Tin vào tình yêu trên mạng, cô gái bị bạn trai lừa vào nhà nghỉ và cái kết…
Tôi là một cô sinh viên báo chí năm thứ 3, anh là một kĩ sư xây dựng mới ra trường được 2 năm. Anh và tôi quen nhau rất tình cờ trên mạng, trong một phòng trò chuyện kết bạn.
ảnh minh họa
Anh thì làm việc ở Hà Nội và tôi thì lại học KHXHNV ở Sài Gòn, nhưng trên mạng thì mọi thứ lại không xa và không có gì ngăn trở chúng tôi kết bạn với nhau như khoảng cách địa lý thật ở ngoài đời. Từ chỗ nói chuyện vui và hợp nhau, tôi và anh dần liên lạc với nhau nhiều hơn, chia sẻ và quan tâm nhau nhiều hơn.
Anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và những cuộc chuyện trò diễn ra hầu như hằng ngày. Tôi thấy anh không phải người ba hoa, rất nam tính, ít nói, lại tình cảm và rất biết cách quan tâm đến cuộc sống của tôi từng giờ, từng phút. Những khi tôi nói tôi phải đi nơi này nơi nọ, anh thường xuyên và ân cần thăm hỏi tôi nhiều hơn ngày thường nữa. Tôi hạnh phúc và cho là mình rất may mắn khi có thể gặp được anh một cách quá tình cờ và thú vị đến như vậy. Cứ như vậy suốt mấy tháng trời, tôi yêu anh lúc nào chảng biết.
Có lẽ cô đơn một mình quá lâu, nay gặp đúng đối tượng và anh lại biết cách tán tỉnh quá nên tôi đã đổ rất nhanh, tuy rằng chưa một lần gặp anh. Thế giới của tôi từ lúc đó chỉ có anh và hình ảnh của anh, tôi luôn nghĩ anh chính là duyên phận, là định mệnh của cuộc đời mình và tôi thấy mình như người hạnh phúc nhất quả đất. Tôi nghĩ về anh ngày càng nhiều hơn, luôn mong mỏi được gặp anh, rất vui mỗi lần nghe ddienj thoại hay đọc tin nhắn của anh.
Thậm chí, tôi đã viết trong một cuốn sổ rất đẹp cho anh rất nhiều những lá thư để tâm sự cùng anh. Tôi đã định rằng ngày tôi gặp anh sẽ là ngày tôi tặng anh cuốn sổ ấy, anh sẽ rất cảm động và chũng tôi sẽ rất vui vẻ với nhau. Tôi đã mơ mộng, đã thêu dệt và vẽ ra cho mình một viễn cảnh màu hồng tươi đẹp như trong những bộ phim Hàn Quốc mà tôi đã xem vậy.
Quen biết và trò chuyện, yêu đương với anh được 3 tháng, tôi có một dịp đi thăm họ hàng ở Hà Nội nhân dịp hè. Lẽ ra tôi cũng không muốn đi, vì thời gian không quá nhiều, mà tôi lại đang cần dồn sức học cho năm cuối và chuyến thực tập sắp tới. Khi chưa biết anh, mỗi lần mẹ nói tới việc đi Hà Nội là tôi lại giãy nãy lên, Nhưng từ khi biết anh, tôi như có động lực và quyết tâm hơn để đi Hà Nội. Tôi làm thêm ngày đêm để có thể có thêm nhiều tiền cho chuyến đi, để có thể gặp anh, vất vả thế nào tôi cũng không ngại, luôn tự nói mình phải cố gắng vì anh, để được gặp anh và có những ngày vui vẻ tại Hà Nội, nơi mà tôi chưa một lần được đi đến.
Tôi chờ mong ngày đêm, tính từng ngày từng ngày để đến ngày lên tàu đi Hà Nội và gặp anh. Không biết diễn tả thế nào cho đúng những háo hức và mong chờ đó của tôi, cho nên khi đến ngày đi, khỏi phải nói tôi vui và rộn ràng thế nào. Qua tin nhắn , trên mạng và điện thoại, tôi như cũng cảm nhận được sự mong chờ ngày gặp tôi của anh. Anh liên tục hỏi han tôi về việc huẩn bị hành lý và lịch trình ở Hà Nội của tôi. Đặc biệt khi tôi đã lên tàu, anh liên tục gọi điện thoại để hỏi xem tôi đã đến đâu, có mệt không, có nhớ anh không? Lúc đó, tôi cứ như một công cháu hạnh phúc trong cổ tích vậy, mọi thứ cứ màu hồng tuyệt đẹp.
Anh ra ga Hà Nội đón tôi trong cơn mưa nặng hạt. Anh giống như những gì tôi đã hình dung, và tôi rất hạnh phúc. Tôi an tâm ngồi sau xe máy của anh, người lần đầu tiên gặp mặt, giữa một thành phố xa lạ mà lần đầu tiên mình đến, không đề phòng, không lo sợ.
Anh đưa tôi đi ăn phở vì lúc này đã rất trưa. Tôi vui vì anh đã nhịn đói và đợi cùng ăn với tôi. Tôi cứ lâng lâng và ngỡ mình là người hạnh phúc nhất khi đi xa lại có bạn trai nhiệt tình đưa đón đến thế. Tôi cứ tin anh sẽ đưa tôi đi chơi, đi hẹn hò ở những nơi lãng mạn, sau đó đưa tôi về nhà ông bà. Nhưng bất ngờ thay, khi ăn xong, anh nhìn tôi, cười và nói:
Video đang HOT
- Em, anh mệt và anh muốn nghỉ trưa một lát. Vào nhà nghỉ cho anh nằm nghỉ tí nhé.
Tôi cứ sợ anh mệt vì đã túc trực chờ đợi tôi từ sáng nên tôi vội gật đầu đồng ý:
- Dạ, anh có thói quen nghỉ trưa mà. Em đi với anh.
Anh chở tôi đi vòng vèo phố phường Hà Nội trong cơn mưa rả rích, chỉ cho tôi chỗ này chỗ nọ, sau đó anh dừng lại ở một nhà nghỉ trong một con đường khá vắng. Tôi không biết mình ngây thơ hay khù khờ khi vô tư bước lên phòng nghỉ cùng anh trước con mắt nhìn dò xét của bà chủ và đứa con trong quầy thu tiền của nhà nghỉ. Khi lên tới phòng ở lầu 2, tôi rất vô tư ngồi ở ghế, còn nới với anh:
- Anh mệt thì lên giường nghỉ đi, em ngồi ở đây là được rồi, em không mệt lắm.
Bỗng nhiên, anh như một con người khác hẳn, anh cởi áo ra, quay người về phía tôi và nói:
- Lên đây với anh nào
- Anh làm gì vậy? Anh mệt thì anh nghỉ đi.
- Em này, anh đang muốn gần em mà, chẳng lẽ vào đây chỉ để nghỉ à?
- Sao lạ vậy anh? Anh làm em sợ
- Em sợ gì? Sẽ vui vẻ mà
Vậy mà mặc cho tôi gào khóc, anh vẫn bế thốc tôi lên giường, hôn tôi, sờ soạng người tôi, tìm cách cởi quần áo trên người tôi. Tôi hoảng sợ nhưng vẫn quyết liệt phản kháng, không cho anh làm điều anh muốn. Anh ra sức dụ dỗ tôi, nói tôi có yêu anh thì phải cho anh chứ, nói anh muốn có kỉ niệm ở Hà Nội với tôi, nói anh yêu tôi và việc quan hệ này sẽ làm cho tình yêu đẹp hơn. Anh còn hỏi tôi, bây giờ không chịu ngủ với anh thì sau này cưới về rồi thì sao?
Tôi bàng hoàng, hoảng sợ, không thể tin được đây là con người mà mình từng yêu thương đó. Chẳng còn gì là hẹn hò lãng mạn, chẳng còn gì là yêu thương chân thành, giờ tôi hiểu điều anh cần ở tôi chỉ là tình dục và tôi chỉ như một con mồi, một thứ “rau” mà anh bỏ công chăn để có thể quan hệ miễn phí. Đau đớn, nhục nhã, tôi cầm điện thoại và dọa sẽ gọi cho công an, anh lúc này mới nổi cáu lên, quát nạt và la mắng ầm lên :
- Bỏ công chăn đến thế mà vẫn không ăn được. Bao nhiêu tiền của điện thoại của bố gọi cho mày. Mày nghĩ bố mày yêu mày thật à? Bố mày chỉ muốn ngủ với mày thôi. Bây giờ mày không chịu cho bố thì mày trả tiền phòng rồi đi đâu tự đi đi nhé, con mất nết.
Anh cầm áo lên và bỏ đi, mặc tôi ngồi khóc trên chiếc giường đã nhàu nát do sự ‘quần thảo’ nhau vừa rồi. Đau đớn, nhục nhã, ê chề. Hết mơ mộng, hết ảo tưởng. Thì ra tình trên mạng vẫn là tình trên mạng. Đàn bà cần tình yêu còn đàn ông nghĩ về tình dục. Tôi nghĩ về sự lãng mạn của tình yêu, còn anh nghĩ về xác thịt. Không ăn được, bây giờ anh đạp đổ tôi ê chề thế này. Vết thương này sâu và đau quá, ngây thơ quá vậy tôi ơi?
Theo Phununews
Tình yêu đẹp ngay cả khi không còn bên nhau
Tình yêu của chúng tôi trong sáng và đẹp. Hai con người yêu thương nhau hết lòng. Tôi từ đứa tiểu thư chỉ biết học, có phần ích kỷ mà thành một con người khác hẳn. Tôi tập tành nấu ăn, yêu gia đình hơn, biết hy sinh hơn. Anh từ một người có phần lười biếng hay ngủ, thậm chí có thể khỏi ăn... trở thành một người hay lam hay làm, biết chăm sóc bản thân.
Điện nhà tôi cháy bóng, anh sửa. Máy tính hỏng, tôi vác qua cho anh. Anh ốm không đi học được, tôi chép bài giùm (anh học cao học). Anh bận không đón mẹ vào thăm, tôi đi rước giùm... Tình yêu là sự sẻ chia từng ngày, để hai đứa cùng tiến bộ và thành công hơn.
Ảnh minh họa
Nhớ mùa mưa Sài Gòn, hai đứa đội mưa đi tìm bánh xèo. Anh đi đâu cũng mang tôi theo, làm thành một rơ moóc đặc trưng. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn cứ ôm anh thật chặt, úp trọn mặt này tấm lưng ấy. Nhớ những lần hai đứa nằm nghe một bản nhạc, kể cho nhau những chuyện mà từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ kể cho người khác.
Anh đi đâu, làm gì cũng khiến tôi lo lắng. Anh hay đi làm xa, tôi ở nhà đếm ngày đếm tháng. Mỗi lần thấy anh trở về bình an là tôi hạnh phúc rồi, không cần gì hơn nữa.
Tình yêu cứ lớn dần. Anh trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của tôi. Lúc anh ngã ở sân đá banh, lòng tôi đau như cắt. Hay lúc anh uống say, tôi chạy ra vác anh về (anh chỉ nặng 60 kg). Mắt thẩm mỹ của anh thật tệ. Anh mua gì tặng tôi cũng xấu, còn bị đắt nữa. Vậy mà anh vẫn chu đáo đội nắng đội mưa mua cho tôi con gấu, chiếc áo, hay đôi tất mang cho ấm chân. Tôi nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Mọi việc tưởng là bình yên. Anh hiểu nhầm tôi khi thấy tôi ngồi quán cà phê cùng một người bạn khác giới, khi trên Facebook chat với bạn, tôi nói chán người yêu (thực ra chỉ là cảm xúc nhất thời). Rồi vòng quay công việc và học thêm khiến tôi không thể chăm sóc anh nhiều hơn. Hiểu nhầm lớn nhỏ cùng sự bồng bột nóng vội đẩy chúng tôi đi xa nhau. Cả hai khóc rất nhiều.
5 tháng sau, anh lấy vợ. Tôi đau lòng. Anh nói anh đã lỡ với người ta trong một lần say và cô ấy mang thai. Anh phải chịu trách nhiệm với cô gái. Tôi đau khổ. Tôi không trách anh, trái lại còn thêm lo lắng khi biết người anh lấy là một cô gái cùng quê, không học hành nhiều, không đi làm. Một người con gái mới quen anh một tháng đã ngủ với anh. Tôi lo khi tình yêu ấy không được tìm hiểu và vun đắp, liệu anh có hạnh phúc. Sau khi lấy vợ, nhiều lần anh khóc nhắn tin cho tôi, liên lạc với tôi, anh không hạnh phúc.
Tôi vẫn nhớ ba mẹ anh, vẫn mong một lần được gặp lại hai bác bởi trong lòng tôi đã yêu thương và kính trọng họ. Tôi có cuộc sống sung túc nhưng thiếu thốn tình cảm, khi gặp hai bác, tôi như lần đầu có cảm giác làm con. Dù chỉ là lời nhắc nhở hay hành động gắp thức ăn vào chén, hai bác cũng khiến tôi rất cảm động. Lúc tiễn hai bác về quê, tôi ở ga đã khóc, lần đầu có cảm giác tiễn biệt.
Mọi chuyện xảy ra đến nay đã được hai năm. Trong lòng tôi vẫn yêu anh nhiều. Càng yêu nhiều thì càng không dám liên lạc với anh. Tôi sợ rằng tôi sẽ là mối đe dọa đến hạnh phúc gia đình anh. Tôi sợ tôi sẽ khóc khi nghe giọng nói ấy. Tôi sợ anh và vợ anh phải chịu nỗi đau tan vỡ, đứt gánh như tôi và anh đã từng. Thỉnh thoảng anh vẫn liên lạc qua email, mạng xã hội, chia sẻ về cuộc sống của anh, về con trai anh, về những giấc mơ... Tôi lại khóc. Có thể tôi đã yêu anh quá nhiều?
Tôi vẫn lo lắng mỗi khi anh đi công tác, không biết trên đường có an toàn không, có quên gì không. Tới mùa xoài, mùa bơ - hai thứ trái cây anh thích - tôi tự hỏi có ai mua cho anh ăn không? Anh có nhớ choàng khăn hay mặc áo khi trời trở gió không? Nhưng tôi không thể đáp lại anh, không dám liên lạc với anh nữa.
Tình yêu vẫn đẹp ngay cả khi không còn bên nhau. Tôi thấy tim mình đau khi nghĩ về anh. Tôi gặp anh trong những giấc mơ, thấy anh và con trai chơi đùa, tôi thấy nụ cười đó, nụ cười mà không bao giờ hở răng vì sợ xấu. Tôi đau lòng khi nghe anh nói không hạnh phúc; anh và vợ còn nhiều điểm chưa thể thông cảm và thấu hiểu cho nhau; rằng anh nhớ bài hát "Thuyền và biển" - bài hát tình yêu của chúng tôi.
Con người, ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình và xã hội. Không thể vì sự ích kỷ của người lớn mà để con trẻ bơ vơ và thiếu thốn. Tôi là một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, trong sự thiếu thốn tình cảm. Tôi hiểu cảm giác đó nên càng không dám làm gì có thể tổn thương đến gia đình anh.
Giờ thì anh là thuyền còn tôi là biển. Biển ồn ào và cũng bình yên. Biển lặng lẽ và bao dung. Dù anh có làm gì thì tôi sẽ luôn tha thứ, bỏ qua tất cả. Thuyền có đi đâu về đâu, sẽ mãi trong lòng biển mà thôi. Tình yêu còn mãi.
Theo Iblog
Vào nhà nghỉ với nhiều cô gái mà tôi không dám làm gì 23 tuổi, tôi chưa một lần dám quan hệ, nhiều lúc bạn bè ngồi kể chuyện tôi chẳng biết làm sao, chỉ cười. Ảnh minh họa Ngồi viết những dòng tâm sự này thât sự trong tôi rất rối bời. Tôi và cô ấy quen nhau đến nay đã được hơn một năm. Lúc tán tỉnh, tôi chỉ muốn nhắn tin cho vui,...