích lấy chồng giàu, kinh tế mạnh để có chỗ dựa vững chắc. Nhưng tôi thì chẳng thấy tiền mà hoa mắt như đa số mọi người đâu. Lấy chồng giàu chưa hẳn đã là hay.
Đàn ông giàu, tôi cũng chia thành hai loại. Những người giàu nhờ tự lực cánh sinh và giàu nhờ bố mẹ. Với loại “giàu” thứ nhất, các anh phải giỏi giang, tài năng. Mà đàn ông “lắm tài thì nhiều tật” thế nào, tôi đã phân tích ở trên, khỏi phải nhắc lại dài dòng.
Loại giàu thứ hai thì ôi thôi còn tệ hơn loại giàu thứ nhất gấp ngàn lần. Các chàng này thường hay có thói công tử, được bố mẹ chiều quen thói ỷ lại, trẻ con. Các chị em mà rước những đàn ông này về phải dỗ dành, chiều chuộng khổ lắm.
Mà những anh chồng “giàu nhờ bố mẹ” quen thói tiêu tiền không phải của mình nên không biết quý trọng đồng tiền, rất hay vung tay quá trán, chẳng biết tính toán gì. Của cải có nhiều bao nhiêu, vào tay mấy ông trời con này cũng tan hoang hết. Sau này bố mẹ chồng mất đi, không còn chỗ dựa thì biết làm sao?
Vả lại, đàn ông “giàu” thường hay phũ phàng, tệ bạc. Nghèo thì thôi chứ có tiền vào, đàn ông rất hay sinh thói hư. Một là đem đi cờ bạc, hai là nhậu nhẹt chè chén với bạn bè, ba là đi bao gái.
Thôi, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cũng chẳng ham vật chất mà lấy chồng giàu cho khổ. Xin được nhường các anh đại gia cho mọi người, tôi chỉ cần “tiểu gia” thôi. Cứ lấy anh nghèo nghèo một tí mà chồng ngoan, biết điều với vợ còn hơn.
Thứ 4, si tình quá thì có gì hay chứ!!!
Tôi cũng chẳng muốn lấy người đàn ông nào lúc yêu thể hiện là chàng si tình, dào dạt tình cảm. Tình càng nhiều càng dễ rơi vãi tùm lum.
Với lại, theo quan điểm của tôi, tình yêu không phải là thứ vĩnh cửu. Vợ chồng sống với nhau lâu ngày sẽ biết hết tật xấu của nhau, tránh làm sao khỏi những lúc cãi cọ ầm ĩ. Chưa hận nhau, ghét nhau là tốt lắm rồi, chứ làm gì có ai yêu nhau thắm thiết được cả đời.
Lấy người có lí trí về họ còn biết nhịn, biết phải trái, vợ chồng sau này suy cho cùng cũng sống với nhau bằng chữ “nghĩa”. Chứ lấy về mấy ông tình nồng thắm, lúc đầu yêu nhiều, về sau vỡ mộng thì khổ.
Mà tuýp đàn ông này rất hay ham của lạ. Lúc tán tỉnh, yêu đương thì mãnh liệt chứ sau này làm vợ chồng về, ông nào cũng chán vợ. Anh nào lúc yêu càng nồng thắm, sâu đậm thì sau này có được nhau rồi lại càng chóng chán.
Rồi khi đó, chàng đa tình lại đi tìm người phụ nữ khác để trao yêu thương, còn vợ thì bơ vơ ngồi khóc ở nhà. Trước đây tình cảm với vợ bao nhiêu thì sau này cũng sẽ tình cảm với gái bấy nhiêu. Nghĩ đến thảm cảnh đó là tôi hãi hùng.
Là phụ nữ thật nhưng sao tôi chẳng ưng các tiêu chuẩn mà mọi người hay đặt ra để chọn chồng: đẹp, tài giỏi, nhiều tiền, hết lòng yêu chiều vợ nhỉ? Đẹp quá, giỏi quá, giàu quá, yêu quá… theo tôi ngẫm ra đều không thấy mặt tốt đâu. Ngược lại, tôi toàn thấy “lợi bất cập hại”.
Theo VNE
Anh rể "tháo chạy" khỏi nhà vợ vì... em vợ si mê
Từ ngày tôi về ra mắt gia đình em, khi tôi chưa là chồng của chị gái em, tôi đã cảm nhận được sự quan tâm em dành cho tôi. Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy.
Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường. Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao.
Ảnh minh họa
Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình.
Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy... Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Nhìn di ảnh hai người vợ hiền, tôi không dám kết hôn lần 3 Nhìn di ảnh 2 người vợ hiền trên bàn thờ khiến tôi không khỏi xót xa và không dám kết hôn lần 3. Tôi sợ khi danh chính ngôn thuận là vợ chồng, em lại đoản mệnh giống như 2 người vợ hiền trước đó của tôi. Tôi luôn quan niệm hạnh phúc đôi lứa sẽ tràn đầy khi xứng đôi vừa lứa....