Tình lưng chừng
Một thứ tình cảm khiến kẻ trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc băn khoăn. Dửng dưng. Chia xa. Kết thúc.
Vẫn biết đau nhưng vẫn cố níu giữ. Vẫn biết mệt nhoài nhưng chẳng dám buông. Số phận hay thích trêu đùa loài người, đặt họ vào những tình huống khó xử, những thử thách, trái ngang rồi hả hê nhìn họ vật lộn trong đống cảm xúc hỗn độn, lạc lối giữa những đợi chờ, hi vọng và kết thúc bằng một nỗi đau day dứt mãi khôn nguôi.
Có một thứ tình cảm, không phải tình yêu, không phải tình bạn mà cứ lưng chừng, chông chênh giữa ranh giới bạn và yêu.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Một thứ tình cảm khiến kẻ trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc băn khoăn. Dửng dưng. Chia xa. Kết thúc.
Video đang HOT
Đã bao lần em tự dặn lòng mình phải quên hết tất cả, phải sống một cách vui vẻ hơn nhưng có lẽ vết thương lòng dai dẳng hơn em tưởng nhiều.
Phải, có những người sinh ra không phải là để dành cho nhau. Họ chỉ có duyên gặp nhau rồi lặng lẽ lướt qua đời nhau như những cơn gió nhẹ một chiều cuối thu. Em đã rất vui khi có một người đến bên đời, chia sẻ và thấu hiểu những xúc cảm vui buồn trong em. Nhưng, có lẽ anh cũng như bao người khác, chỉ là gió thoáng qua đời em. Em đã cố giấu lòng mình và sống với những gì giả tạo nhất để có thể được trò chuyện, được tâm sự với anh mỗi ngày. Nhưng, gió đâu thể ở mãi một nơi được. Em biết chứ. Và, em mất anh…
Em không đau, không khóc, không buồn chỉ là một chút nhớ nhung bỏ ngỏ khi đêm về, chỉ là một chút nhói lòng khi ai đó vô tình nhắc đến tên anh. Em đã có thể gom hết những mảnh vụn về anh thả vào chiếc hộp kín rồi khóa lại để khỏi phải đau, khỏi phải dằn vặt, khỏi phải ngoái nhìn lại một quá khứ đau thương.
Nhưng, anh biết mà, em không muốn thế. Dù đó là nỗi đau hay sự hối hận em đều muốn trưng bày chúng trong những chiếc bình thủy tinh đẹp nhất. Thủy tinh rất đẹp nhưng cũng rất mong manh. Nếu một ngày, chiếc lọ kí ức vỡ ra, hình bóng anh tan theo bọt biển thì hãy hiểu rằng đó là ngày em chọn: quên anh.
Ừ, với em, đã từng có một thứ tình cảm như thế, không phải yêu, không phải bạn nhưng… đã rất đau…
Theo Diem Le /Baophunu
Bố chồng cay nghiệt hay con dâu hỗn
Những lời đôi co của Trinh và bố chồng giờ diễn ra như cơm bữa. Trinh lấy Vinh được gần ba năm. Sống ở nhà chồng, trở ngại của cô không phải là mẹ chồng mà lại chính là bố chồng.
- Sao quần áo không giũ ra mà phơi dúm dó cả vào thế này để thành giẻ lau à?
- Anh Vinh phơi chứ có phải con phơi đâu mà bố mắng con.
- Cô không phải cãi. Chồng cô làm sai thì cô phải làm lại chứ.
Hàng ngày, từ sáng sớm cho đến tối mịt, bên tai cô luôn vang lên những lời khiển trách của bố chồng như: "Đánh răng xong sao không để thuốc đánh răng vào giá, ăn ở luộm thuộm thế", "Khăn rửa mặt sao không vắt kỹ để còn rỏ nước thế này thì bẩn hết sàn à. Có vắt cái khăn cũng không xong", "Cái góc nhà này còn đầy cả rác đây, chả hiểu quét để làm gì", "Bát phải xếp hàng dọc chứ xếp ngang thế này làm gì còn chỗ, để xuống đất à", "Mùa hè mà mua mỗi ít rau thế này thì sống làm sao nổi, chắc muốn tôi chết khô đây"...
Nhiều khi, chẳng phải lỗi của Trinh mà những việc làm sai của mẹ chồng hay chồng, cô đều phải hiển nhiên gánh hết. Cô chỉ biết im lặng và cố gắng thật chỉn chu trong mọi việc. Nhiều lúc ấm ức, Trinh nói với chồng thì Vinh gạt đi: "Ôi dào, tính bố vốn thế, em chấp làm gì. Mà em cũng phải xem lại mình đi".
Những câu nói rỉa róc khó chịu của bố chồng cùng sự không cảm thông của chồng làm Trinh ngày càng stress nặng. Sự nín nhịn tích tụ suốt gần 3 năm qua trong cô đã hình thành một kháng thể chống lại những lời quở trách của bố chồng. Cô không còn có thể im lặng thêm được nữa mà bắt đầu phản kháng. Trong nhà đã vang lên tiếng cãi vã của Trinh và bố chồng.
Đỉnh điểm "chiến tranh" diễn ra vào hôm con gái cô tranh giành đồ chơi với thằng cu con em chồng Trinh. Nghe tiếng cháu ngoại khóc, bố chồng Trinh chạy vào nhà, chẳng cần biết đúng sai, tát con gái cô một cái đau điếng rồi bế thằng bé ra ngoài. Con bé mới hai tuổi khóc lặng đi, người run bần bật. Trinh lao ra ôm con vào lòng vỗ về. "Sao con lại tranh đồ chơi với em?". "Em lấy đồ chơi của con chứ không phải con", con bé nức nở.
Xót con, cơn giận dữ trong Trinh bùng lên ngùn ngụt không thể nào ngăn nổi. Cô bế con bé ra phòng ngoài. Lúc này, bố chồng đang tiếp khách. Trinh uất ức nói: "Con xin lỗi bố. Nhưng con bé nhà con vốn thần kinh yếu, bố lại đánh cháu như vậy thì cháu sao chịu nổi". Có lẽ vì xấu hổ với khách, bố chồng cô giận dữ đứng dậy quát: "Tao thích đánh thì đánh, mày làm gì được tao. Cút.". Rồi ông giang tay định đánh Trinh. Cô ôm con lao ra ngoài cửa, hét lên cầu cứu hàng xóm. Ông bố chồng chẳng vừa, lao theo, ném chiếc dép trúng ngay đầu con bé. Mọi người chạy ra can ngăn, một lúc mọi chuyện mới êm. Trinh bắt taxi đưa con về nhà ngoại.
Một tháng sau, Trinh và Vinh chia tay. Bố chồng đã cấm con trai sang ngoại đón con dâu về và bắt Vinh bỏ vợ. Ông thẳng thừng tuyên bố: "Nó hỗn, lại chỉ đẻ được con gái, chẳng phải tiếc".
Theo Pnununews
Thấy chồng vẫn ôm mộng tình cũ, tôi rước cô ta về sống chung cho anh thỏa lòng Thây tôi đưa cô tinh cu vê chông u ơ: "Đây tôi đưa cô ta vê cho anh rôi đây khoi nhơ nhung gi nưa cho mêt nha. Tôi cho 2 ngươi ơ chung vơi nhau luôn đây". ảnh minh họa Tôi va anh kêt hôn khi đo ca hai đa tưng trai qua 1 vai môi tinh. Ca hai không con qua...