Tình đơn phương với chị đồng nghiệp
Biết chị đã có con nhưng từ khi gặp lại chị đến giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy và giữ chị lại.
Ảnh minh họa
Tôi kém chị 4 tuổ.i, gặp chị cách đây 3 năm, khi đó chúng tôi làm cùng cơ quan. Tôi là dân IT, thỉnh thoảng chị nhờ hỗ trợ chuẩn bị máy chiếu để họp hành, tôi tiếp xúc với chị hoàn toàn chỉ mang tính chất công việc. Tôi nghĩ lúc đó chị rất khó chịu vì tôi kỹ tính, laptop theo chế độ chị được cơ quan phát cho làm việc nhưng mỗi lần dùng máy chiếu thì phải hỏi tôi, không hiểu sao lần nào chị mượn là lần đấy cái máy chiếu trục trặc phải gọi tôi hỗ trợ.
Tôi hay cằn nhằn chị, thậm chí gắt gỏng. Nhiều lần tôi thấy mình gắt chị cũng vô lý, chắc trong đầu chị lúc đó nghĩ “tôi hành chị” nhưng vẫn nhìn tôi có vẻ rất ngại và lần nào cũng nói xin lỗi rồi cảm ơn rất khẽ khọt, nhẹ nhàng.
Thú thật, giờ tôi vẫn cứ tưởng tượng ra ánh mắt đó của chị, nó dịu dàng thậm chí có vẻ rất đáng thương. Rồi tôi quen với mấy cô bé trong phòng chị, vì cùng độ tuổ.i nên chúng tôi dễ dàng bắt thân với nhau hơn. Cũng từ đó tôi có cơ hội sang phòng chị chơi nhiều và cũng được nghe mọi người kể về chị. Ai cũng nghĩ tôi thích một cô bé trong phòng chị vì tôi hay sang chơi, hay cho quà mọi người nhưng thực tế tôi chỉ muốn để được gặp chị.
Không biết xui khiến thế nào nhưng chỉ một ngày không được gặp chị tôi thấy bứt rứt không yên. Lúc nào tôi sang cũng thấy chị làm việc, vẻ mặt lạnh lùng và không bao giờ để ý đến sự có mặt của tôi, tôi gần như không có cơ hội để tiếp cận hay trò chuyện với chị. Chị cũng không bao giờ tỏ ra khó chịu khi tôi cứ sang phòng lăng xăng giúp mấy cô bạn trong phòng rồi tranh thủ chuyện trò. Mọi người bảo chị không quá khắt khe, công việc cứ xong đúng hạn đã giao nhận và đảm bảo chất lượng là được.
Rồi một lần cuối giờ tình cờ gặp chị đang khệ nệ mang một chồng hồ sơ dầy cộp ra thang máy, tôi đã chạy ra mang giúp và có cơ hội chính thức được nói chuyện với chị. Cũng từ đó chúng tôi nói chuyện thường xuyên, cởi mở hơn. Mọi người trong phòng nói chị chưa yêu ai, nghe đâu có mối tình thời sinh viên với một người đi học nước ngoài nhưng chia tay đã 6-7 năm. Kể từ đó chị chưa yêu thêm lần nào nữa.
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác ái ngại và thấy thương chị. Sáng đến cơ quan làm việc sớm, chiều về muộn, tối còn mang việc về nhà làm. Mọi người bảo tôi rủ được chị đi ra ngoài chơi là một kỳ tích. Càng nghe kể về chị tôi càng thấy đặc biệt, là một mẫu con gái điển hình, đủ cả công dung ngôn hạnh. Sao người như chị đến tầm tuổ.i đó rồi mà vẫn đi về một mình, nghe mọi người trong phòng nói xung quanh chị cũng nhiều bạn bè đồng trang lứa nhưng chị không nhận lời ai.
Tôi ngày đêm nghĩ đến chị, hình như yêu chị mất rồi. Khi thân thiết hơn tôi hay chat với chị qua mạng nội bộ của cơ quan, tôi đã cố tình chọn lựa cách nói chuyện gâ.y số.c với chị. Thực sự tôi cũng tò mò không biết con người chị như thế nào, có biết yêu không, có bị trơ lỳ cảm xúc không? Trong đầu tôi luôn tự hỏi hay là chị bị lãnh cảm mà sao từng đấy năm không yêu một người nào, không có nhu cầu gì sao?
Lần thứ nhất khi tôi nói chuyện lỗ mãng chị tỏ ra sửng sốt, lần thứ hai chị im lặng không trả lời, đến lần thứ ba chị xóa hẳn tôi khỏi danh sách bạn bè. Từ đấy mỗi lần qua phòng chơi, chị lại coi như không có tôi trong mắt, quay cuồng với công việc và không chú ý đến mọi người xung quanh nói gì, làm gì. Tôi có cố tình tiếp cận, hỏi chuyện hay bất cứ việc gì chị cũng chỉ trả lời rất xã giao.
Video đang HOT
Một ngày tôi nhận được tin chị chuẩn bị lấy chồng, nghe như sét đán.h ngang tai, mọi người nói chị toàn chỉ có công việc và như thế thì yêu đương lúc nào? Tôi gọi điện để xác nhận, chị trả lời lạnh lùng là đúng nhưng khi tôi hỏi gì thêm cũng không nói. Tôi quay cuồng muốn biết anh ta là người như thế nào, quen biết chị khi nào, ở đâu, tại sao tôi thấy chị ngày ngày vẫn đi về một mình mà giờ lại có tin sắp cưới.
Có những tối trước đó tôi vẫn đến đứng dưới cổng nhà chị, nhìn lên không lúc nào không thấy đèn trong phòng sáng, chị không đi đâu ra khỏi nhà buổi tối, vậy chị quen và yêu anh ta lúc nào? Tôi nghe mọi người kể anh chồng tương lai của chị là bộ đội đóng quân ở xa, các cô gái kể về tình yêu của họ với đầy sự ngưỡng mộ. Tôi đã lao đến và hét vào mặt chị, sao chị phải dối lừa cảm xúc của mình như thế, người đó liệu có tốt cho chị không vì anh ta đang ở xa? Tại sao chị lại nghĩ không thể yêu một người kém tuổ.i, tuổ.i tác có gì mà quan trọng đâu. Cho đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó lại tìm đến chị nói ra những điều đó.
Chị kết hôn và nghỉ việc ở cơ quan, mọi người bảo chị chuyển công tác theo chồng đến Đà Nẵng nơi anh đóng quân. Từ đấy tôi không nghe bất kỳ thông tin gì về chị nữa, ngay cả trên Facebook, do chị không chấp nhận kết bạn với tôi nên thông tin của chị trên đó tôi cũng không thể cập nhật được. Tôi cũng chuyển công tác đến cơ quan mới, người đầu tiên tôi gặp ngày đầu tiên bước chân vào cổng cơ quan lại là chị. Trông chị khác hơn so với ngày xưa rất nhiều, vẫn khuôn mặt trẻ trung hơn số tuổ.i của chị nhưng vóc dáng không còn mảnh khảnh như xưa, ánh mắt vẫn dịu hiền và nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Chị mở điện thoại cho tôi coi hình một cậu nhóc rất kháu khỉnh đáng yêu, tôi bảo trông thằng bé chẳng có nét nào giống chị cả, chắc nó giống bố nó rồi và chị cười rất mãn nguyện khi tôi nói điều đó. Ở cơ quan mới mọi người đều ngưỡng mộ tình yêu vợ chồng chị dành cho nhau, nhiều người nói chị bị cuồng chồng, lúc nào cũng chỉ có chồng. Anh chu đáo, hết lòng chiều chuộng chăm sóc vợ con mỗi khi có dịp về nghỉ phép. Còn tôi lại đã lần ra được nơi chị ở, thỉnh thoảng tối tối dù không cố ý vẫn phóng xe về hướng đấy, tôi đứng dưới đường nhìn lên tầng cao một khung cửa luôn sáng đèn, cũng có lúc tôi thấy chị dắt cu tí xuống sân chơi.
Ước gì tôi là người được đi bên cạnh họ. Từ khi gặp lại chị đến giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, nhiều khi chỉ muốn chạy đến ôm chặt lấy và giữ chị lại. Vẫn biết suy nghĩ trong tôi quá tầm thường và không ra gì nhưng không sao kìm cảm xúc của mình lại được. Nếu tôi không chọn cách nói chuyện gâ.y số.c cho chị biết đâu giờ đã được ở vị trí của người đàn ông kia. Tôi đau khổ vô cùng mà không biết phải làm sao. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, không lẽ tôi lại chuyển công việc nhưng không nỡ xa chị thêm lần nữa.
Theo VNE
Người yêu cũ sắp trở thành em rể của tôi
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Chào các bạn!
Hôm nay sau rất nhiều lần nghĩ ngợi, tôi quyết định viết tâm sự của mình. Mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn đọc.
Bố mẹ tôi năm lần bảy lượt thúc ép tôi lập gia đình bởi cái tuổ.i kề tam tuần này khối đứa bạn đã yên bề gia thất. Ra trường và có một công việc ổn định tại tòa soạn tỉnh được gần bốn năm, suốt ngày lao đầu vào công việc tôi cũng quên đi cái nghĩa vụ thiêng liêng của một người con gái là lấy chồng sau tình yêu không thành với anh.
Nhiều lúc tôi nghĩ cũng buồn cười. Vì sao tôi lại không can đảm bước tiếp mà cứ ôm trong lòng một tình yêu không có đích đến như vậy? Tôi đúng là con ngốc.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổ.i. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao. Tôi yêu anh lắm dù anh là người khô khan, thích thực tế nhưng tôi vẫn yêu vì đó là tình yêu đầu tiên, nguyên vẹn và sâu lắng.
Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổ.i. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao.
Nhưng rồi bất ngờ chúng tôi chia tay vì không cùng quan điểm. Anh chỉ muốn sau khi ra trường, tôi sẽ ở lại thành phố kiếm việc làm và kết hôn. Còn tôi lại muốn về quê để được gần gia đình, tiện chăm sóc bố mẹ và các em.
Chúng tôi chia tay, tôi khóc còn anh chỉ im lặng và bước đi. Trái tim tôi chế.t lặng từ đó. Cho dù nhiều người tán tỉnh nhưng tôi cũng không hé mở ra để đón chào ai và cho đến tận bây giờ cũng thế.
Nhìn vào gương, trên đôi mắt tôi đã có nhiều vết nhăn nhỏ. Cũng tại lâu rồi tôi không chăm chút cho bản thân mà vốn dĩ nó đâu có lỗi dù thân chủ của nó vô tình.
Đứa em gái tôi năm nay nó cũng ra trường. Nó học kinh tế nên rất năng động và hoạt bát, thích kinh doanh. Lúc nào nó cũng bảo với tôi sẽ quyết tâm học thật giỏi để ra trường kiếm thật nhiều tiề.n.
Nhiều lúc, nó quay sang nói với tôi: "Em sẽ không giống chị đâu. Em sẽ không về cái mảnh đất nghèo nàn này mà ở lại thành phố xin việc. Chị lúc nào cũng âm thầm, cái nghề viết báo nghèo hoài thôi chị ơi!".
Nó ra trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi và được một công ty chứng khoán của nước ngoài mời về làm việc tại thành phố. Tôi mừng cho nó, giỏi giang nên được thăng tiến nhanh. Làm việc một năm, nó điện về khoe với tôi rằng nó đã có người yêu và tuần sau sẽ dẫn về ra mắt gia đình.
Tôi chỉ cười và hỏi thăm qua loa tình hình nó sống thế nào thì nó bảo: "Ok, mà chị già cũng lo tìm chồng đi chứ, định ở giá suốt đời à?"
***
Làm việc xong ở tòa soạn, tôi phóng xe thẳng ra chợ mua thức ăn vì hôm nay em gái tôi và bạn trai của nó về quê chơi. Tôi loay hoay chưa biết chọn mua gì thì sực nhớ đến món canh khổ qua nhồi thịt. Đâylà món ăn xa xỉ thời sinh viên và cũng là món khoái khẩu, sở thích đặc biệt của anh ngày đó.
Chọn đồ xong, tôi chạy xe về nhà và gọi điện cho nhỏ em xem nó về gần đến nhà chưa. Cả nhà tôi ai cũng háo hức chờ em tôi và bạn trai của nó. Thức ăn đã bày cả ra bàn, tôi tranh thủ đi rửa mặt mũi cho sạch sẽ và xuống bếp bắt đầu nấu canh cho nóng.
"Con về rồi, giới thiệu với bố mẹ, đây là anh Lâm, bạn trai của con. Anh ấy là kiến trúc sư" - Tôi văng vẳng nghe nhỏ em giới thiệu mà có chút run run trong người, không thể có sự trùng hợp như vậy dược.
Rồi tôi bưng canh khổ qua lên, vừa đi tôi vừa nói: "Canh khổ qua nhồi thịt dặc biệt đến rồi đây, mời cả nhà ăn". Tôi điếng hồn và choáng váng khi nhìn thấy anh, người đàn ông của thời sinh viên, tình yêu thơ dại đầu tiên của tôi. Tôi như chế.t lặng và lúng túng mà nghẹn đắng cả cổ họng.
Đặt tô canh xuống bàn rồi tôi cúi mặt xuống bàn không biết nói sao. Lâm nhìn tôi như tỏ ra xa lạ, vô tình như chưa hề quen biết.
"Em chào chị, em là Lâm, người yêu của Hoa, rất vui khi được biết chị".
Tôi choáng váng khi nghe những lời giới thiệu đó, mắt tự nhiên ngấn lệ và có chút se cay. Tôi chạy vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.
Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông đó, tôi đã từng yêu nhưng không đến dược với nhau. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...
Ở lại chơi được ba ngày, Lâm và em gái tôi trở lại thành phố. Suốt thời gian đó, tôi lấy cớ tòa soạn nhiều việc nên ở lại làm thêm nhưng cũng là muốn tránh mặt Lâm và không muốn em gái khó xử.
Tháng ngày lặng lẽ trôi đi, tôi lại bước qua tuổ.i ba hai. Cái tuổ.i mà ở quê người ta thường liệt vào danh sách gái ế. Tôi mặc kệ, không muốn quan tâm.
Nhỏ em tôi thì điện về và nói Lâm và nó đã bàn bạc tính chuyện kết hôn. Tháng sau gia đình Lâm sẽ về gặp gia đình tôi.
Tình chị duyên em. Có sự thật nào đắng cay hơn điều này nữa không? Từ hôm nay tôi sẽ quên hết nỗi nhớ người cũ trong âm thầm và sẽ sống mạnh mẽ hơn. Tôi có nên một lần nữa nói chuyện với người đàn ông này?
Theo VNE
Sếp chính là người bỏ rơi mẹ con tôi 22 năm trước Tôi không thể không suy nghĩ và ít nhiều hoang mang trước lời bàn tán của mọi người. Họ bảo rằng trông tôi có nhiều nét giống ông giám đốc. Ông giám đốc công ty rất khó tính trong việc tuyển người. Trong quá trình tuyển, ông ta không tiếp ai có ý gặp riêng để chạy chọt. Có những bậc phụ huynh...