Tình sẽ đẹp nếu chỉ có hai người
Mối tình chỉ đẹp khi có hai người, nếu nhiều hơn thì sẽ có người phải đau khổ.
Ngày hôm nay anh nhận ra rằng mọi điều mà trước tới giờ mình nghĩ đều đúng, hóa ra anh chẳng là gì ở trong trái tim em. Anh không thất vọng, bởi dù sao đây cũng là điều đã được dự đoán trước, nhưng anh lại không có cách nào để xua đuổi những cảm giác buồn bã cứ cuốn lấy tâm trí mình. Buồn vì cuộc đời quả thực trớ trêu, buồn cho anh – một người thứ ba xấu số và buồn cho một gã trai quá khờ khạo, ngốc nghếch, si tình.
Anh không trách em, bởi thực ra mọi chuyện cũng chỉ vì anh đã ngộ nhận. Nếu ngay từ đầu anh tỉnh táo hơn và dám chấp nhận sự thật thì kết cục của ngày hôm nay đã chẳng đau khổ thế này. Nhớ ngày xưa có người từng nói với anh rằng mặc dù đã chia tay nhưng em không hề muốn điều đó, mặc dù đã chia tay nhưng chẳng hiểu sao em vẫn không thể quên. Khi đó anh đã biết rằng em vẫn còn yêu người ấy, rằng em vẫn lưu giữ những hình ảnh về người ấy ở trong trái tim, vậy mà chẳng hiểu sao vẫn cứ “cố đấm ăn xôi”, hy vọng sẽ có ngày em cảm động.Ai đó nói rằng tình yêu mang hình trái tim nhưng có lẽ tình yêu của anh đối với em lại là một hình tròn, luẩn quẩn không biết đâu là điểm bắt đầu và kết thúc. Anh cứ đi mãi, đi mãi, đôi lúc ngỡ rằng mình đã nắm được trong tay hạnh phúc nhưng hóa ra mọi chuyện lại chẳng đơn giản giống như những gì mà chúng biểu hiện ra giống bề nổi kia. Anh cứ men theo con đường mòn bao quanh vòng tròn ấy, để rồi cuối cùng lại trở về đúng với vạch xuất phát ban đầu. Những tưởng rằng đã có được trái tim em, những tưởng rằng chỉ cần yêu chân thành và cố gắng thật nhiều là mọi thứ sẽ theo ý mình muốn, nhưng rồi hôm nay anh cay đắng nhận ra thân phận của mình từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người thay thế mà thôi.
Hóa ra em chẳng hề yêu tôi, tất cả chỉ là do tôi cố tình ngộ nhận (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tất cả đều là do anh ngốc nghếch, do anh tự biến mình trở thành một người thứ ba, một kẻ thế chỗ cho những mất mát mà em đã gặp phải trong cuộc đời. Anh cứ tưởng rằng chỉ cần hướng đến tương lai mà không cần quan tâm đến những điều đã xảy ra trong quá khứ, nào ngờ cái quá khứ ấy lại quá sâu đậm đến nỗi ám ảnh cả hiện tại và đến một ngày nó bất ngờ quay lại để cướp mất em. Em đi rồi, chỉ còn một mình anh ở lại, trống rỗng đến nỗi ngỡ chừng như con tim mình không buồn đập, hoang hoải đến nỗi tưởng như tất cả mọi thứ xung quanh đều nhuốm một màu ảm đạm của nỗi buồn.
Đôi lần anh đã định chạy ngay tới đó để mang em quay trở về, nhưng rồi anh lại phân vân, bởi không biết mình sẽ lấy tư cách gì để cướp em khỏi người ấy. Từ đầu đến cuối em vẫn một lòng yêu người ấy, từ đầu đến cuối vẫn chỉ là anh đơn phương yêu em. Em có yêu anh đâu mà quay trở về bên cạnh anh chứ. Người em luôn yêu là cậu ấy, người cậu ấy vẫn yêu cũng chỉ là em. Anh đã ngốc nghếch biến mình trở thành một người thứ ba xấu số và có lẽ sự xấu số ấy sẽ biến thành đáng trách nếu như lúc này anh cố tình xen vào giữa để trở thành một kẻ phá đám tình yêu đẹp ấy của em. Có thể số phận đã cố tình sắp đặt, có thể anh chính là một “con tốt” mà cuộc đời đã đem tới để giúp em nhận ra rằng mình yêu người ấy đến mức nào.
Một mối tình sẽ chỉ tốt đẹp khi có hai người, còn nếu nhiều hơn hai thì nhất định sẽ có người phải nếm trải sự đau khổ. Dĩ nhiên, người thứ ba cũng đồng nghĩa với người thừa và anh rất hiểu điều ấy. Mặc dù chẳng hề muốn, nhưng anh đành phải chấp nhận đau khổ về mình, chấp nhận hy sinh để cho em được hạnh phúc. Quả thực là anh không hề can tâm khi nhìn thấy em sánh vai cùng người ấy, bởi vậy nên nhất định em phải sống thật hạnh phúc, bởi đó chính là cách duy nhất để em an ủi trái tim si mê và ngốc dại này.
Theo Eva
Dừng lại nhé trái tim dại khờ!
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại.
Ngày hôm qua em đã khóc thật nhiều, những giọt nước mắt xót xa cho mối tình đầu thơ dại, những giọt nước mắt cứ thế lã chã tuôn rơi giống như cố rửa trôi chuỗi ký ức về anh đang choáng lấy tâm trí mình. Ngày hôm qua em khóc cạn hết nước mắt, có lẽ vì thế nên ngày hôm nay trí óc đã đủ tỉnh táo để nhận ra những việc mình cần phải làm.
Em đã tự đánh mất mình khi hình bóng anh tuột khỏi tầm tay. Người ta vẫn nói rằng " cái gì đã từng thuộc về mình rồi thì mới gọi là mất được", vì thế em chỉ có thể nói rằng tự đánh mất mình chứ không được phép nói rằng đã mất anh. Suy cho cùng thì anh chưa bao giờ là của em, chưa bao giờ trái tim anh hướng về em mà tất cả đều chỉ do em ngộ nhận. Em trách mình ngốc nghếch, em trách em vì đã quá dại khờ.Vì yêu anh nên em đã đánh mất chính mình và hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai nhất định em sẽ phải tìm lại nó. Em thích em của trước kia, sôi nổi và vô lo vô nghĩ, nhưng từ lúc gặp anh, từ lúc đem lòng yêu anh thì hình như em đã chẳng còn là chính em nữa rồi. Ngày xưa em đâu có biết khóc là gì, có chăng cũng chỉ khóc vì thương chú mèo chạy ra đường bị xe cán gãy chân, hoặc rớt nước mắt khi xem một bộ phim xúc động. Có ai ngờ lại có ngày em ngồi một xó để khóc nức nở vì một người con trai.
Em sẽ gấp lại những trang sách có bóng hình anh (Ảnh minh họa)
Chỉ còn vài ngày nữa là năm này kết thúc, có lẽ em cũng nên tự đặt một dấu chấm hết cho mối tình đầu vô vọng này chăng?! Em chẳng biết tương lai sẽ ra sao khi không còn anh bên cạnh, dù là với tư cách của "một người anh trai", nhưng vẫn phải khép lại thôi, bởi trái tim em không còn chịu đựng được nữa khi ngày ngày cứ phải nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của anh trao cho một người con gái khác không phải là em.
Mùa Đông này thật lạnh, có lẽ đây là mùa Đông lạnh lẽo nhất mà em từng trải qua trong cuộc đời mình. Ai cũng bảo tình yêu đầu tiên đẹp và và đầy mơ mộng, nhưng ít người biết rằng mối tình đầu trong veo ấy cũng dễ vỡ y như một chiếc bình bằng pha lê. Em đã nâng niu rồi trao đi thứ yêu thương tinh khiết nhất, để rồi khi bị trả lại thì nó đã bị hằn lên một vết đau. Em học được một điều rằng không phải bất cứ trái tim chân thành nào cũng đều được đền đáp. Cuối cùng chỉ còn em ngồi đó ngậm ngùi, tự khóc, tự thương xót cho chính mình.
Đã đến lúc phải dừng lại tất cả những vấn vương về anh (Ảnh minh họa)
Ngày hôm qua em đã viết đầy lên trang giấy những dòng ký ức ngập tràn hình ảnh của anh. Ngày hôm nay em sẽ thôi không viết nữa mà lật nó sang một trang giấy khác, một trang giấy trắng tinh tươm và bắt đầu viết một câu chuyện khác của cuộc đời mình. Em sẽ không cố gắng tẩy xóa ký ức mà chỉ gấp trang giấy cũ lại và cất đi. Khi nào cảm thấy lòng mình bình yên thật sự thì em sẽ lại mở ra xem. Biết đâu chừng khi ấy nhìn lại những dòng chữ hoen màu nước mắt và ố vàng vì thời gian em lại có thể nhẹ nhõm mỉm cười.
Đã đến lúc em phải gấp trang sách cuộc đời có bóng hình anh lại và lật sang một trang mới không còn liên quan đến anh. Em sẽ xóa hết những tin nhắn của anh ở trong điện thoại, sẽ thôi không khóc thương cho tình yêu đơn phương khờ khạo của mình. Em sẽ lại là em, tuy không còn được nguyên vẹn như em của ngày xưa nữa. Thôi thì... dừng lại nhé những yêu thương ngốc nghếch của riêng em!
Ngốc Nghếch (cobengocnghech@...)
Theo Eva
"Em có gì bất mãn với đời mà lại sa đọa vậy?" Có lần, tôi đưa anh đi hát karaoke cùng bạn bè. Thấy tôi hút thuốc, uống rượu, nhảy nhót tưng bừng cùng đám bạn, anh tá hỏa lên, nằng nặc đưa tôi về. Thế rồi, anh ta rối rít bảo "Em có gì bất mãn với đời mà lại sa đọa vậy"? Bạn N.V.C, tác giả bài " Là do em dễ dãi...