Ly hôn chồng, bỏ con lại cho bà ngoại nuôi để bươn chải kiếm sống, tôi ngã quỵ khi nhận được cuộc gọi của mẹ
Tôi không thể nào chấp nhận nổi chuyện này. Sao nó lại ập đến với tôi chứ?
Tôi và chồng cũ ly hôn đã tròn 5 năm. Từ đó đến nay, tôi không yêu ai cả. Tôi sống vì con trai. Chồng cũ không chu cấp, tôi cũng không cần. Nghe đâu anh ta đã lập gia đình mới, cuộc sống hạnh phúc lắm. Tôi chỉ thấy thương con, có cha mà cũng như không.
Vì tương lai của con, tôi phải làm việc tăng ca thường xuyên. Nếu chịu khó tăng ca liên tục thì mỗi tháng, tôi cũng kiếm được hơn 15 triệu. Với công nhân mà nói, đó là mức lương cao rồi. Nhưng tôi không có thời gian dành cho con. Việc ăn học, đưa đón đều do bố mẹ tôi hỗ trợ, giúp đỡ.
Năm ngoái, công ty cần 2 công nhân đến xưởng khác ở thành phố làm việc. Mức lương 20 triệu/tháng. Tôi đã xung phong đi. Tôi cần kiếm tiền. Con càng lớn, tiền chi phí học hành càng cao, tôi còn trẻ, phải cày vì tương lai của con. Tôi nhất định sẽ khiến chồng cũ phải hối hận, phải cắn rứt lương tâm vì đã không ngó ngàng đến con.
Gần một năm nay, tôi chỉ về nhà vào những dịp lễ lớn. Con trai 8 tuổi thương mẹ, không bao giờ trách cứ mà còn động viên mẹ cố gắng. Mỗi khi gọi điện, con luôn dặn dò tôi ăn uống và giữ sức khỏe. Mẹ tôi cũng khen thằng bé rất hiểu chuyện, tự giác học bài, còn phụ bà ngoại việc nhà nữa.
Ảnh minh họa
Tối qua, tôi đang tăng ca thì nhận được điện thoại của mẹ. Bà run rẩy một lúc rồi mới báo cho tôi một tin dữ: Con tôi bị một khối u trong phổi, cần phải nhập viện điều trị gấp. Tôi bàng hoàng, ngã quỵ xuống nền nhà.
Tại sao chuyện này lại ập đến với mẹ con tôi chứ?
Video đang HOT
Tôi tất tả đến bệnh viện. Con tôi đã được làm thủ tục chuyển viện đến thành phố, nơi tôi đang sống và làm việc. Thấy con nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, xung quanh là mấy cái máy đo nhịp tim, huyết áp… tim tôi như quặn thắt lại. Mẹ tôi kể, nói thằng bé cứ ho mãi, uống thuốc không đỡ. Mấy ngày trước, con ho ra máu ở trường và được cô giáo đưa đến bệnh viện xã. Bệnh viện xã khám rồi làm giấy tờ cho con chuyển đến tuyến huyện.
Mẹ tôi cứ nghĩ cháu bị cảm thông thường nên không gọi cho tôi. Đến khi bác sĩ thông báo tình hình và làm thủ tục chuyển tuyến, bà mới tá hỏa.
Hiện tại, con tôi vẫn còn nằm viện dài ngày, chi phí điều trị rất cao. Sau hàng loạt xét nghiệm, chụp chiếu, làm sinh thiết, bệnh viện thông báo con bị ung thư phổi. Tôi đau đớn đến gục ngã. Con còn bé bỏng quá, đáng yêu quá. Sao lại…
Mẹ tôi bảo gọi điện cho bố nó biết. Tôi không muốn. Nhưng làm thế, tôi có lỗi với con. Tôi có nên chủ động gọi điện báo tin cho chồng cũ để anh ta đến chăm sóc con không?
Muốn ly hôn vì chồng không biết thuốc hạ sốt của con để ở đâu
Chỉ cần 1 giọt nước thôi cũng có thể làm tràn ly.
Vẫn biết rằng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh và chẳng hay ho gì chuyện mang việc nhà ra để kể lể, thế nhưng cho đến thời điểm hiện tại, tôi cảm thấy quá bế tắc với cuộc sống hôn nhân kéo dài 10 năm của mình.
Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của mình viên mãn khi ở với nhau gần chục năm trời mà chúng tôi gần như không có một cuộc xung đột nào quá lớn. Tất nhiên, vợ chồng nào mà không có lúc cãi cọ cơ chứ, thế nhưng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Hai vợ chồng chưa từng mở lời mạt sát nhau và dù ngay cả lúc cãi cọ căng thẳng nhất thì chúng tôi vẫn chọn lọc được ngôn từ để không ai làm tổn thương đến ai.
Chúng tôi cưới nhau 8 năm đầu cả 2 đều xác định sẽ là cuộc hôn nhân không con cái. Cả tôi và chồng đều thống nhất sẽ không sinh con. Bố mẹ 2 bên hiện tại chỉ còn lại mỗi mẹ chồng tôi, bố mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, bố chồng mới qua đời cách đây 3 năm. Mặc dù mẹ chồng tôi rất muốn có cháu bồng bế nhưng bà vẫn tôn trọng quyết định của 2 vợ chồng tôi.
Tôi xin nhấn mạnh rằng quyết định không sinh con là do vấn đề sức khỏe của tôi không đảm bảo, chứ không phải vì chúng tôi ích kỷ chỉ muốn rong chơi không phải chịu trách nhiệm với ai cả đời. Bác sĩ đã cảnh báo quá nhiều nguy cơ phải đối mặt nếu tôi lựa chọn việc mang thai và sinh nở, sau nhiều lần bàn bạc, vợ chồng tôi quyết định sẽ không sinh con.
Vì đã xác định tư tưởng ngay từ đầu nên suốt những năm chung sống với nhau, chúng tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều yên ả. Không phải không có lúc chạnh lòng khi thấy 1 đứa bé đáng yêu nhưng sau cùng thì chúng tôi vẫn hài lòng với những gì mình có.
Cho đến cái Tết năm kia, tôi cảm thấy cơ thể không được thoải mái, linh cảm mách bảo, vừa ra Tết tôi liền đi khám và phát hiện ra mình đã có thai được gần 3 tháng.
Lúc ấy tôi và chồng đều rơi vào khủng hoảng vì chúng tôi đã rất cẩn thận trong việc phòng tránh thai rồi. Suốt gần chục năm qua tôi chưa từng mắc sai lầm, tại sao lại có chuyện này xảy ra chứ? Thế nhưng sau đó, bản năng làm mẹ thôi thúc, tôi chấp nhận mọi nguy hiểm để sinh con ra đời.
Cuộc sinh nở của tôi diễn ra không hề êm đẹp nhưng ít nhất thì tôi cũng đã vượt qua và may mắn mẹ tròn con vuông.
Những tưởng đây là kết quả quá mỹ mãn cho một cuộc hôn nhân gần cả chục năm trời thế nhưng đúng như người ta thường nói, truyện cổ tích thường chỉ kể đến đám cưới màu hồng chứ không nói đến cuộc sống hôn nhân đầy chông gai.
Từ lúc sinh con tâm lý tôi bị ảnh hưởng rất nhiều. Cái gì cũng khiến tôi sợ hãi, chuyện nhỏ cũng khiến tôi nóng giận. Vấn đề này kéo dài liên miên khiến chồng tôi cũng không còn cảm thấy thoải mái khi ở gần vợ nữa.
Sau khi có con, cuộc sống của chồng tôi vẫn như vậy, anh vẫn đi chơi với bạn bè khi anh muốn dù có hạn chế hơn phần nào. Cơ thể anh chẳng có gì thay đổi trong khi tôi nhiều lần sốt rét vì tắc tia sữa liên miên. Anh phó mặc mọi thứ liên quan đến chăm sóc con nhỏ cho tôi với câu cửa miệng "Anh có biết gì đâu" . Tôi cũng làm mẹ lần đầu mà? Tôi cũng phải mò mẫm từng chút một để có kinh nghiệm chăm sóc em bé mà?
Ngày qua ngày chồng tôi càng không thể hỗ trợ được vợ trong việc chăm sóc con. Càng không làm thì lại càng không biết làm, cứ như vậy thành một vòng tròn luẩn quẩn "không làm và không biết làm". Cuối cùng, tất cả mọi thứ đổ dồn vào tay tôi.
Thế rồi tôi cũng hết thai sản, cũng phải đi làm. Hằng ngày áp lực từ công việc đến nhà cửa khiến đầu óc tôi rối tinh rồi mù, còn chồng thì dường như mọi thứ đều sóng yên biển lặng với anh.
Đỉnh điểm là tôi bắt buộc phải điều trị bệnh tâm lý. Ngay cả lúc này thì tôi vẫn phải nghe cái câu "Anh không biết làm" đều đều từ chồng mình. Nếu có gì khá khẩm hơn thì là "Cái này làm như thế nào", và dù tôi đã hướng dẫn hàng tỉ lần thì anh vẫn hỏi lại y như lần đầu tiên.
Con tôi sức đề kháng kém nên thường xuyên đau ốm. Chỉ riêng việc phải chăm 1 em bé ốm thôi đã quá là kiệt sức rồi nhưng tôi vẫn phải làm thật tốt những vai trò khác.
Tuần trước, nửa đêm con tôi sốt cao. Con bé dính chặt lấy mẹ vì mệt mỏi nên tôi không thể làm gì được, lúc này tôi mới gọi chồng lấy thuốc hạ sốt cho con. Con tôi bắt buộc phải sử dụng hạ sốt Ibuprofen chứ không dùng được các loại hạ sốt khác và dù tôi đã nói đi nói lại với chồng mình hàng trăm hàng nghìn lần con dùng thuốc gì và để ở đâu rồi nhưng trong lúc con sốt đến gần 40 độ như vậy, chồng tôi vẫn đứng ngơ ngác không biết lấy thuốc gì cho con và thuốc để ở đâu.
Cuối cùng, tôi phải bế theo con đi lấy thuốc và chồng tôi vì thấy mình không còn việc gì để làm nên đã... đi ngủ tiếp!
Cả 1 đêm ôm con nóng như cục than trong lòng, tôi chỉ muốn bỏ chồng.
Những ngày gần đây tôi vật lộn trong suy nghĩ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, nhưng lại thương con và cũng sợ rằng bản thân đang có vấn đề tâm lý sẽ không suy xét được thấu đáo. Thế nhưng cứ tiếp tục thế này thì thật sự không ổn một chút nào. Tôi nên làm sao đây?
Bà ngoại chê con dâu bị "điếc", ly hôn xong mợ tôi sinh liền 3 đứa Giờ bà tôi có tiếc thì cũng chẳng kịp nữa. Lỗi do cậu chứ có phải do mợ đâu... Cái ngày mợ tôi mời họp cả gia đình để thông báo ly hôn với cậu, ai cũng sốc khi mợ giơ ra 2 tờ giấy cùng lúc. Một cái là đơn xin ly hôn, còn cái kia là kết quả khám ghi 2...