Tình yêu là gì? Và thế nào là một tình yêu đích thực?
Tình yêu là gì và bạn có phải là người hiểu rõ tình yêu của mình? Tình yêu là một sự kết nối, được hình thành bởi dòng chảy cảm xúc tích cực mà bạn muốn chia sẻ với bất cứ ai. Và tình yêu đích thực là những cảm xúc không bao giờ phai nhạt …
Tình yêu là gì?
Nếu tôi cho bạn một câu hỏi đòi “ Tình yêu là gì” đòi bạn phải trả lời, bạn sẽ nói sao? Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ nói: tình yêu là khi được ở bên nhau, chia sẻ quan tâm lẫn nhau, nấu cho nhau những món ăn ngon, cùng xem phim với nhau…và sẽ có rất nhiều câu trả lơi na ná nhau như vậy. Mỗi người tự cảm nhận vị ngọt của tình yêu khác nhau, nó thật đơn giản nhưng sâu sắc.
Ai cũng tìm thấy cho mình một nửa của riêng mình, nếu họ khát khao yêu và được yêu. Phải tìm đúng cho mình 3 con người xứng đáng để được gọi là yêu. Người đó trước hết là người bạn yêu nhất, thứ 2 đó là người yêu bạn nhất và người thứ 3 chính là bạn đồng hành của bạn trong suốt cuộc đời, người đó sẽ là người đầu gối tay ấp với bạn.
Vậy nên trước khi bạn gặp được người yêu bạn nhất, bạn phải gặp người đem lại cảm giác yêu cho bạn, đó chính là việc để bạn hiểu được yêu là như thế nào. Sau khi trải qua hai trạng thái khác nhau yêu và được yêu, bạn mới thực sự có những kinh nghiệm, những xác định chin chắn trong việc chọn bạn đời của mình sau này.
Tuy nhiên, bạn biết không trong cuộc sống không thể 3 có chuyện 3 người này chính là một người được. Bạn có gặp tình trạng này không? Người bạn yêu lại không yêu bạn, người yêu bạn nhất không phải là người bạn yêu. Vậy nên người mà thực sự đến và gắn bó khăng khít với cuộc đời của bạn chính là người đến bên bạn, xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.
Vậy câu hỏi đặt ra là: bạn sẽ là người thứ bao nhiêu trong cuộc đời của tôi.
Bạn có định nghĩa được tình yêu là gì không?
Đó chính là việc bạn phải và đang kiếm tìm. Tình yêu sét đánh hay “cái duyên cái số nó vồ lấy nhau”.
Yêu hay không yêu cũng sẽ dễ dàng thay đổi. Vì thế việc tìm cho mình một người thật sự quan tâm, săn sóc và hiểu bạn và nhất là xuất phát từ cả hai phía là điều rất khó nhưng không phải là không thể xảy ra.
Người đó yêu bạn chính là lúc người đó thực sự yêu bạn, nếu người đó không yêu thì cũng không thể giả vờ rằng đang yêu bạn. Vậy nên đó là điều không thể gượng ép được.
Tình yêu là điều đẹp nhất trong cuộc sống
Tình yêu là một tình cảm thiêng liêng và cao quý. Hay nói cách khác tình yêu là một sự kết nối, được hình thành bởi dòng chảy cảm xúc tích cực mà bạn muốn chia sẻ với bất cứ ai. Vì thế khi người yêu bạn muốn rời xa bạn, thì bạn hãy tự hỏi bản thân mình xem bạn có thật sự yêu người đó không. Đôi khi chính sự hờ hững, lạnh nhạt của bạn làm cho đối phương cảm thấy mất hi vọng và quyết định ra đi, đôi khi họ cảm thấy rằng chính họ đang xen giữa vào quan hệ của bạn với một ai đó, họ sẽ tự trách và dằn vặt mình nhiều lắm. Bạn hãy trả lời câu hỏi của chính bản thân bạn đi, giải thoát họ hay nói kéo họ.
Video đang HOT
Tình yêu là gì và bạn có phải là người hiểu rõ tình yêu của mình?
Tình yêu không để đôi co, giành giật vì thế nếu khi không thật sự không còn cảm giác yêu đương mà người kia đã tìm thấy nửa hoàn hảo của mình, bạn hãy rộng lượng mở đường cho họ. Nếu bạn quyết tâm dành lại cho bằng được những thứ không thuộc về mình, bạn càng thảm hại hơn, và bị khinh thường hơn.
Khi bạn thực sự yêu một người, bạn phải biết chấp nhận những cái thuộc về người đó bao gồm cả khuyết điểm. Không có người nào là tuyệt đối, không có người nào hoản hảo cả. Chính việc bù trừa lẫn nhau, cái thiếu của người này bù cho cái thiếu của người kia mới làm nên cặp đôi toàn diện.
Có bao giờ bạn trả lời được vì sao bạn lại yêu người này? Thật khó để trả lời, vì nó nằm trong cảm nhận của bạn, cái thiếu mà bạn cảm thấy phải bù đắp. Những lúc tâm trạng bạn xuống dốc, nhưng lúc bạn gặp phải vấn đề gì, những lúc bạn muốn chia sẻ niềm vui, những lúc bạn cần người tâm sự…bạn luôn nghĩ về người ấy, nghĩ về việc họ sẽ xuất hiện một cách bất ngờ làm điều này điều nọ cho bạn, chỉ thế thôi.
Yêu là phải trải qua thử thách, thử thách với thời gian để chứng tỏ niềm tin của người đó vào tình yêu. Đi xa, người nơi này người nơi khác mà vẫn hẹn thề, vẫn nói chuyện với nhau trong 2 năm, 3 năm mà không hề oán than, hai nửa mong muốn ngày đoàn tụ với nhau. Đó mới thực sự là tình yêu chân chính. Thời nay việc chờ đợi nhau một thời gian dài quả là rất hiếm, bởi nói là một đường, làm một nẻo. Những đôi yêu nhau thực sự, họ sẽ đơn giản và chấp nhận việc xa nhau bởi chính đó là sự tin tưởng mãnh liệt vào tình yêu, bởi sự nồng nhiệt hay là đó chính là tình cảm dành cho nhau quá lớn.
Tình yêu là gì? Đến đây bạn đã thực sự có câu trả lời của mình chưa? Ai rồi cũng muốn tìm thấy nửa đích thực của mình, quan trọng là ở bạn, niềm tin vào tình yêu chân chính, vào vẻ đẹp của tình yêu. Nhưng quan trọng hơn là phải thực sự hiểu nhau, biết chấp nhận và bù đắp cho nhau.
Thế nào là một tình yêu đích thực?
Tôi vẫn thường vẩn vơ tự vấn “tình yêu thế nào mới gọi là tình yêu đích thực? Romeo và Juliet chết vì nhau, thiên tình sử mà nhân loại ấy ca ngợi liệu có thể gọi đó là tình yêu đích thực hay không?
Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài nằm chung một huyệt mộ liệu có phải là tình yêu đích thực? Bỏ qua những yếu tố lịch sử chi phối khiến con người hạn chế về mặt nhận thức, gây tác động lớn để bi kịch tình yêu của hai đôi trẻ trên, ta chỉ ngẫm cách yêu của họ, cách mà họ hết lòng vì nhau, lấy cái chết để mãi mãi ở bên nhau, sống trọn vẹn một chữ tình, dù xúc động thật nhưng thú thực tôi vẫn thấy sợ hãi…
Thời xưa những cặp đôi “lú tình” đã đi vào sử sách, thời nay cũng không ít những cặp đôi vì những lý do rất “trời ơi” cũng buộc tay nhau vào nhảy xuống cầu cùng tự vẫn, giết nhau trong nhà nghỉ rồi tự vẫn…đủ kiểu cùng chết để chứng minh tình yêu. Tự dưng thấy việc nam nữ yêu nhau gặp cấm cản là lấy cái chết ra để chứng minh tình yêu trọn đời, tôi thấy tội nghiệp cho tình yêu quá…
Có thật những con người “không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm” họ yêu nhau đến độ muốn bên nhau trọn đời? Tôi cứ hồ nghi dăm ba cái chuyện nếu họ không bị yếu tố khách quan cấm cản, họ đến với nhau nên vợ nên chồng thì sao nhỉ? Liệu cái tình yêu mà họ tưởng mãi mãi ấy nó có bị biến thể đi hoặc nhạt bớt đi khi mà hai con người trải qua giai đoạn hết mơ mộng và thổn thức về nhau? Tôi không nghi ngờ và đổ vấy mọi thứ tội lỗi cho tình yêu, bản chất của tình yêu luôn đẹp và hướng thiện, nếu như cái chết có thể chứng minh là nó đẹp, nó thiện và không khiến cho những người ở lại cảm thấy đau lòng và day dứt khôn nguôi thì được, còn nếu như cặp đôi chết trùm kia lấy cái chết ngoài việc chứng mình họ yêu nhau còn để dằn mặt hai họ và những người cấm cản họ phải đau khổ, phải sáng mắt ra thì bản chất trong câu chuyện này đã vơi đi ít nhiều sự thánh thiện mà tình yêu vốn có.
Có câu chuyện trên mạng, hai vợ chồng đi trên một con tàu, con tàu chẳng may đi đắm, hai vợ chồng chỉ một người được cứu, và người chồng đã bỏ lại vợ mình trên tàu, câu nói cuối cùng mà người vợ nói với người chồng là gì? Mọi người cùng đoán, mọi người cùng dè bỉu người chồng ham sống sợ chết, bỏ lại vợ mình để chọn thoát thân, mọi người lại lấy chàng Jack và nàng Rose trong thiên tình sử Titanic ra để so sánh và miệt thị người đàn ông kia, rồi oán thán “trên đời chỉ có người dám hi sinh cả mạng sống vì ta mới là người yêu ta hết lòng!”.
Sự thật sau câu chuyện ấy là, người vợ biết mình mắc bệnh nan y không thể sống được nên đã bảo người chồng phải sống để còn chăm sóc những đứa con, là kết tinh tình yêu của họ. Yêu không phải là hi sinh mạng sống của mình để chứng minh nó là thứ tình cảm tuyệt đích, mà yêu nghĩa là mong cho người mình yêu luôn sống an nhiên tự tại, hạnh phúc mãi mãi, ấy mới là yêu.
Yêu là để sống, sống là để yêu, tình yêu tuyệt nhiên không phải là vế đối phải trả giá bằng mạng sống để chứng minh điều gì cả. Sau cái chết sẽ kết thúc tất cả, bạn đừng mong thiên hạ sẽ đời đời ghi nhớ câu chuyện tình đẫm lệ của bạn khi bạn lìa đời. Đời chỉ một lần được sống, cách mà các bạn tự khước từ đi cuộc sống để chạy trốn thực tại chẳng phải là thứ tình yêu cao đẹp gì mà chỉ là sự hèn nhát, không dám đương đầu, không dám đấu tranh để có được thứ mình muốn, rủ nhau kết liễu cuộc đời để lại cho những người thân sự đau khổ, dằn vặt, những con người trẻ người non dạ ấy, một ngàn lần không xứng được nhắc tên và nhắc về cách họ yêu…
Đừng ví mình với Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài hay Romeo và Juliet, cuộc đời chẳng bao giờ là tiểu thuyết cả, đằng sau câu chuyện mà tiểu thuyết muốn nói, ấy là sự tha thứ, sự hóa giải hận thù, và sự tiếc nuối cho đôi trẻ ở thời xưa, tuyệt nhiên không thể áp dụng nó vào thời đại này!
Một tình yêu đích thực được thể hiện thông qua hành động và tình cảm. Chưa bao giờ chết vì nhau là cách chứng minh một tình yêu đích thực. Sống tốt vì nhau, hướng đến những ngày tươi sáng, bình yên phía trước, cùng vượt qua những gập ghềnh trên đường đời, nắm chặt tay nhau cùng bước và thấy mình luôn trong mắt nhau, ấy là yêu…
Theo Dieumai/Emdep
Chuỗi ngày ở cữ kinh hoàng ở nhà chồng
Chỉ có Hoàn mới hiểu nguyên do cuộc "khủng hoảng" tinh thần khiến kỳ ở cữ của cô chẳng khác gì địa ngục này.
Mẹ chồng Hoàn tuy không phải người ghê gớm nhưng ưa nịnh, thích con cái ngoan ngoãn, biết nghe lời. (ảnh minh họa)
Vừa kết thúc kỳ ở cữ, Hoàn đến cơ quan với một gương mặt u ám sầu thảm, khiến ai nhìn cũng phải giật mình. Vài chị em thân thiết xúm lại hỏi han, tưởng rằng vợ chồng Hoàn xảy ra "chiến sự", sau vài câu chuyện, mọi người xì xào: "Chắc cô nàng bị bỉm sữa ám!".
Nhưng chỉ có Hoàn mới hiểu nguyên do của cuộc "khủng hoảng" tinh thần khiến kỳ ở cữ của cô chẳng khác gì địa ngục này.
Vừa tốt nghiệp Đại học, Hoàn vội vã lấy chồng vì sợ... ế.
Nguyên - chồng Hoàn là một người đàn ông tốt, chăm chỉ, sống tình cảm, duy chỉ có điểm yếu là nhu nhược trước gia đình, gần như mọi công to việc lớn trong nhà anh đều không có quyền quyết định.
Với Hoàn, cô luôn tự nhủ người như Nguyên là quá đủ, bởi làm gì có ai hoàn hảo bao giờ. Vả lại, nếu có thì chắc cũng không đến lượt mình. Hoàn lên xe hoa trong tâm thái tự tin như thế.
Cuộc sống chẳng được màu hồng như mong đợi, khi càng ngày Hoàn càng nếm trải "trái đắng". Đầu tiên là những lần giận đến tím mặt tím gan khi phải ngậm ngùi chịu thiệt thòi trong tất cả những sự việc có liên quan đến mẹ chồng.
Ngay hôm đầu tiên từ bệnh viện về nhà, Hoàn bàn với chồng: "Phòng mình vừa bé vừa bí, em sợ con chịu không nổi mấy ngày nóng. Hay mình xin phép bà cho về ngoại tầm 2 tháng, con cứng cáp hơn thì mình về lại".
Đầu tiên, Nguyên cũng đồng tình với vợ nhưng vẫn còn lưỡng lự. Đến bữa cơm, không hiểu mẹ chồng nói gì mà lúc lên phòng, mặt Hoàn đang vui bỗng xịu hẳn xuống sau khi Nguyên phán câu xanh rờn:
- Mai anh đi mua thêm cái bình phun sương và quạt, tạm khắc phục những ngày nóng. Chắc hết đợt oi bức này là thời tiết chuyển mát thôi mà!
- Thế còn chuyện về ngoại ở...
- Mẹ bảo hai mẹ con ở đây là được, không đi đâu cả! - Nguyên ngắt lời vợ.
Sau mấy lần hậm hực thì cuối cùng chuyện chỗ ở cũng tạm êm, vì Hoàn hiểu lời mẹ chồng nói sức nặng như chì, dù có tác động đến mấy cũng khó mà thay đổi được. Chuyện này chưa qua, chuyện khác đã đến. Mẹ chồng Hoàn vẫn còn trẻ, làm công chức Nhà nước và lại là gái phố nên chuyện bếp núc không mấy chu toàn.
Hồi hai người mới tìm hiểu nhau, Hoàn đến nhà người yêu ăn cơm lần đầu tiên đã nhanh chóng nhận ra căn bếp không phải là chốn yêu thích của mẹ chồng, bởi nhìn mâm cơm đón khách chỉ toàn là thức ăn mua sẵn ngoài chợ hay siêu thị. Chẳng trách mà nhiều khi cô ghé nhà Nguyên bất chợt, dù sát giờ cơm vẫn thấy bếp lạnh tanh, chỉ một lát sau đã thấy mẹ chồng tương lai hớt hải đi về, bày biện mấy thứ từ trong túi nilong, hộp xốp, nhoáng cái đã thành một mâm cơm đủ món.
Khi đã cưới nhau về, Hoàn cũng không mấy ý kiến về việc này bởi cả nhà cũng chỉ ăn một bữa tối cùng nhau, hơn nữa vậy càng tiện vì khả năng nấu nướng của cô cũng không khéo. Cho đến khi ở cữ, Hoàn mới chợt thấy "đắng lòng" vì cứ ngày ngày sống chung với cảnh cơm hàng cháo chợ.
Gái đẻ mà ngày nào cũng như ngày nào, thức ăn sẵn mùi vị giống hệt nhau mua ở chợ, đến cả mấy món ăn lợi sữa cũng đều là hàng mua sẵn. Ăn thì thích thật, nhưng chả vui vẻ gì khi cứ nơm nớp lo nguy cơ tiêu chảy rồi ảnh hưởng đến chất lượng sữa. Ý kiến thì chồng gạt phắt đi: "Bọn anh cũng ăn thế mà lớn, đến giờ có sao đâu!". Nói nhiều thì mệt, thôi thì im lặng cho xong.
Trong nhà, mẹ chồng nàng dâu cũng ít khi va chạm bởi Hoàn thường đi làm cả ngày, cuối tuần thì người nào việc nấy: Vợ chồng Hoàn thích tụ tập bạn bè rồi lượn lờ phố xá, mẹ chồng cũng bận rộn với các hội nhóm, câu lạc bộ nhảy.
Thành ra, mấy mẹ con thường chỉ gặp nhau vào bữa tối, đến nói chuyện cũng không được nhiều, chứ đừng nói gì việc cạnh khóe nhau. Hoàn ở cữ, suốt ngày loanh quanh bỉm sữa đã sẵn ấm ức trong người, thêm việc không nhờ vả, chia sẻ được cùng ai nên thêm phần bực bội, chỉ chực một giọt nước là tràn ly.
Mẹ chồng Hoàn tuy không phải người ghê gớm nhưng ưa nịnh, thích con cái ngoan ngoãn, biết nghe lời. Nay thấy con dâu bỗng dưng "đổi tính", hay thích lý sự rồi thi thoảng lại thái độ ra mặt mỗi khi không muốn nghe theo quyết định của bà thì không còn mặn mà như trước.
Vậy là không khí trong nhà cứ trầm dần rồi trở nên căng thẳng lúc nào không hay. Ăn uống trong nhà, hai mẹ con hục hặc. Nuôi con chăm cháu, quan điểm không đồng nhất, mỗi người một ý.
Cách ngày lại to tiếng một lần, đến mức mẹ chồng Hoàn ghét con ra mặt, việc chăm cháu tuyệt nhiên không đụng gì đến rồi lấy cớ "nói mãi mà con cái không nghe", bỏ ra ngoài tham gia câu lạc bộ. Nhiều khi, đến tối mịt khi Nguyên đi làm về cũng phát hoảng khi thấy vợ nước mắt ngắn dài, đói lả vì không có gì bỏ bụng, con quấy khóc vì mẹ không còn sữa.
Hoàn sống khổ, nhưng ngày ngày cam chịu. Ở thì không đành lòng mà đi thì đương nhiên mẹ chồng không đồng ý.
Chẳng phải bà muốn ôm "cục nợ" cho chướng mắt mà bởi bà sợ hàng xóm và thông gia dị nghị: có mỗi đứa cháu cũng không chăm nổi! Không dưới chục lần, Hoàn nức nở kể lể rồi xin chồng cho về ngoại để "giải thoát" nhưng không thành. Vợ khổ ra sao, Nguyên đều biết cả nhưng nhắc đến việc hỏi ý kiến mẹ thì lại nhụt chí, vì đã biết sẵn câu trả lời.
Nhiều đêm, nằm ôm con mà nước mắt Hoàn chỉ chực chảy ra, chỉ ước sao ngày mai tỉnh dậy đã hết kỳ hạn 6 tháng, để cô đường đường chính chính được ra ngoài tự do và lấy cớ đem con đi gửi. "Nhờ chồng mà mình đã có kỳ ở cữ kinh hoàng như địa ngục", Hoàn ngao ngán mỗi khi nhớ lại quãng thời gian khủng khiếp khiến cô ám ảnh hàng đêm.
Theo Tintuc
Dùng từ miệt thị người da màu, ông Obama đúng hay sai? Việc Tổng thống Mỹ Barack Obama "mạnh miệng" dùng từ miệt thị để chỉ người da màu được xem là thái độ thiếu tôn trọng, nhưng cũng không ít ý kiến bảo vệ ông. Ông Obama đã "vạ miệng" hay đáng khen vì sự thẳng thắn khi bàn đến vấn đề phân biệt chủng tộc? - Ảnh: Reuters Một cuộc tranh luận bùng...