Thương vụ ái tình (Phần 8)
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất. Cô vừa dấy lên chút hi vọng mong manh rằng Nam còn sống, hoặc giả, Tú chính là Nam.Trông Tú cũng gần giống Nam một chút, bởi vậy mà cô đã chấp nhận việc mình bị bán cho anh, chẳng với một lý do nào khác.
Tú lái xe về được đến nhà thì Diệu Hoa đã ngủ ngoẹo cả cổ. Anh dừng xe trước cừa nhà nhưng không vội xuống.
Suốt quãng thời gian lái xe, cơn bực bội của anh đã giảm xuống không ít. Tú ngồi thừ ra ở ghế lái, tay đặt trên vô lăng. Khoảng không gian tĩnh lặng này đủ để anh suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, về Diệu Hoa, và về những gì cô nói.
Diệu Hoa không hẳn là một cô gái xấu xa, vì danh vọng mà có thể sẵn sàng hi sinh mọi thứ. Đó là điều mà Tú không thể phủ nhận. Anh đã mua cô, vừa mong mỏi khi được thấy cô thuộc quyền sở hữu của mình mà mất hết tự do, hay là thấy cô vì tiền, vì để lấy lại địa vị của mình mà bám lấy anh nài nỉ. Nhưng Diệu Hoa từ trước đến giờ vẫn chưa hề mở miệng nói một câu nào về vấn đề này.
Tú không hiểu tại sao mọi thứ về cô lại khác xa những gì anh được biết đến vậy.
Anh quay sang nhìn cô, chăm chú. Gương mặt mệt mỏi và có phần hơi đỏ vì rượu, vì khóc đang ngủ say trước mặt anh, yên tĩnh như thể không thể yên tĩnh hơn. Đôi mắt, đôi môi, sống mũi và gò má của Diệu Hoa, tất cả đều khiến tim anh đập thình thịch.
- Tại sao tôi không thể ghét cô? – Tú thì thào với Diệu Hoa, dù biết là cô không nghe thấy gì. Nó giống như lời anh tự truy vấn mình thì đúng hơn.
Diệu Hoa không thể trả lời.
Tú tiến sát lại gần gương mặt cô. Anh muốn biết ở cô có cái gì mà có thể khiến anh thay đổi đến thế, khiến anh quên mất rằng tại sao cô lại xuất hiện ở đây, quên đi cả mục đích của mình.
Tú không nhận ra rằng, anh đã mê mẩn cô từ lúc nào. Có lẽ là từ lần đầu nhìn thấy cô, à không, có thể là từ lúc nghe cô cầu xin mình nhưng lại chẳng rõ ràng lý do gì, hoặc là từ lúc thấy cô ngồi khóc vì Hưởng đã mất tích. Anh biết tất cả những điều ấy. Nó thành một cái gì đó len lỏi vào trong trí óc và tâm hồn của anh, xóa đi những suy nghĩ xấu xa về cô, và chiếm lĩnh một vị trí nhỏ bé trong tim anh.
Tú giật mình lùi lại khi nhận ra mình sắp sửa hôn cô đến nơi. Anh vội vàng quay trở về chỗ của mình, cố gắng dằn xuống cảm giác lạ lẫm và khó hiểu đang bủa vây lấy tâm trí anh lúc này.
Tú mở hộp xe, lấy ra quyển sổ mà anh tìm được trong túi xách của Diệu Hoa. Anh cần làm gì đó để quên đi những cảm giác vừa rồi.
Tú lật giở từng trang. Trong sổ thật sự trống trơn, chẳng hề có gì. Tú không tin, một quyển sổ trông có vẻ cũ kỹ như vậy, được để kèm cùng với một bộ quần áo và chiếc điện thoại, thì có thể thấy được nó khá là quý giá. Trong này phải có gì đó.
Anh chợt phát hiện ra một trang giấy bị dính lại. Tú ngạc nhiên, sờ lần trên mặt giấy và thấy những vết sần sùi. Tú liếc nhìn Diệu Hoa, xác nhận cô vẫn đang ngủ say, anh liền xé trang giấy đó ra.
Bên trong là một tờ giấy đăng ký kết hôn, của Diệu Hoa và Hoàng Nam. Tú sững sờ.
Tú giật mình lùi lại khi nhận ra mình sắp sửa hôn cô đến nơi. Anh vội vàng quay trở về chỗ của mình, cố gắng dằn xuống cảm giác lạ lẫm và khó hiểu đang bủa vây lấy tâm trí anh lúc này.
***
Diệu Hoa tỉnh lại thì cũng đã là nửa đêm. Trong phòng chỉ có một mình cô. Có lẽ là Tú đã đưa cô vào.
Diệu Hoa xoa đầu mình, cố xua đi cái cảm giác đầu đau như búa bổ. Cô nhăn nhó, nhớ lại xem những gì đã xảy ra.
Cũng chẳng có gì đặc biệt. Dù sao anh ta cũng không liên quan đến chuyện này.
Diệu Hoa nhún vai, đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Cô bất chợt phát hiện ra chiếc áo khoác mà Tú mặc, cái hôm hai người đã ngủ với nhau. Hôm đó, Tú đã bỏ sợi dây chuyền vào trong túi áo.
Diệu Hoa hơi bất ngờ. Cô cứ nghĩ là chiếc áo đã được giặt rồi. Cô vội vàng chạy đến, lục túi áo của Tú. Cái vòng cổ vẫn còn.
Diệu Hoa đem nó so sánh với cái vòng của mình. Hình hai người đang nhảy múa khớp với nhau, chẳng hở ra một kẽ nào. Cô bàng hoàng cả người. Đây là vòng cổ của Nam.
- Cô đang làm gì vậy?
Tú hỏi. Anh đã đứng ở cửa lúc nào không hay. Diệu Hoa ngẩn người nhìn anh, cô giơ cái vòng cổ lên trước mặt Tú.
- Sao anh lại có cái này?
- Không phải chuyện của cô.
Tú giật lấy cái vòng, nhưng Diệu Hoa đã rút tay về. Hai mắt cô đỏ lên, không kìm nén được cảm xúc. Nước mắt đã đong đầy dưới trong mắt.
- Anh nói đi đã! Sao anh lại có cái này. Đây là vòng cổ của Nam. Anh là gì của Nam? Anh ấy đâu rồi! – Diệu Hoa gào lên.
- Nó chết rồi!
Tú không nhịn được nữa. Anh hét lên. Mọi thứ anh giấu kỹ bấy lâu nay, lúc này đem ra mà nói được rồi.
- Nó đã chết, cả người chẳng còn nguyên dạng. Vì cô đấy! Vì cái vinh quang chết tiệt mà cô muốn.
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất. Cô vừa dấy lên chút hi vọng mong manh rằng Nam còn sống, hoặc giả, Tú chính là Nam. Trông Tú cũng gần giống Nam một chút, bởi vậy mà cô đã chấp nhận việc mình bị bán cho anh, chẳng với một lý do nào khác.
- Anh là gì của anh ấy? – Diệu Hoa thì thào.
- Anh trai nó. Sao nào? Vì nó không nói cho cô biết về dòng dõi nhà tài phiệt cho nên cô mới bỏ nó đúng không? Cho nên cô mới đòi bán thân cho người khác, thậm chí là giết nó để khỏi phải suy nghĩ nhiều? – Tú châm chọc, mỉa mai cô. Lúc này anh cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa.
Diệu Hoa không lắc đầu, cũng không gật đầu. Cô không biết. Có khi những lời Tú nói lại đúng. Cô là kẻ giết người.
Video đang HOT
- Vậy sao anh không giết tôi đi?
- Tôi không giết cô. Tôi muốn để cô nếm trải cái cảm giác mất đi người thân duy nhất đấy. Cô phải biết nó đau đớn thế nào.
Tú nhàn nhạt nói. Anh xoay người, đi ra khỏi nhà tắm.
Diệu Hoa đang ngồi bệt xuống sàn, cô bất chợt vùng dậy, túm lấy tay anh.
- Anh đã làm gì Hưởng rồi? Trả lại anh ấy, tha cho anh ấy đi, rồi anh muốn gì cũng được. – Diệu Hoa hoảng lên, nước mắt sợ hãi chảy đầy mặt, hai vành mắt cô đỏ gằn.
Tú quay lại, trừng mắt với cô.
- Cô đoán xem?
Nói rồi, Tú hất tay Diệu Hoa ra. Anh bỏ đi. Tiếng cửa gỗ đóng sập lại khiến Diệu Hoa giật nảy mình. Dường như với cô, mọi thứ đã kết thúc.
Hóa ra là như vậy. Những chuyện khó hiểu bỗng nhiên trở nên logic đến kỳ lạ. Tất cả những người đi ngang qua cuộc đời này, đều có lý do cả.
Diệu Hoa gục đầu xuống. Cô khóc nấc lên.
Hóa ra là như vậy. Những chuyện khó hiểu bỗng nhiên trở nên logic đến kỳ lạ. Tất cả những người đi ngang qua cuộc đời này, đều có lý do cả.
***
Nam và Hưởng vẫn ngồi trên bàn ăn. Đã nửa đêm, mỗi người đều đã uống hết vài chai bia, và đĩa lạc rang muối trên bàn vơi đi một nửa. Hưởng kể hết cho Nam nghe về Diệu Hoa.
Về chuyện vụ cháy năm đó, cậu tính sao? Cậu nói rằng có người nhúng tay vào. Ai mà rảnh hơi đến thế?
Hưởng tò mò hỏi lại. Mặc dù Nam tỏ ý không muốn nói, nhưng anh vẫn muốn biết.
Nam im lặng một lúc lâu, uống nốt ngụm bia cuối cùng.
Tôi chỉ muốn biết thôi. – Hưởng giải thích. – Giờ có biết tôi cũng chẳng làm gì được. Cậu xem.
Hưởng giang hai tay của mình ra, cho Nam thấy rằng cả cơ thể anh đang quấn băng trắng toát, trông không khác gì cái xác ướp.
- Tôi tàn phế rồi. – Hưởng nheo mắt cười.
- Tôi còn từng bị cháy đen thui, nhưng đâu có sao. Vẫn còn sống, và lội về đây được.
Nam nói, khiến cho Hưởng cứng họng. Đúng là không lừa được những kẻ đã suýt chết một lần.
- Đỗ Quyên. – Nam bỏ một hạt lạc vào miệng, khẽ khàng nói.
Hưởng sửng sốt.
- Đỗ Quyên thì liên quan gì đến việc này? Lúc đó Diệu Hoa cũng chưa có nổi tiếng mà.
Nam lắc đầu. Có khá nhiều chuyện rắc rối mà chỉ có anh mới biết, chứ không phải chỉ mỗi vấn đề tiếng tăm. Nam đang định nói gì đó, thì cánh cửa đột nhiên bật mở.
Một toán người bịt mặt xông vào trong nhà, tên nào cũng lăm le cái gậy rõ to. Hưởng hốt hoảng, nhưng không đứng lên được.
Nam phản xạ nhanh như chớp. Anh đứng bật dậy, đạp cho tên đứng đầu một nhát. Căn phòng loạn lên như cái chợ vỡ, đồ đạc vung vãi khắp nơi. Hưởng ngồi im như thóc, ngoài bàng hoàng ra thì không làm được gì khác.
Anh cúi đầu xuống, cố né tránh khỏi cú vung gậy của một tên. Một kẻ nào đó túm lấy vai anh, kéo đi. Hưởng không thể kêu lên được, vì toàn thân rã rời và đau đớn. Anh chỉ hướng tay về phía Nam.
Nam quần thảo với mấy tên du côn, đến lúc quay sang thì nhận ra Hưởng đã bị kéo ra đến cửa. Anh lao về phía Hưởng.
- Kìa! Cẩn thận! – Hưởng hét lên. Nhưng không kịp.
Nam bị trúng một gậy từ phía sau, lăn ra bất tỉnh. Hưởng cũng không thể phản kháng. Kẻ đang lôi anh bịt miệng anh lại bằng một cái khăn. Vài phút sau, Hưởng cũng lim đi.
Cả đám bịt mặt lôi hai người ra khỏi nhà.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 5)
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om.
Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
- Sợi dây chuyền đó, làm sao anh có được?Diệu Hoa lồm cồm bò dậy, cô nhăn nhó nhìn Tú.
- Cô không cần biết. Đừng hỏi nhiều.
Tú đứng nghiêng người ra phía cửa.
- Mau đi ra ngoài đi, đừng có câu giờ nữa.
Diệu Hoa nhún vai, cúi người đi ra ngoài. Tú nhìn theo cô. Anh thò tay vào trong túi áo, lấy ra sợi dây chuyền, đưa lên ngắm nghía. Nó nhắc nhở anh về mối thù với Diệu Hoa. Anh buộc phải trả thù, cho dù cô trông có đáng thương đến mức nào.
Tú nắm chặt sợi dây trong tay, thả lại vào túi áo khoác. Xong xuôi, anh đi ra ngoài. Diệu Hoa đã ngồi sẵn trên giường chờ đợi, còn rất biết điều, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trên người.
Tú tháo chiếc áo choàng tắm ra treo lên cây mắc áo. Anh bước về phía Diệu Hoa, cúi người, nắm cằm cô nâng dậy.
- Ừm. Anh có thể tắt đèn đi không? - Diệu Hoa xấu hổ yêu cầu. Cô không muốn phải đối điện trực tiếp với vấn đề này.
- Được thôi.
Tú đẩy ngã cô xuống giường, thuận tay túm lấy cái điều khiển đèn. Căn phòng phút chốc trở nên tối om. Diệu Hoa thở phào một cái.
Trong bóng tối, cô cảm thấy Tú bắt đầu trèo lên giường, đệm lún xuống bởi sức nặng của anh. Anh ta bắt đầu đè lên người cô, gẩy cái khăn tắm đang được cài trước ngực.
Diệu Hoa nuốt nước bọt. Dù không muốn, nhưng cô cũng phải công nhận rằng cơ thể anh ta thật đẹp. Diệu Hoa đặt tay lên trước múi bụng, sờ lần một chút. Cô bất ngờ phát hiện ra một mảng da sần sùi, thô ráp ở ngay eo của anh ta. Diệu Hoa sột soạt, sờ đi sờ lại phần da đó.
"Anh ta bị sao vậy?" - Cô thầm hỏi. Ngay lúc này, tự nhiên cô lại muốn đèn mở sáng để nhìn xem đó là thứ gì. Cứ như là anh ta đã trải qua một vụ tai nạn nào đó, hủy hoại một phần cơ thể vậy.
Những cái sờ của Diệu Hoa khiến Tú nóng lên. Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh kiềm chế bản thân mình lại. Tú nắm lấy tay Diệu Hoa, vòng lên cổ mình, khàn giọng.
- Nếu cô không muốn chết thì đừng sờ lần nữa.
Diệu Hoa xấu hổ, lúc này mới nhận ra mình đã làm gì. Cô im bặt, không dám ho he, kể cả thở.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông.
***
Trong nhà kho, ánh đèn mập mờ, Hưởng đang gục trên tường. Các cơ bắp của anh rã rời, cơ thể tàn tạ, tưởng chừng như sắp vỡ nát. Mồ hôi nhớp nháp dính lên các vết thương khiến anh cảm thấy như có cả đàn kiến đang cắn mình.
Hưởng thở phì phò. Anh ước gì mình chết đi, ngay lúc này. Nhưng đó lại là ước mơ xa xỉ. Anh mệt mỏi đến mức không thể mở hàm ra và làm động tác đơn giản như cắn vào lưỡi tự tử.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông. Hưởng không còn hơi sức đâu mà mở mắt ra nhìn xem anh ta là ai. Anh thầm hi vọng, người này đến để kết liễu mình đi cho rồi.
Nhưng trái với suy nghĩ của Hưởng, người đàn ông đó lại cởi trói cho anh.
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om. Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
Hưởng thở hắt ra. Dù gì anh cũng chẳng còn sức.
Mãi cho đến khi được thả vào xe ô tô, nằm vật ra ở băng ghế sau, và được chở đến một nơi cách xa nhà bà Ngân, Hưởng mới lờ mờ đoán rằng người này vừa cứu mình.
- Anh... đưa tôi đi đâu.
Hưởng thều thào hỏi. Người đàn ông không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Về nhà tôi. Anh cần một ít thuốc và truyền tí nước đấy.
- Sao lại cứu tôi?
Người đàn ông nhún vai, đánh tay lái về bên phải.
- Rồi anh sẽ biết thôi. Cứ từ từ, nghỉ ngơi đi đã.
Hưởng nằm ịch xuống ghế. Anh ta nói đúng. Biết vào lúc này cũng chẳng để làm gì.
***
Diệu Hoa tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường, chăn được đắp kín cổ, quần áo ngủ cũng đã được mặc vào. Tú đã rời đi, trong phòng trống không, lạnh lẽo.
Cô cứ thế nằm im, được một lúc thì nước mắt chảy xuống. Cuộc đời mình sao lại rẽ ngoặt đến bước này cơ chứ? Cô không hiểu. Đúng là cô đã từng sống như một kẻ điên, quá đáng và rất xấu tính. Nhưng cô tự thừa nhận, mình không hề ác độc.
Thế nhưng tất cả mọi thứ cô có được đều lần lượt biến mất. Sự nghiệp, công việc, tiếng tăm, và cả Nam. Bây giờ thì là cả bản thân mình, và cả kỷ niệm duy nhất về gia đình của mình nữa.
Cô hoàn toàn trắng tay.
Tại sao lại như vậy? Cái giá này có phải đã quá đắt rồi hay không?
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
Đúng lúc này, Tú đi vào phòng. Diệu Hoa vội vàng lau nước mắt, nín bặt, không dám khóc nữa.
Tú ngẩn người ra trước cửa ra vào.
- Tôi tưởng anh đi làm rồi? - Diệu Hoa nói bằng giọng nghèn nghẹn. Trẻ con ba tuổi cũng nhận ra được là cô vừa khóc xong.
Tú nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống. Anh đưa cho cô cái khăn đang vắt trên cổ.
- Lau mặt đi. Lớn đùng rồi còn khóc cái gì? Đâu phải cô chưa bao giờ...
Nói đến đây, Tú chợt im lặng. Đúng là cô chưa bao giờ ngủ với ai thật. Biểu hiện luống cuống của cô, cùng với vệt máu trên giường đêm qua là chứng minh cho điều này.
- Chuyển tiền cho tôi đi.
Diệu Hoa thốt lên. Cô cảm thấy mình như một cô gái làng chơi, vừa bán thân vừa đếm tiền vậy. Vẫn còn có mặt mũi mở miệng ra đòi hỏi.
- Cô không có tài khoản nữa đúng không. Tôi làm một cái mới rồi. Kiểm tra đi.
Tú đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng, loại cơ bản nhất. Diệu Hoa ngạc nhiên.
- Làm sao anh biết?
- Cô hỏi nhiều thế làm gì. Cầm thì cầm đi. Đủ một nghìn lần như cô yêu cầu.
Diệu Hoa chẳng mất công hoài nghi làm gì. Dù sao cô cũng chẳng có gì để lừa nữa rồi, nên cô không sợ gì nữa.
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
***
Bà Ngân gọi điện cho Đỗ Quyên. Sau vài lần không bắt máy, cuối cùng cô ta cũng nghe điện. Dạo gần đây toàn những tin tức khá là hay ho dành cho cả hai mẹ con.
- Mẹ đã tìm được người gọi vào số máy cũ của con rồi.
- Thật à mẹ? Ai thế?
Một người bán hàng nào đó. Cậu ta nói rằng gọi nhầm, vì số máy của con giống số máy mới của người yêu cậu ta. Vậy thôi. Mẹ đã nói con đừng có mà lo lắng rồi.
Đỗ Quyên thở phào. Cô đã mất ngủ suốt mấy đêm chỉ vì lo nghĩ đến vấn đề này. Đáng ra cô nên hủy cái số điện thoại đó đi. Nhưng trong cái máy đó vẫn còn một vài tin nhắn mà cô muốn giữ lại.
Bà Ngân ngồi phịch xuống ghế. Nói với con như vậy, nhưng bà cũng cảm thấy không ổn. Kẻ đó không giống như là gọi nhầm số. Bà sẽ tiếp tục cho điều tra tiếp chuyện này.
Đúng lúc này, Diệu Hoa xông vào, mặc kệ cho đám vệ sĩ của bà đang bám quanh lấy cô, chầu chực ném cô ra ngoài.
Bà Ngân ra hiệu cho họ dừng lại. Diệu Hoa đi đến trước mặt bà, hằn học hỏi.
- Anh trai tôi đâu? - Giọng cô run lên. - Anh ấy không có ở nhà kho.
- Vô lý. Tao nhốt nó ở đấy, thì nó chỉ ở đấy chứ trốn đi đâu được? Mày đừng có lý do lý trấu. Nôn tiền ra đây!
- Tôi đã đến đó, nhưng không thấy anh ấy đâu.
Tay mặt sẹo bên cạnh cô cúi đầu. Anh ta khẽ khàng lên tiếng.
- Là tại tôi. Tối qua tôi canh giữ hắn. Mới đi vệ sinh được một lát, quay lại đã không thấy đâu rồi.
- Cái gì?
Bà Ngân đứng bật dậy, nhíu mày. Làm thế nào mà Hưởng có thể trốn đi được trong khi đang bị treo lên như thế?
- Trả lại anh cho tôi! - Diệu Hoa gào lên.
Bà Ngân ngồi thụp xuống ghế. Sao mọi chuyện lại trở nên hài hước và khó đoán thế này. Chưa bao giờ có tiền lệ xảy ra cả. Rõ ràng ai đó đang có âm mưu xía mũi vào chuyện của bà.
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất, ăn vạ. Cô gào khóc toáng lên khiến cho bà Ngân nhức đầu. Bà hất tay một cái, ra hiệu cho tên mặt sẹo lôi cô đi.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 7) Tú cúi đầu, nhìn cuống Diệu Hoa. Từ góc độ của anh, nhìn rõ nhất là cái đỉnh đầu, và sống mũi cao thẳng. Diệu Hoa hơi ngửa mặt lên để ngó Tú. Tú vội vàng quay đi. Tất cả mọi thứ khiến anh choáng váng, gương mặt của cô, hơi thở của cô, đôi môi và ánh mắt đó,... Tú dừng xe...