Tình yêu năm 17 tuổi và khi 25 tuổi có gì khác biệt?
Nhà thơ Xuân Diệu đã từng viết:”Hỡi thế gian tình là gì?”. Ở những giai đoạn khác nhau, chúng ta sẽ có cách yêu khác nhau.
Đến bây giờ, chưa ai có câu trả lời đầy đủ và chính xác cho câu hỏi trên, bởi tình yêu có những lí lẽ riêng của nó. Đi qua từng chặng đường đời, chúng ta sẽ có cách suy nghĩ và yêu thương khác nhau. Vậy theo các bạn, ở tuổi 17 và tuổi 25, tình cảm sẽ thay đổi ra sao?
17 TUỔI, BẠN ĐÃ YÊU NHƯ THẾ NÀO?
Đó là lần đầu tiên biết nhớ nhung một người, đêm về trằn trọc mãi không ngủ được, nụ cười nào đấy cứ ẩn hiện trong tâm trí. Phút rung động đầu đời trong sáng và tinh khôi biết chừng nào. Tình yêu tuổi 17 khiến ta có chút bối rối, chút ngập ngừng, chẳng biết yêu thật hay chưa.
Những dòng tin nhắn hỏi thăm, một cái chạm tay nhẹ, một cái ôm bất ngờ từ phía sau cũng đủ làm tim loạn nhịp. Khoảng thời gian đó, chúng ta vô tư, vô lo, chỉ muốn được ở bên cạnh người ấy cả ngày. Cái ngông cuồng của tuổi trẻ thôi thúc cả hai cùng bước qua gian nan, cùng nắm tay đi đến cùng trời cuối đất, thề ước bên nhau trọn đời,…
Tuổi 17, ta muốn ở bên nhau cả ngày, làm những điều điên rồ nhất.
Nhưng ở tuổi 17, chúng ta vẫn còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn để bao dung. Những cãi vã, giận hờn vô thời hạn khiến cả hai xa nhau. Đến lúc suy nghĩ thấu đáo thì đối phương đã rẽ sang một con đường khác, không có ta… Đôi khi là đúng người nhưng sai thời điểm, và rồi mọi thứ cũng dở dang.
Video đang HOT
Dù thế nào đi nữa, mối tình tuổi 17 vẫn là thứ ta khao khát có được nhất. Những cảm xúc đầu tiên, chốn cũ thân quen, món quà người ấy tặng,…tất cả đều long lanh, đẹp đẽ, tinh khiết nhưng cũng đầy day dứt và tiếc nuối. Những năm tháng tuổi trẻ, có nhau rồi mất nhau. Dù không trọn vẹn nhưng “mối tình thơ” ấy vẫn viết nên đôi dòng nhật kí về cuộc đời mỗi người với màu mực tím khó phai.
Mối tình thời đôi mươi tinh khôi, say đắm nhưng cũng đầy bồng bột.
ĐẾN NĂM 25 TUỔI THÌ SAO?
25 tuổi, chúng ta đã chín chắn, trưởng thành hơn rất nhiều. Tình yêu lúc này không còn là thứ quá mới mẻ hay giữ vị trí số 1 nữa, vì bạn còn có công việc, gia đình, bạn bè, những sở thích riêng,… Đi qua những năm tháng cuồng nhiệt của tuổi trẻ, mọi cảm xúc trở nên nhẹ nhàng, giản dị và ít phô trương hơn.
Điều ta cần là một sự bền vững, bao dung và cảm thông. Khi trưởng thành, người ta quay cuồng với công việc, mối lo cơm, áo, gạo, tiền cứ đè nặng lên đôi vai gầy. Ta chẳng còn thiết tha với việc chơi đùa hay khám phá thế giới, chỉ mong có được một người cùng sẻ chia, an ủi, cho mình một bờ vai, một điểm tựa vững chắc để quên đi những bão giông ngoài kia.
Một chỗ dựa vững chắc, bền lâu chính là thứ mà ta cần khi bước vào giai đoạn trưởng thành.
Nếu tình cảm tuổi đôi mươi chỉ có tiếng nói từ con tim đầy nhạy cảm thì ở tuổi 25, người ta còn lắng nghe lí trí. Tình yêu gắn liền với cuộc sống và trách nhiệm. Không lời hoa mỹ hay thề thốt trăm năm, ta chỉ cần một người xuất hiện đúng lúc, bao dung hết mọi khuyết điểm của ta, cùng phấn đấu cho tương lai và chấp nhận ở bên ta mãi mãi. Đã qua rồi cái thời cất bước dạo chơi, tình yêu với người ấy bây giờ phải đưa ta đi hết hành trình của đời mình.
Tình yêu tuổi 25 nhất định phải có đích đến trong tương lai.
Dù còn trẻ hay đã trưởng thành, tình yêu cũng là thứ khiến con người sống có ý nghĩa hơn. Vậy thì hãy cứ mở lòng và yêu đi nhé!
Chuẩn bị món quà sang trọng ra mắt nhà trai, nhưng mẹ chồng tương lai lại phũ phàng bảo cầm về và lời đáp trả khiến tôi bị đuổi thẳng
Cứ tưởng món quà đắt tiền ấy sẽ khiến mẹ chồng tương lai quý mến tôi trong lần đầu ra mắt. Ấy thế mà nghe tới công việc của bố mẹ tôi, bà sa sầm nét mặt.
Dù bạn bè xung quanh luôn đặt mục tiêu phải tìm được người chồng giàu có, ít nhất cũng phải hơn mình, còn tôi thì chẳng bao giờ nghĩ tới. Bởi đơn giản, tôi cho rằng chuyện yêu đương cứ tùy duyên đi...
Nhưng khi tôi quen Thức, bạn bè xung quanh đều bất ngờ. Bởi họ nghĩ tôi tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm c hết voi. Thực ra, anh không hẳn giàu nứt đố đổ vách, nhưng điều kiện kinh tế khá tốt. Hiện tại, gia đình anh cũng ở thành phố, bố mẹ đều là công chức nghỉ hưu. Còn Thức thì start-up cũng đã có chút thành tựu, nói chung tiềm lực vững vàng để lo cho vợ con. Trong khi đó, nhà tôi ở quê chỉ đủ ăn, tôi thì lương ổn nhưng chỉ là làm thuê.
Quen nhau được hơn 1 năm, chúng tôi cũng tính tới chuyện xa hơn. Và tận lúc này, Thức mới bảo tôi về nhà anh chơi. Tôi khá lo, nhưng anh là người cũng tâm lý, bảo tôi bố mẹ anh hơi khó tính nhưng về cơ bản hiểu chuyện, sẽ không làm khó ai. Ngoài ra, Thức có dặn tôi ăn mặc kín đáo, lịch sự sẽ dễ ghi điểm hơn. "Em đừng áp lực quá, mẹ sẽ không thử thách em đâu, nếu có thì còn anh ở đây mà, anh sẽ chống đỡ giúp em" - Thức động viên.
Tôi cũng yên lòng phần nào, vâng dạ rồi bắt đầu nghĩ quà để đem tới biếu. Bố mẹ tôi hay tin con gái đi ra mắt, lập tức xúm vào nghĩ cùng. Cuối cùng, nhà tôi quyết định chọn mua 1 bộ ấm chén trông vừa lịch sự, lại không bị rẻ tiền. Bố có người quen mở cửa hàng gốm sứ nên mua tại đó, mang về ông còn cẩn thận lau lại, gói ghém từng chiếc 1 cho tôi đi đường không bị xóc, vỡ.
Ảnh minh họa.
Ngày ấy cũng tới, nhìn bố mẹ háo hức đứng cửa tiễn rồi dặn dò, tôi cũng vui. Thức tới đón, hai đứa thẳng tiến về nhà anh. Mặc dù được anh người yêu kể sơ sơ trước đó, nhưng tôi vẫn rất bất ngờ với cơ ngơi nhà anh... tận trong ngõ lại quá sức nhỏ hẹp, đơn giản. Nói không ngoa, nó còn chật và bề bộn hơn nhà tôi ở quê nữa. Bảo sao Thức từng nói anh nặng gánh, còn phải phụ giúp bố mẹ sang sửa nhà nữa.
Tôi cũng hiểu, nhà phố thì đất chật, nên thoáng nghĩ rồi thôi. Điều quan trọng là giờ phải đối mặt với mẹ chồng tương lai. Và bà đã khiến tôi hết hồn khi hỏi những câu rất riêng tư như làm gì, công việc cụ thể, giờ giấc tan làm, có phải ôm việc về nhà, lương lậu bao nhiêu. Khi hay tôi lương ngót nghét 20 triệu nhưng không tránh khỏi những lúc phải nhận thêm việc hoặc giải quyết khiếu nại từ khách, bà cau mặt.
Thế nhưng phải khi biết mẹ tôi bán hàng ngoài chợ, bố là lái xe, bà thể hiện sự chán ghét ra mặt. Lúc này, mẹ chồng tương lai mới mở hộp quà. Bộ ấm chén lớp men sáng bóng, những đường nét vẽ rất tinh tế, cứ tưởng được khen nhưng mẹ Thức lại bĩu môi bảo không đẹp. Bà phũ phàng đóng hộp lại, đẩy về phía tôi: "Thôi cháu cầm về mà dùng, bộ này không hợp nhà chúng tôi. Cháu bảo mẹ mang ra chợ bán lại cho người ta mà lấy tiền tiêu. Với Thức ở lại nói chuyện và tiễn bạn đi con, mẹ đi nấu bữa trưa".
Tôi choáng váng. Chưa bao giờ tưởng tượng nổi cảnh mình bị đuổi khéo, à đuổi thẳng cổ thế này. Còn món quà cũng đâu có rẻ gì. Bộ ấm chén đó trị giá hơn 1 triệu, so với điều kiện của gia đình tôi thì đã rất đắt đỏ rồi. Lại thêm nghĩ tới sự chu đáo của bố mẹ ở nhà, tôi lại càng giận hơn.
Tôi đánh mắt sang Thức, nhưng anh cũng chỉ nói câu để khuyên can kiểu vô thưởng vô phạt như là bộ ấm chén đẹp, rồi tôi ở lại ăn xong thì về. Nhưng tôi dứt khoát cầm lại món quà, rồi đáp: "Vâng, để cháu cầm về ạ. Cháu chưa từng tới nhà chơi nên không biết phong cách gia đình mình sao, bộ ấm chén này mà đặt ở đây mất công bác lại phải đổi bộ bàn ghế ạ".
Mẹ Thức nghe xong tái mặt, nói tôi hỗn hào, có ý chê bai gia đình họ. Nhưng tôi lúc ấy giận quá nên có hơi nóng, cãi lại: "Cháu không màng giàu nghèo, gia đình bác ở phố, điều kiện hơn gia đình cháu thì cháu nghĩ đó là 1 chút may mắn chứ chả định xin xỏ gì. Bố mẹ cháu tuy lao động chân tay nhưng đối xử với anh Thức rất lịch sự, đàng hoàng. Cháu cũng không cần bác tiễn đâu ạ, cháu xin phép đi về".
Tới đây, mẹ Thức quát ầm lên rằng tôi là thứ nhà quê bố láo và yêu cầu Thức phải chia tay, không có hôn sự, cưới hỏi gì hết. Tôi bật khóc, bỏ ra ngoài. Thức chạy theo nhưng anh lại yêu cầu tôi quay lại xin lỗi vì thái độ không phải. Tôi đẩy anh rồi bỏ về. Tôi có kể lại chuyện thì bố mẹ nói tôi quá nóng nẩy, vẫn nên xin lỗi gia đình họ thì hơn. Thức cũng không ngừng nhắn tin trách móc, anh bảo bố mẹ anh nuôi anh vất vả, giờ tôi lại hỗn hào như thế là không tôn trọng. Tôi có thật là đã sai?
Không cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi là cô gái luôn đa sầu đa cảm, lúc nào cũng thích đối xử nhẹ nhàng với mọi người thì gia đình hoàn toàn ngược lại, ba mẹ và anh em trai đều khô khan, nóng tính. Không phải ba mẹ không yêu...