Tiến sĩ Toán học nhận mình có thần giao cách cảm
Tự nhận mình có thể tiên đoán, nói chuyện cách xa cả nghìn km nhưng khi đên bênh viên cac bac si khăng đinh tiến sĩ này bị bênh, không hề có kha năng đăc biêt.
Ngồi ở Hà Nội biết được bạn ở Liên Xô đang làm gì
Trương hơp cua bênh nhân Nguyên Văn K., TS day toan cua môt trương đai hoc nôi tiêng ơ Ha Nôi tưng khiến nhiều người nghi ngờ. TS K luôn tin răng minh co kha năng noi chuyên băng măt, nghe đươc ngươi ơ xa hang nghin km noi gi va nhin măt đoan ho đang noi như thê nao vơi minh.
Trong hơn 30 năm lam bac si chuyên khoa Tâm thân, Tiên si Nguyên Manh Hung vẫn nhớ vê trương hơp này. Hoang tương khiên vi tiên si toan hoc nghi hăn việc day ơ trương đê phát triển tai năng trơi phu co môt không hai cua minh.
Bệnh nhân điều trị tâm thần tại Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1.
Căn bệnh phát ra vào một lần ông K. đi công tác ở Đồng Nai về, bỗng nhiên cho rằng mình có khả năng nói chuyện với người ở xa mình cả nghìn km. Ông không cần gọi điện thoại, nhưng kể với vợ con về cuộc sống đang diễn ra của những người bà con xa.
Luc nay gia đinh cung lo ngai không biêt ông co tai năng thiên bâm, trơi phu thât không hay vi công viêc, ap lưc ma ông trơ nên như thê. Điêu đăc biêt nhât la trươc đo ông K. không bao giơ tin vao chuyên tâm linh thân thanh nhưng lại nói chuyện như có ma làm.
Ca gia đinh ông K. đa đên nhiêu thây, nhiêu điên đê xem xet xem ông K. bi bênh hay thưc sư co tai năng. Vợ ông kê “Môi thây môt cach khac nhau, co thây bao ông ây bi ap vong rôi co ngươi bao ông có giac quan thư sau”.
Kê vê nhưng chuyên li ky vê chông minh vợ ông chi cươi “Đa đên luc tôi không thê tin răng ông ây co giac quan thư sau đươc nưa. Co khi đang ăn ông K. nhin vao măt tôi doa dâm răng “ba đưng nhin tôi như thê, ba nghĩ gi tôi biêt hêt”. Đi giang bai, chi cân nhin qua măt sinh viên, ông K. cho răng các em đang chưi thây. Khi sinh viên thanh minh thi ông phu nhân”.
Nhiêu luc, ông ao giac noi chuyên môt minh. Ông bao răng ông đang noi chuyên vơi ban ơ bên Liên Xô. Trong câu chuyên ây co ca nôi dung hoi đap va dân dăt câu chuyên như hai ngươi đang noi chuyên thưc ma không phai la ông tư bia ra noi luyên thuyên. Điêu đo khiên vợ con vưa nưa tin, nưa ngơ.
Điêu la, khi con gai ông K. đi ra ngoai, ông dăn con “Hôm nay con đi cân thân nhe, tai nan thi chi giư mang thôi, đưng vi tiêc xe ma quên mang minh”. Nghe bô noi thê, cô con gai 24 tuôi cua ông K. chi cươi cho răng nham nhi. Nhưng khi cô gai đi ra ngoai đương đươc vài km thi môt ga thanh niên đâ.m trưc diên vao cô khiên ngươi va xe băn đi chô khac.
Sau ngay hôm đo, con ông K. cam thây bât an va sơ chinh bô cua minh. Gia đình ban nhau đưa ông K. đên bênh viên kiêm tra thân kinh. Vi sơ mang tiêng ngai găp nhiêu ngươi ơ Ha Nôi nên ho đưa ông K. xuông Bênh viên tâm thân trung ương 1.
Uống thuố.c hết luôn… giác quan thứ 6
Tiên si Hung cho biêt vưa nhin thây ông K va noi môt hai câu vơi ông, bac si đa nhân ra ông K. bi bênh chư chăng phai thân giao cach cam hay vong ap gi ca. Sau khi bac si thư cac kiểm tra tâm ly cung như dung thư thuôc tri trâm cam, thây ông K. không con biêu hiên cua thân giao cach cam.
Video đang HOT
Con gai ông K. cung thưa nhân sau khi nghe bô dăn như thê nên cô gai ra đương trong môt trang thai luôn am anh tai nan đươc bô bao trươc, chinh vi thê mơi dân đên tai nan đang tiêc.
Ba thang điêu tri, ông K. hoan toan binh phuc, ông không con cam giac noi chuyên đươc băng măt, noi chuyên vơi ngươi ơ xa hang nghin km đươc nưa. Đên nay, sau 5 năm tri bênh, ông K. thương quay lai tro chuyên vơi cac bac si đê tâm ly đươc thoai mai. Điêu tri bênh xong ông vê trương giang day binh thương va cai tiêng thây K. co biêt tai thân giao cach cam cung không con.
TS Hung cho biêt nêu gia đinh ông K. không nghi đo la bênh ma cư tin vao chuyên áp vong rôi thân thánh trưng phat thi không biêt bênh tinh cua ông sẽ tiến triển như thê nao.
Theo Khánh Ngọc/Báo Infonet
Lê Bá Khánh Trình: 'Học toán là thú chơi nghệ thuật'
"Học toán đến một độ nào đó là chơi một thú chơi nghệ thuật" - cậu bé vàng của nền Toán học Việt Nam nói về cái hay, cái đẹp của Toán học.
- Một năm học mới đã bắt đầu. Chuyện học hành ở trường của các con, gia đình anh chuẩn bị thế nào? Bắt đầu từ việc bọc sách vở, dán nhãn?
- Tôi có hai đứa con, con gái đầu học lớp 9, trai út học lớp 3. Năm học mới này, cũng chuẩn bị cho con như các ông bố bà mẹ khác thôi: Đứa lớn, dẫn con đi hiệu sách, cần gì để con tự mua, nếu nó nói cần mua giúp gì, thì mình mua; con trai út còn bé, lo nhiều hơn - bọc sách, đề tên nhãn vở, chuẩn bị sách bút. Đó là niềm vui của tôi.
- Nghe anh nói, tôi có cảm giác anh là một người cha mẫn cán với con và bao bọc con?
- Lo cho con đó là niềm vui lớn của tôi. Nói theo một cách nào đó, là đam mê cũng được. Lo những cái nho nhỏ. Đôi khi mình thấy mình cũng ích kỷ khi muốn hưởng cái niềm vui như vậy, vì cái đam mê lo cho con mà làm ảnh hưởng tới tính tự lập của chúng, hơi bao bọc chúng quá.
Nhà toán học Lê Bá Khánh Trình (ở giữa).
- Thế về tinh thần, anh có động viên "Các con ơi, cố lên, qua một năm học này".
- Tôi thấy cái câu động viên này là làm khó cho con cái đấy. Nên để cho các con nhập cuộc năm học mới một cách nhẹ nhàng, dần dần để chúng quen với nề nếp mới. Giữ nề nếp học một cách thoải mái cho con là tốt nhất.
- Các con thường chia sẻ với anh những chuyện gì về trường lớp? Chúng có phải đi học thêm không?
- Con tôi không đi học thêm. Con gái chia sẻ chuyện học nhiều hơn con trai. Con trai thì hay kể chuyện bạn nọ, bạn kia trong lớp thôi. Có lẽ vì tính nó nhút nhát, lành tính, nên bị bắt nạt.
- Cha mẹ làm thế nào để con cái gần hơn với mình?
- Cũng phải biết cách khai thác - trò chuyện với chúng. Con gái tôi hay lo xa, việc học hay cảm thấy căng thẳng. Nó nói chuyện với tôi việc nó nhận nhiệm vụ lớp phó học tập. Nó bảo nó thấy ngại, tôi bảo có gì đâu mà ngại, đây là nhiệm vụ con được giao, có giành giật gì đâu. Nó lo chuyện giữ sổ báo bài, tôi bảo, không giữ được sổ báo bài, thì làm được gì? Nói một cách nhẹ nhàng thôi.
- Anh có cùng con học mỗi tối?
- Con trai không tự giác bằng con gái, nên mỗi tối, tôi ngồi trong phòng con trai, làm việc của mình, con trai ngồi trên bàn học. Con gái ngồi trong phòng của nó. Nhịp điệu không khí học tập buổi tối, thấy rất là thích: Tôi làm việc, con gái chạy sang hỏi bài, tôi giúp nó, rồi làm việc của mình. Con trai thấy khó hiểu bài, tôi giải thích cho con. Duy trì được không khí học theo cách này là quá tốt. Bản thân tôi cũng lây cái tinh thần làm việc của hai đứa con, hăng say công việc hơn.
- Theo anh, làm thế nào để trẻ có thể tự học?
- Học đâu chỉ là ghi nhớ, thuộc lòng. Tự học nếu chỉ là tự thuộc lòng thì chưa đủ. Nói chuyện tự học, tôi nghĩ cũng là chuyện nâng dần tầm nhìn cho trẻ. Một vấn đề - khi trẻ biết nhìn cao hơn, xem như là tự học được rồi.
- Anh có lần nào bó tay trước bài toán phổ thông của các con?
- Chưa. Nhưng có xảy ra trường hợp là, tôi cũng phải rất lâu mới giải ra bài toán, hay giải ra bài toán, nhưng cách giải của mình dài, sau đó trên lớp thầy giáo của con có cách giải đơn giản, nhẹ nhàng hơn. Không phải lúc nào, trước mỗi bài toán, cũng tìm được cách giải "trời cho". Đôi khi, cách giải của mình có thể dài, nhưng có ý tưởng rõ ràng. Một cách giải dài nhưng có ý tưởng rõ ràng thì cũng được, con nó có thể học được điều gì đó.
- Học với các con, anh quan tâm xem chúng học gì, nhận được tri thức gì ở trường, thấy hài lòng dưới khía cạnh nào đó, hay thấy bất bình, bất an với khía cạnh nào đó, tại sao lại bắt trẻ con học những kiến thức như vậy?
- Việc kiến thức này kiến thức kia đưa vào sách giáo khoa - tôi cũng thông cảm thôi, chưa đến mức phải bất bình. Tôi nghĩ, ngay trong những kiến thức đó có cái gì đó vẫn có thể có ích, nếu biết chắt lọc, nói cho con hiểu từ từ. Kiến thức trường lớp có thể nhiều, quan trọng là mình rút tỉa từ đó, bồi dưỡng cho con, tạo cho nó kiến thức cơ bản, một tầm nhìn tốt hơn.
Thậm chí có những cái, ví dụ, một số kiến thức xã hội trong sách giáo khoa hiện nay có những điều giáo điều, mình phải liên hệ thực tế, giảng giải cho con nó thông cảm điều đó, tại sao người ta lại cung cấp những điều giáo điều như thế vào sách giáo khoa cho trẻ con học.
Thực tế cuộc sống, hay qua báo chí của chúng ta, có những gia đình, suy nghĩ, thậm chí nói với con cái của họ, thôi, cố học đi con, lên đến đại học, tính sau, rồi dành tiề.n cho con đi du học. Tức là, nói một cách phũ phàng là phải tị nạn giáo dục.
Những năm học phổ thông rất quan trọng, nhìn chung, kiến thức tương đối chuẩn mực, tạo nền tảng tư duy cho trẻ. Trẻ dần dần được tích luỹ kỹ năng, tư tưởng, nâng cao tầm nhìn. Cách nghĩ học cho xong, cho qua đi là học đối phó, không nhìn nhận của vai trò cấp học phổ thông. Nếu cứ coi 12 năm phổ thông như một gánh nặng, học đối phó, sẽ uổng phí.
- Anh có chia sẻ ý tưởng, thôi, để con ở nhà và tự dạy học cho con?
- Ý tưởng này cũng hay, nhưng khó thực hiện, vì trẻ sẽ mất cái điều quan trọng là giao lưu. Ngoài ra, "Học thầy không tầy học bạn". Trong trường đâu chỉ có học kiến thức, còn học được nhiều thứ khác. Cha mẹ chỉ có thể dạy cho con 1 - 2 môn đạt yêu cầu. Còn những môn khác nữa, phải mời thêm thầy làm gia sư. Điều này làm mệt trẻ hơn là cho trẻ đến lớp...
- Anh sinh ra trong một gia đình nhà giáo, anh làm thầy, thường xuyên hay bất chợt anh cũng có những so sánh về chuyện học xưa - nay có hay - dở khác nhau gì?
- Tôi thấy, về cơ bản chuyện học cũng chẳng khác bao nhiêu. Nếu làm một cái so sánh, thì xưa, việc học mang vẻ gì đó lãng mạn hơn, có lẽ vì điều kiện quá ít, sách vở quá ít, môi trường ít, phải tận dụng tất cả để tạo cho mình nguồn kiến thức. Do đó, chuyện học làm cho mình nhớ hoài. Ngày nay, việc học giống như đã được chuẩn bị sẵn, bài bản, tốt thôi. Nhưng, tất cả đều theo guồng, tự nhiên thấy có gì đó máy móc, không làm mình nhớ được lâu. Thiếu cái gì đó ngẫu hứng. Trong học tập, cũng như sáng tác, cần chút gì ngẫu hứng, để tạo thăng hoa, ham mê.
Thuở nhỏ tôi học trường ma-xơ, chương trình học không chặt chẽ như bây giờ. Hồi đó chủ yếu học toán, tiếng Pháp, tiếng Việt. Bây giờ trẻ phải học nhiều môn hơn. Học tiểu học hồi đó chủ yếu được rèn tính tự lập. Có một điều, khi nhớ lại hồi đó, tôi nhớ mãi hai cuốn sách giáo khoa - hai người bạn thân thiết của tôi, đó là cuốn tiếng Việt với hình vẽ những ngôi nhà, con sông, làng xóm, rất nên thơ.
Bây giờ, tôi thấy sách giáo khoa với những bức tranh, hình không gây cho tôi cảm xúc nào cả. Hay vì tôi có tuổ.i nhỉ? Cuốn sách ngày xưa khiến tôi nhìn quang cảnh xung quanh đó thật thi vị, ấm cúng, gần gũi. Còn cuốn sách lịch sử thì người ta vẽ tranh màu các nhân vật, mỗi bài về một nhân vật; những hình vẽ, cách viết trong sách đó làm mình rất quan tâm, kích thích tôi đọc về nhân vật lịch sử.
- Theo anh, có nên cho trẻ tiểu học dùng sách điện tử?
- Bây giờ, trong cuộc sống, xung quanh quá nhiều thiết bị điện tử, nên sách giáo khoa điện tử, cho dù đang được coi là xu hướng tất yếu, thì như tôi thấy, không tạo cảm xúc. Cá nhân tôi thấy chưa cần thiết, chưa kể những em nhà khó khăn thì sao, ngoài ra, các em chưa đủ tuổ.i để bảo quản, giữ gìn.
- Trước năm học mới, báo chí, dư luận kêu ca quá nhiều về chuyện giáo dục hiện nay ở ta. Tôi mong anh chỉ ra giúp tôi, ít ra, giáo dục của chúng ta cũng phải có nét nào đó được gọi là tốt chứ?
- Phụ huynh kêu ca chuyện học là thường thôi, điều này thể hiện sự lo lắng của họ với việc học của con cái họ. Ngay cả khi nền giáo dục có thành tựu, phụ huynh vẫn có chuyện để kêu ca chứ. Về giáo dục của chúng ta, theo tôi, ít ra ở bậc phổ thông, chúng ta cũng có nhiều điểm sáng, tốt chứ. Chúng ta vẫn giữ được nề nếp học, gia đình nào cũng lo, quan tâm chuyện học, thậm chí bây giờ họ quan tâm hơn nên con cái học được nhiều thứ hơn.
Còn một khía cạnh nữa: Về phát triển kinh tế, đúng là chúng ta còn kém rất xa nhiều quốc gia. Nhưng ở một số sân chơi liên quan chuyện học, chúng ta đứng thứ 10, 20... Tức là nói về kinh tế thì mình chưa bật lên, nhưng nói chuyện học, mình cũng có điểm bật lên. Đó cũng là thành tựu chứ.
- Tôi có đọc một số bài trả lời phỏng vấn của anh trên báo và nhớ là trong cuộc gặp ngắn với anh cuối năm 2013, nói chuyện giải toán, anh nói tới hai từ may mắn. Không lẽ, cả trong toán học, cũng là may hơn khôn? Nếu chờ sự may mắn thì có tìm ra được một lời giải đẹp được chăng - một lời giải, theo cách nói của anh là "cách giải của Chúa"?
- Để đạt được thành tựu trong lĩnh vực nào đó, có hai thứ rất liên quan đến nhau, đó là kiên trì và may mắn. Cả hai cái này đều cần. Đằng sau may mắn là sự kiên trì. Kiên trì, đâu phải chỉ vài ngày. Khi có được cái mình mong muốn, là cũng có xúc tác của sự may mắn. Nhưng, phải đạt được ở một cái tầm nào đó thì mới có được may mắn.
Ví dụ, giải một bài toán, muốn có một lời giải đẹp, có sức thuyết phục, phải đạt một tầm nhìn nào đó, mức tư duy nào đó, chứ ở tầm nhìn hạn hẹp, khó tìm thấy. Nếu kiên trì, sẽ đựơc đền đáp bằng một thời điểm may mắn. Không ai làm khoa học, lại gặp may, độp một cái, được ngay, giống như trún.g s.ố... Trong toán học, đằng sau sự may mắn, là sự bền chí, kiên trì.
- Hỏi thật anh, theo anh, vào lúc này, giỏi toán để làm gì, có ích gì với số phận một con người, với nền giáo dục chung của một đất nước, như nước ta, chẳng hạn?
- Toán là môn tư duy, rèn tư duy. Trong các môn, toán phản ánh tư duy nhiều nhất, nó là môn học khá toàn diện vì trong các lĩnh vực đều có toán. Cao hơn, học toán để rèn tư duy, phải cố gắng nâng cao năng lực tư duy. Đấy cũng là nhiệm vụ, chưa kể mặt khác là khía cạnh nghệ thuật: Học đến một mức độ nào đó thì đạt được mức xem nó như nghệ thuật, nhìn ra vẻ đẹp của nó. Cao hơn nữa, việc học được nâng tầm lên như một thú chơi nghệ thuật. Học toán đến một độ nào đó là chơi một thú chơi nghệ thuật. Mà nghệ thuật muôn đời vẫn vậy, gửi thông điệp tới con người, cứu rỗi, giúp đỡ xã hội...
Theo Lâm Tuyền/ Báo Lao động
Bộ GD-ĐT công bố đáp án thi cao đẳng 2014 Trưa 16/7, sau khi kết thúc môn thi cao đẳng cuối cùng, Bộ GD-ĐT đã công bố đáp án chính thức. Thí sinh tải file đáp án các môn: Toán học Hóa học Vật lý Sinh học Ngữ văn Địa lý Lịch sử Ngoại ngữ: Tiếng Anh, Tiếng Trung, Tiếng Pháp, Tiếng Nga, Tiếng Đức. Theo zing