Tiền không quan trọng, nhưng nó giúp ta làm được nhiều việc
“Thời buổi này, có thể làm được gì nếu chỉ có lòng tốt mà không có tiền hả bạn?”.
Tôi đọc tâm sự của bạn, rất hiểu cho sự ấm ức của bạn khi nghe phải lời bố mẹ chồng đang nói với nhau về việc một đứa con dâu tốt cũng không bằng một đứa con dâu có tiền. Nhiều người có thể bênh vực bạn, chê trách bố mẹ chồng bạn trọng “của” hơn trọng “công”, nhưng cá nhân tôi thấy các cụ không hoàn toàn sai, thời buổi này, có thể làm được gì nếu chỉ có lòng tốt mà không có tiền hả bạn?
Ảnh minh họa: Getty Images
Bạn nghĩ tại sao rất nhiều người trong chúng ta khi còn trẻ thì nai lưng ra kiếm tiền, cố gắng bằng mọi cách để có tiền, dù biết nhiều khi lao vào kiếm tiền là đang bán cả sức khỏe, tuổi thọ của mình không? Vì chúng ta không chỉ lo cho mỗi thân chúng ta, chúng ta có người thân, có con nhỏ, bố mẹ già. Thật bế tắc và bất lực nếu đến tuổi bố mẹ của chúng ta già đi, đau ốm bệnh tật, cần tiền, thậm chí rất nhiều tiền dành cho chăm sóc y tế mà chúng ta lại không thể lo cho bố mẹ, rớt nước mắt nhìn họ đau đớn, bị bệnh tật hành hạ mà không thể làm gì, chỉ vì chúng ta không có tiền.
Video đang HOT
Lòng tốt, sự yêu thương dành cho mẹ cha, đã là con ai lại không có. Bạn nói bạn nghèo nhưng có tấm lòng dành cho cha mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa là những đứa con giàu không có tấm lòng dành cho cha mẹ đúng không? Chỉ là tấm lòng của họ thể hiện theo cách khác bạn. Bạn nghèo và có nhiều thời gian thì tận sức, họ giàu nhưng thiếu thời gian thì tận lực tài chính. Hai đứa con giàu – nghèo, chưa biết ai có tấm lòng “tốt” hơn ai. Tôi nghĩ chỉ cần nhìn thấy các con có hành động thể hiện sự hiếu thảo, quan tâm cho những bậc sinh thành thì đều tốt cả. Bạn có lẽ vì chút tự ti mình nghèo mà cảm thấy câu nói của mẹ chồng động chạm đến sĩ diện của bản thân. Nói bạn đừng giận, người nghèo thường hay tự ái, vì họ tự ti đó thôi.
Bạn để cái tự ti, cái sĩ diện bản thân khiến mình trở nên kém tế nhị trong ứng xử. Câu bạn nghe được là khi ông bà đang “nhỏ to” với riêng nhau vừa đúng lúc bạn bê mâm cơm lên, chứ nào phải mẹ chồng nói ra điều đó với bạn, mà chưa gì bạn đã “độp thẳng” vào mặt các cụ rồi.
Chúng ta, với người ngoài thường dĩ hòa vi quý, nghe được câu xấu gì cũng coi như không nghe thấy, không biết đến, không biết coi như không có, nhưng với người thân trong gia đình lại thật khó bỏ qua cho nhau. Có thể bây giờ bố mẹ chồng bạn đang cảm thấy áy náy vì lỡ làm buồn lòng con dâu, cũng có thể các cụ đang tức giận vì thái độ của bạn với các cụ trước lúc bỏ về, nhưng bạn giữ cái suy nghĩ cố chấp như vậy, người khổ tâm nhất là chồng bạn. Anh ấy với bạn có vài câu hơi quá đáng, nhưng nhận định bạn “tự ái vặt” của anh ấy thì tôi thấy không sai.
Hy vọng bạn có thể điều hòa lại việc ứng xử cho mềm mỏng hơn để giữ hòa khí gia đình. Nếu bạn muốn lúc bố mẹ chồng đau ốm mình vẫn đi làm để có tiền tích cóp biếu họ thì cũng tốt thôi, hãy cứ làm vậy, lúc nào cũng tận tâm thì không lo người khác không hiểu được lòng mình.
"Đàn ông chỉ muốn thêm, có bao giờ muốn bớt"
Tôi đã ngộ ra điều đó từ chuyện riêng của mình, đến giờ đọc được tâm sự của bạn, tôi càng hiểu sâu sắc điều đó. Đúng vậy, tại sao họ phải làm rối mọi thứ lên trong khi đang có tất, cả vợ lẫn bồ.
Ảnh minh họa: Getty Images
Tôi mất 7 năm phập phù trong mối tình vụng trộm với một người đàn ông có vợ. Sở dĩ tôi dùng từ "phập phù" để nói về mối quan hệ tình cảm này bởi nó lúc lên khi xuống, chẳng có gì là ổn định, an toàn cả, tình cảm phía anh ấy, tình cảm phía tôi, tình hình mối quan hệ của chúng tôi, cứ leo lét rồi lại bùng lên, rồi leo lét như ngọn nến trước gió vậy.
Khi tôi còn trẻ, tôi hài lòng hơn với mối quan hệ này, thật phù hợp. Tôi là cô gái hiện đại, trọng công việc. Thời gian tôi dành cho công việc, bạn bè, cho chuyện đi chơi rất nhiều nên những lúc còn lại gặp anh, tôi chỉ muốn đó là khoảng thời gian vui vẻ hai người tạo dựng cho nhau. Đúng là chúng tôi đã rất vui vẻ, chiều chuộng nhau, yêu nhau mà không cần phải nghĩ thêm về bất cứ điều gì. Tôi ở trong bóng tối nên cũng chẳng sợ vợ anh phát hiện. Nếu tôi không có ý định bước ra thì ai lôi tôi ra được cơ chứ. Tôi lại cũng chưa muốn có con, tôi tập trung nhiều vào công việc, và sống rất độc lập, tự chủ.
Nhưng 7 năm trôi qua, có nhiều thứ khiến tôi phải suy nghĩ lại về lối sống của mình. Tôi nhận ra rằng tôi không trẻ trung mãi để có thể trì hoãn việc làm mẹ, không đẹp mãi để có thể yên tâm "trói chân" một người đàn ông mà không cần tờ giấy hôn thú với anh ta.
Có nhiều vấn đề tế nhị khác nữa về niềm tin mà nhìn chung là khi bạn đã tạo ra một giá trị đủ lớn, một khối tài sản đủ nhiều, thì bạn sẽ không yên tâm chia sẻ nó với một người có ràng buộc rất lỏng lẻo với bạn, kiểu không có quan hệ hôn nhân về mặt luật pháp chẳng hạn. Tóm lại là tôi cần có cơ sở vững vàng hơn để tin tưởng người đàn ông đang đồng hành với mình. Có lẽ tôi già rồi, đến một tuổi nào đó, người ta không còn muốn mạo hiểm. Tôi sẽ ra sao nếu 10 năm, 20 năm nữa vẫn sống tạm với việc vay mượn tình cảm từ người đàn ông thuộc về một gia đình khác? Dịch bệnh covid, làm ăn khó khăn, công việc không nhiều như xưa cũng là điểm tích cực cho tôi nhiều thời gian hơn để suy ngẫm. Tôi từng tập trung cho công việc vì cái gì, nếu không phải để chuẩn bị cho một tương lai có gia đình, vợ chồng, con cái và sống hạnh phúc bên họ?
Nhưng khi tôi nói với anh về việc hãy lựa chọn, tôi hay vợ con anh, thì anh lại nói với tôi rằng không thể bỏ vợ. Trong 7 năm qua, đây là thời điểm mà vợ chồng anh trở nên gần gũi nhau hơn bao giờ hết, mọi thứ đang tiến triển rất tích cực, anh không có lý do gì để bỏ chị ấy. Phía tôi thì, tôi tự cảm nhận tình cảm chúng tôi lại đang rơi vào giai đoạn thoái trào, tôi cũng không còn là người tình mới mẻ, thậm chí bắt đầu giống kẻ đeo bám tình cảm đáng thương đang tuyệt vọng đòi hỏi một tờ hôn thú.
Khi đến với anh, tôi 23, còn giờ đây tôi đã là phụ nữ 30 rồi. Ở độ tuổi mà người ta nói rằng phụ nữ đẹp viên mãn, đủ độ chín, tròn trịa về mọi thứ, nhan sắc, tình yêu, tôi lại thấy mình như người thất bại.
Tôi ước mình nhận ra sớm hơn: Muốn đàn ông bỏ vợ lấy bồ, điều đó gần như chẳng bao giờ có cả. Bởi vậy tôi cũng sẽ khuyên bạn, quên người đàn ông đó đi , để bắt đầu cho mình cuộc sống mới, đừng để anh ta làm ảnh hưởng đến hạnh phúc đời bạn. Đàn ông ngoài kia còn rất nhiều, một ai đó khác sẽ mang đến tình yêu đích thực cho bạn, việc của bạn là phải nhận ra ai mới là người xứng đáng.
Chị dâu liên tục dè bỉu nghề nghiệp của chồng tôi nhưng khi đưa ra một bức ảnh thì ả ta nín bặt Phải mạnh tay răn đe thì chị dâu mới thôi cái thói móc mỉa. Nhà chồng tôi có hai anh em trai, trong đó chồng tôi là út. Ấy vậy nhưng tôi lại lấy anh trước khi anh trai chồng kết hôn. Vậy nên tôi có "thâm niên" làm dâu nhiều hơn chị dâu. Từ ngày chị ấy bước chân vào gia đình...