Tìm lại chính mình
Em à, thế là chỉ còn lại hai ngày nữa là chúng mình đã yêu nhau được hai năm rùi em nhỉ? Có lẽ hai năm với nhiều người không phải là khoảng thời gian dài nhưng đối với anh đó là khoảng thời gian dài vời vợi.
Mới hai năm mà anh đã trưởng thành rất nhiều. Anh không còn là chú bé ngày nào với những giận hờn vu vơ, những lúc đùa vui vô tư cùng với những khoảnh khắc háo thắng của một chú ngựa non háo đá nữa. Hôm nay anh đã trở nên chững chạc rất nhiều. Có lúc em luôn gọi đùa anh là “hảo 100″ của em đáng 100 điểm như là gói mì vậy. Lúc đó anh thật vui và hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng rồi cũng khoảng thời gian không lâu sau đó, anh lại làm khổ em rất nhiều, nhiều đến nỗi có những lúc anh tưởng chừng như em đã không thể chiu đựng được những nỗi đau ấy. Có đôi lúc anh rơi vào tâm trạng thiếu vắng, sợ hãi, đau khổ. Ở phía trước là một màn đêm, tất cả đều tĩnh mịt và không lối thoát nhưng bắt đầu từ đâu và khi nào anh cũng không hiểu được.
Đêm nằm nơi đây, sau một ngày dài mệt mỏi để nhìn lại mình và khoảng thời gian đã qua, anh tự hỏi “từ khi nào mà anh lai tệ đến như vậy? Từ khi nào anh lại lừa dối em, không quan tâm đến viêc học của mình mặc cho em khuyên nhủ? Bây giờ anh muốn những gì? Cái gì anh cần và làm cho anh hạnh phúc?”… Trời gần sáng, anh cũng tìm được những gì mà mình cần biết. Anh đã mệt nhoài vì một ngày với những công việc bận rộn và hai mắt cứ sụp xuống hoài nhưng anh có một niềm vui vô cùng to lớn là “hiện tại anh đang có em bên cạnh”. Với anh, tất cả là tìm được lại chính mình, trở về “gói mì hảo 100″ của em. Hãy cho anh thời gian em nhé! Anh mãi yêu em.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Tình yêu và lòng thù hận
Cô và anh yêu nhau đã hơn 5 năm rồi. Với những người đang ở bên nhau, với những người có tương lai chung, thì 5 năm chỉ là một phần rất nhỏ trong tương lai của họ. Nhưng với cô, 5 năm thật dài và tất cả những kỷ niệm của 5 năm đó, cô không thể nào quên được. 5 năm cho một tình yêu, xen lẫn lòng thù hận.
Sau tất cả, cô nhận ra rằng cô vẫn yêu anh và chắc chắn giờ này, anh không thể biết điều đó bởi anh đang hạnh phúc bên những người con gái khác. Có những lúc cô không vượt qua chính mình, cô đã hẹn gặp anh. Cô bảo cô ghét anh, rồi họ lại lao vào vòng tay của nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 5 năm trời yêu nhau trong xa cách, cô cảm thấy mình đã trơ lì với cảm xúc. Yêu anh, cô chấp nhận không có tương lai chung. Cô không quan tâm tới việc anh đang lừa dối cô, cô không quan tâm tới việc anh đang quan hệ với bao nhiêu cô gái khác. Người ta nói anh lăng nhăng, người ta khuyên cô quên anh đi. Cô đã cố, cô đã nghĩ xấu về anh, cô đã nói là cô ghét anh, cô hận anh, anh là một người chẳng ra gì... Vậy nhưng, cũng chỉ được một thời gian ngắn, cô lại nhớ anh. Còn anh? Cô không thể biết anh đang nghĩ gì. Anh luôn im lặng khi lòng cô đầy sóng gió. Anh luôn bao biện rằng anh đến với những người phụ nữ khác không phải là tình yêu và anh giờ không có cảm xúc, không có tình yêu với ai hết. Cô biết đó là những lời nói dối. Anh đã làm cô mất niềm tin hoàn toàn. Cô không tin vào đàn ông nữa.
Cũng đã mấy lần cô để ý đến những chàng trai khác, nhưng chỉ được một thời gian ngắn là cô lại thất vọng tràn trề, lại thấy hận anh. Cô thấy mình oan ức, cô thấy mình tuyệt vọng. Tại sao cô không thể có một tình yêu trọn vẹn và tất cả, cô đổ lỗi lên đầu anh. Dẫu biết rằng, tình yêu không có tội, anh không yêu cô thì anh không đến bên cô, vậy thôi. Nhưng cái nguyên lý đơn giản đó, cô không chấp nhận. Anh luôn im lặng. Nếu cô bảo nhớ anh và muốn gặp anh, thì anh đồng ý gặp. Họ là những người tự do nhưng họ luôn gặp nhau trong vụng trộm, cứ như những kẻ ngoại tình. Đơn giản chỉ vì họ muốn mối quan hệ của họ không ảnh hưởng đến tương lai và những mối quan hệ bên ngoài của nhau. Rồi cô lại dùng lý trí để điều khiển mình, cô ân hận vì mình quá yếu đuối, cô bảo là không gặp nhau nữa, anh im lặng. Có lẽ, cô ghét nhất ở anh là sự im lặng đến tàn nhẫn. Cô yêu anh điên cuồng, vụng dại. Cô cứ nghĩ chỉ cần tình yêu như thế là đủ, tại sao anh không quyết tâm?
Giờ đây, cô đã là một cô gái tự tin, giỏi giang bên ngoài xã hội, bạn bè đều coi cô là thành đạt nhưng mấy ai biết rằng, cô luôn tự mắng nhiếc bản thân mình, rằng cô là đứa chẳng ra gì khi yếu đuối như thế. Tình yêu mù quáng làm cô mệt mỏi. Đã hai tuần rồi cô không liên lạc với anh. Cô và anh đã có đến mấy chục lần gọi là "lần cuối cùng bên nhau", nhưng thực sự cả hai đều biết rằng, chắc chẳng bao giờ có lần cuối cùng thực sự cả. Cô đã nghĩ, khi mình có một mối tình mới, thì mình không nghĩ tới anh nữa, không liên lạc với anh nữa. Nhưng cô vẫn nghĩ tới anh thì làm sao cô mở lòng với người mới được. Cái lý thuyết và thực tế khác nhau thế đấy, trong tình yêu người ta không nói trước được điều gì.
Cô là người luôn đưa ra những lời tư vấn sáng suốt cho những người xung quanh, còn việc của cô, cô biết làm như vậy là sai nhưng cô vẫn làm. Có lẽ, cô đang phải trả giá cho những sai lầm của mình. Ai có thể khuyên được cô cơ chứ? Cô giỏi giang mà nhưng con tim của cô không chịu làm theo lí trí. Cô đang phải trả giá, bằng những đêm cô đơn với nước mắt rơi, cô như con thú bị thương, đáng thương và đáng trách. Đã có lúc cô muốn khóc gào lên thật to. Yêu nhau mà làm khổ nhau như vậy sao? Cô phải làm gì đây khi cô chẳng còn động lực nào để cố gắng, với cô không còn gì quan trọng nữa, kể cả tương lai của mình. Dòng đời vẫn trôi và cô vẫn vậy. Có hai cuộc sống cùng tồn tại, cuộc sống vui vẻ bên ngoài xã hội và sự cô đơn quặn thắt trong tim.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc trở về Cuộc sống với nhiều lo toan và chênh vênh hằng ngày đã có lúc làm con người ta tưởng như chùn bước chân đi. Người ta thường nói "con đường đi tìm giá trị hạnh phúc cũng lắm khổ đau và mất mát, trong đó phải biết hi sinh vì nhau thì giá trị hạnh phúc tìm lại được sẽ làm người ta...