Thương vụ ái tình (Phần 12)
Diệu Hoa vùng vẫy, đẩy Tú ra. Tú không giữ nổi cô. Mặc dù vừa từ cõi chết trở về, nhưng Diệu Hoa cũng vẫn thật có sức khỏe.
Hẳn nào Hưởng đã từng nói rằng, Diệu Hoa thật sự là một kẻ điên. Giờ thì anh đã được chứng kiến rồi. Tú không biết làm thế nào, đành ôm chặt lấy cô.
Nam khẽ nâng tay cô lên, phát hiện ra vết cắt không quá sâu, chỉ có điều do ngâm trong nước nên không thể cầm máu được.Nam đặt Hưởng nằm lên giường, đắp chăn cho anh, rồi chạy vào theo Tú. Cậu cũng bàng hoàng khi thấy Diệu Hoa đang nằm trong bồn tắm, với một cánh tay đầy máu. Cậu phản ứng nhanh hơn Diệu Hoa, với lấy chiếc khăn tắm và chạy đến bên cạnh cô.
Nam cẩn thận buộc cái khăn vào cổ tay Diệu Hoa, không để máu chảy ra nữa. Cậu ghé vai xuống, khẽ nâng cô dậy và đưa ra ngoài.
Lúc này Tú mới có phản ứng. Anh cũng nhanh tay túm lấy chiếc khăn tắm, phủ lên người cô.
Tú lập tức gọi điện cho bác sĩ. Diệu Hoa đã suýt cắt đứt động mạch chủ ở cổ tay, không thể tự cấp cứu ở nhà được.
Nam ở nhà để chăm sóc Hưởng, còn Tú lập tức lái xe chở Diệu Hoa vào bệnh viện. Tình thế không quá nguy cấp, tuy rằng Diệu Hoa mất nhiều máu, nhưng vì vết cắt đủ nông, chưa ảnh hưởng đến gân và các dây thần kinh, mạch máu bên trong, cho nên cô vẫn còn sống.
Tú ngồi bên cạnh giường, anh chỉ dám lặng lẽ nhìn Diệu Hoa mà không dám động vào cô, sợ rằng cô sẽ bị đau. Gương mặt cô tái nhợt, chẳng còn chút sức sống nào. Trông cô giống như là không muốn tỉnh lại, không còn ý chí muốn được sống vậy.
Tú không thể tiếp tục nhìn vào gương mặt của Diệu Hoa, anh sợ rằng có chuyện gì đó lạ lùng sẽ xảy ra, với trái tim của mình. Khi anh quyết định sẽ đi tìm Hưởng, anh còn không biết rằng tại sao mình lại làm vậy. Nhưng hiện tại thì có lẽ đã rõ. Tú đặt một tay lên ngực trái, cảm nhận từng nhịp đập sống động, hồi hộp và cả khổ sở của trái tim mình.
Giờ thì anh biết rồi. Anh biết nó là gì.
Tú thì thào. Anh nửa muốn Diệu Hoa biết điều này, nửa không muốn. Cô biết được thì sao chứ? Rõ ràng là vì anh mà cô trở nên như vậy, cô không hận anh đã là một kỳ tích. Hơn nữa, Nam đã trở về.
- Thật xin lỗi em.
Tú buông một tiếng thở dài, rồi gục đầu lên thành giường.
- Xin lỗi vì cái gì cơ?
Diệu Hoa lên tiếng, khó khăn lắm hơi thở và âm thanh mới thoát ra khỏi cổ họng. Cô cảm thấy cổ mình nóng rực như có ngọn đuốc nào đó ghim ở trong họng.
Tú lập tức ngẩng đầu lên. Anh mừng rỡ khi thấy cô đã tỉnh, nhưng ngay lập tức lại tự nhắc nhở bản thân mình rằng phải biết tiết chế cảm xúc lại.
- Vì khiến cô tưởng rằng Hưởng đã chết.
Tú thậm chí còn thay đổi cả xưng hô. Anh gần như đã sẵn sàng, cho việc từ bỏ tình cảm của mình.
Có khi nào anh ta chỉ lừa cô không? Càng nhìn anh lâu, ý nghĩ ấy càng bị xóa mờ. Hiện tại, trong đôi mắt cô chỉ còn lại gương mặt thành khẩn và ánh mắt quan tâm của anh.
Diệu Hoa ngồi bật dậy, mặc kệ rằng tay mình đang ghim một đống kim truyền máu và băng dính, hay cơ thể lảo đảo sắp vật ngã xuống giường và hình ảnh trước mắt thì nhòe hết cả đi. Diệu Hoa nhíu mày vì vết cắt ở cổ tay đang khiến cô đau nhức.
- Sao cơ? – Cô gân cổ, cố gắng để biểu lộ sự ngạc nhiên của mình. Phải nói là bàng hoàng.- Anh tôi còn sống?
Tú gật đầu, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy người cô trước khi cô tự ngã lăn xuống khỏi giường.
- Từ từ thôi. Đừng hấp tấp. Cô đang bệnh đấy.
- Anh mau nói đi chứ? Anh tôi sao rồi? Anh ấy đang ở đâu?
Tú ấn Diệu Hoa nằm xuống giường, chỉnh lại cái túi truyền, thứ đã bị cô kéo sắp rụng khỏi cây treo.
- Anh cô đang ở nhà tôi. Anh ấy, bị thương một chút, nhưng bác sĩ đã chăm sóc anh ấy rồi. Cô yên tâm nghỉ ngơi đi đã.
Diệu Hoa lại đòi ngồi dậy. Cô túm lấy cổ tay mình, nghiến răng chịu đau, muón giật phăng cái kim truyền ra. Tú cầm chặt lấy tay cô.
- Cô làm gì đấy? Đừng có làm loạn!
- Tôi phải về với anh tôi ! Tôi phải nhìn thấy anh ấy.
Diệu Hoa vùng vẫy, đẩy Tú ra. Tú không giữ nổi cô. Mặc dù vừa từ cõi chết trở về, nhưng Diệu Hoa cũng vẫn thật có sức khỏe. Hẳn nào Hưởng đã từng nói rằng, Diệu Hoa thật sự là một kẻ điên. Giờ thì anh đã được chứng kiến rồi. Tú không biết làm thế nào, đành ôm chặt lấy cô.
- Anh ấy ổn. Chỉ bị thương ngoài da và mệt mỏi một chút, nên giờ đang ngủ rồi. Cô có về nhà cũng không gặp được.
Diệu Hoa úp mặt vào lồng ngực Tú, nước mắt lại rỉ ra. Dạo gần đây, cô trở nên thật nhạy cảm. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể lấy được nước mắt của cô, đến mức Diệu Hoa đã từng nghĩ rằng, nếu như nước mắt có thể hóa thành ngọc trai, thì cô sẽ trở nên giàu có nhất thế giới này.
- Anh ấy làm sao mà ổn được. Lần cuối tôi gặp, cả người đầy vết thương.
Diệu Hoa khàn giọng, thì thào. Tú vỗ lưng và xoa đầu cô, an ủi bằng cách nguyên thủy nhất có thể.
- Không sao. Không sao hết. Mọi thứ đã ổn rồi. Việc của cô là nghỉ ngơi cho tốt, mai tôi sẽ đưa anh ấy đến gặp cô, được không?
Video đang HOT
Tú ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Diệu Hoa, phát hiện ra cô đã gầy xọp đi chỉ sau mấy ngày. Nỗi buồn thật sự có sức tàn phá hơn bất kỳ phương pháp giảm cân nào. Anh xoa nhẹ gò má cô.
Diệu Hoa giương mắt tròn nhìn Tú, bản thân cô vẫn cảm thấy không đáng tin. Có khi nào anh ta chỉ lừa cô không? Càng nhìn anh lâu, ý nghĩ ấy càng bị xóa mờ. Hiện tại, trong đôi mắt cô chỉ còn lại gương mặt thành khẩn và ánh mắt quan tâm của anh.
Tú chậm rãi tiến sát về phía Diệu Hoa. Không biết từ lúc nào, môi hai người đã sắp chạm nhau.
Tú chợt ngừng lại. Anh không nên làm thế này. Tú lắc đầu và đẩy Diệu Hoa ra, một lần nữa đỡ cô nằm xuống giường.
- Ngủ một chút đi. Tôi đi gặp bác sĩ.
Diệu Hoa nhìn theo Tú, trái tim của cô bỗng dưng cũng trở nên hụt hẫng và trống rỗng sau cái hôn hụt vừa rồi.
***
Nam không theo vào bệnh viện mà ở lại chăm sóc Hưởng. Các vết thương của anh không quá nặng, duy chỉ có cú va đầu vào thành xe khiến anh bất tỉnh là có vẻ nghiêm trọng.
Sau khi tiễn bác sĩ về, Nam quay lại phòng, ngồi cạnh Hưởng. Hưởng vẫn đang ngủ say, thở đều, thậm chí còn ngáy nhỏ. Nam bật cười khúc khích.
Cậu kéo rèm phòng lại để đảm bảo phòng đủ tối, giấc ngủ của Hưởng sẽ không bị gián đoạn. Cậu cũng trèo lên giường, chui vào chăn và nằm cạnh Hưởng, quay lưng về phía anh. Mấy ngày qua lăn lộn khiến cho cậu cảm thấy mệt mỏi và thèm muốn một giấc ngủ.
Vừa nhắm mắt lại, cậu đã cảm thấy có một vòng tay đang ôm lấy mình. Hưởng vừa mơ ngủ, vừa lầm rầm nói.
- Đừng có sợ. Anh trai sẽ bảo vệ em.
Nam khẽ cười, nghĩ rằng bộ dạng của Hưởng thê thảm như thế kia mà còn đòi đi bảo vệ người khác được.
Nam quay người lại, lấy cái gối trên đầu mình chèn vào giữa hai tay Hưởng, để anh ôm gối thay vì ôm mình.
***
Những tấm ảnh tiếp theo càng khiến cô bàng hoàng hơn. Đó là hình ảnh một người đàn ông với gương mặt có vết sẹo to đùng, nhưng có chết cô cũng vẫn nhận ra được anh là Nam.
Tối muộn, Đỗ Quyên biết rằng thời điểm này, bà Ngân thường không có nhà. Cô cùng người đàn ông áo đen lẻn vào trong nhà bà Ngân.
Đỗ Quyên không thường đến đây, chẳng biết được phòng làm việc của bà ở đâu. Có một vài thứ mà cô muốn tìm hiểu.
Người đàn ông áo đen nắm tay cô, kéo cô đi vào trong nhà. Đỗ Quyên tỏ ra ngạc nhiên, rằng tại sao anh ta lại nắm rõ căn nhà này đến vậy. Anh ta là vệ sĩ mà cô thuê để bảo vệ mình cơ mà.
Đỗ Quên nhún vai, không đáng để quan tâm lắm, bởi cô còn phải tìm xem bà Ngân giấu cô những gì.
Đỗ Quyên vào được phòng làm việc của bà Ngân, lần tìm được cái két của bà. Đỗ Quyên lúng túng, vì không biết mẹ mình đặt mật khẩu là gì. Loay hoay một lúc, cô nhập ngày tháng sinh của mẹ mình vào, rồi vặn tay cầm. Tiếng cạch vang lên cho thấy cái két vẫn khóa.
- Thử ngày tháng sinh của em xem.
Người đàn ông lên tiếng. Đỗ Quyên trố mắt nhìn anh ta, rồi gật gù khi thấy cũng có lý. Xoạch một cái, cửa két được mở ra. Bên trong chẳng có gì ngoài một tờ đơn hủy hôn ước, và một vài tấm ảnh.
Đỗ Quyên tò mò lôi mọi thứ ra xem. Người đàn ông áo đen thì đã biến mất lúc nào không hay, nhưng Đỗ Quyên không để ý đến điều đó.
Cô đang mải mê đọc tờ đơn hủy hôn, phát hiện ra mình và Tú thật sự đã từng có hôn ước, nhưng anh ta đã đưa đơn hủy hôn với bà Ngân. Những tấm ảnh tiếp theo càng khiến cô bàng hoàng hơn. Đó là hình ảnh một người đàn ông với gương mặt có vết sẹo to đùng, nhưng có chết cô cũng vẫn nhận ra được anh là Nam.
Ở mặt sau của mấy tấm ảnh có ghi ngày tháng chụp lại được. Thời điểm chụp ảnh mới chỉ cách đây có khoảng một tháng.
- Tức là Nam còn sống ư?
Người đàn ông áo đen đột nhiên thò tay vào đóng sập cánh cửa két lại, kéo tay Đỗ Quyên vào trong góc phòng. Cả hai chen chúc đứng sau kẹt tủ. Đỗ Quyên trừng mắt nhìn anh ta, không hiểu tại sao.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở. Bà Ngân nhẹ nhàng bước vào.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 5)
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om.
Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
- Sợi dây chuyền đó, làm sao anh có được?Diệu Hoa lồm cồm bò dậy, cô nhăn nhó nhìn Tú.
- Cô không cần biết. Đừng hỏi nhiều.
Tú đứng nghiêng người ra phía cửa.
- Mau đi ra ngoài đi, đừng có câu giờ nữa.
Diệu Hoa nhún vai, cúi người đi ra ngoài. Tú nhìn theo cô. Anh thò tay vào trong túi áo, lấy ra sợi dây chuyền, đưa lên ngắm nghía. Nó nhắc nhở anh về mối thù với Diệu Hoa. Anh buộc phải trả thù, cho dù cô trông có đáng thương đến mức nào.
Tú nắm chặt sợi dây trong tay, thả lại vào túi áo khoác. Xong xuôi, anh đi ra ngoài. Diệu Hoa đã ngồi sẵn trên giường chờ đợi, còn rất biết điều, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trên người.
Tú tháo chiếc áo choàng tắm ra treo lên cây mắc áo. Anh bước về phía Diệu Hoa, cúi người, nắm cằm cô nâng dậy.
- Ừm. Anh có thể tắt đèn đi không? - Diệu Hoa xấu hổ yêu cầu. Cô không muốn phải đối điện trực tiếp với vấn đề này.
- Được thôi.
Tú đẩy ngã cô xuống giường, thuận tay túm lấy cái điều khiển đèn. Căn phòng phút chốc trở nên tối om. Diệu Hoa thở phào một cái.
Trong bóng tối, cô cảm thấy Tú bắt đầu trèo lên giường, đệm lún xuống bởi sức nặng của anh. Anh ta bắt đầu đè lên người cô, gẩy cái khăn tắm đang được cài trước ngực.
Diệu Hoa nuốt nước bọt. Dù không muốn, nhưng cô cũng phải công nhận rằng cơ thể anh ta thật đẹp. Diệu Hoa đặt tay lên trước múi bụng, sờ lần một chút. Cô bất ngờ phát hiện ra một mảng da sần sùi, thô ráp ở ngay eo của anh ta. Diệu Hoa sột soạt, sờ đi sờ lại phần da đó.
"Anh ta bị sao vậy?" - Cô thầm hỏi. Ngay lúc này, tự nhiên cô lại muốn đèn mở sáng để nhìn xem đó là thứ gì. Cứ như là anh ta đã trải qua một vụ tai nạn nào đó, hủy hoại một phần cơ thể vậy.
Những cái sờ của Diệu Hoa khiến Tú nóng lên. Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh kiềm chế bản thân mình lại. Tú nắm lấy tay Diệu Hoa, vòng lên cổ mình, khàn giọng.
- Nếu cô không muốn chết thì đừng sờ lần nữa.
Diệu Hoa xấu hổ, lúc này mới nhận ra mình đã làm gì. Cô im bặt, không dám ho he, kể cả thở.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông.
***
Trong nhà kho, ánh đèn mập mờ, Hưởng đang gục trên tường. Các cơ bắp của anh rã rời, cơ thể tàn tạ, tưởng chừng như sắp vỡ nát. Mồ hôi nhớp nháp dính lên các vết thương khiến anh cảm thấy như có cả đàn kiến đang cắn mình.
Hưởng thở phì phò. Anh ước gì mình chết đi, ngay lúc này. Nhưng đó lại là ước mơ xa xỉ. Anh mệt mỏi đến mức không thể mở hàm ra và làm động tác đơn giản như cắn vào lưỡi tự tử.
Một chút ánh sáng hắt vào. Ai đó đi vào phòng. Dường như đó là một người đàn ông. Hưởng không còn hơi sức đâu mà mở mắt ra nhìn xem anh ta là ai. Anh thầm hi vọng, người này đến để kết liễu mình đi cho rồi.
Nhưng trái với suy nghĩ của Hưởng, người đàn ông đó lại cởi trói cho anh.
Hưởng ngã người lên vai anh ta. Anh ta nâng Hưởng lên, lén lút vác ra khỏi nhà kho. Xung quanh nhà kho cũng tối om. Hưởng nhận ra đây là bãi hoang gần nhà bà Ngân. Có khi nào bà ta lại lôi anh đi đâu đó để hành hạ không?
Hưởng thở hắt ra. Dù gì anh cũng chẳng còn sức.
Mãi cho đến khi được thả vào xe ô tô, nằm vật ra ở băng ghế sau, và được chở đến một nơi cách xa nhà bà Ngân, Hưởng mới lờ mờ đoán rằng người này vừa cứu mình.
- Anh... đưa tôi đi đâu.
Hưởng thều thào hỏi. Người đàn ông không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- Về nhà tôi. Anh cần một ít thuốc và truyền tí nước đấy.
- Sao lại cứu tôi?
Người đàn ông nhún vai, đánh tay lái về bên phải.
- Rồi anh sẽ biết thôi. Cứ từ từ, nghỉ ngơi đi đã.
Hưởng nằm ịch xuống ghế. Anh ta nói đúng. Biết vào lúc này cũng chẳng để làm gì.
***
Diệu Hoa tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm ngay ngắn trên giường, chăn được đắp kín cổ, quần áo ngủ cũng đã được mặc vào. Tú đã rời đi, trong phòng trống không, lạnh lẽo.
Cô cứ thế nằm im, được một lúc thì nước mắt chảy xuống. Cuộc đời mình sao lại rẽ ngoặt đến bước này cơ chứ? Cô không hiểu. Đúng là cô đã từng sống như một kẻ điên, quá đáng và rất xấu tính. Nhưng cô tự thừa nhận, mình không hề ác độc.
Thế nhưng tất cả mọi thứ cô có được đều lần lượt biến mất. Sự nghiệp, công việc, tiếng tăm, và cả Nam. Bây giờ thì là cả bản thân mình, và cả kỷ niệm duy nhất về gia đình của mình nữa.
Cô hoàn toàn trắng tay.
Tại sao lại như vậy? Cái giá này có phải đã quá đắt rồi hay không?
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
Đúng lúc này, Tú đi vào phòng. Diệu Hoa vội vàng lau nước mắt, nín bặt, không dám khóc nữa.
Tú ngẩn người ra trước cửa ra vào.
- Tôi tưởng anh đi làm rồi? - Diệu Hoa nói bằng giọng nghèn nghẹn. Trẻ con ba tuổi cũng nhận ra được là cô vừa khóc xong.
Tú nhẹ nhàng đi đến bên giường, ngồi xuống. Anh đưa cho cô cái khăn đang vắt trên cổ.
- Lau mặt đi. Lớn đùng rồi còn khóc cái gì? Đâu phải cô chưa bao giờ...
Nói đến đây, Tú chợt im lặng. Đúng là cô chưa bao giờ ngủ với ai thật. Biểu hiện luống cuống của cô, cùng với vệt máu trên giường đêm qua là chứng minh cho điều này.
- Chuyển tiền cho tôi đi.
Diệu Hoa thốt lên. Cô cảm thấy mình như một cô gái làng chơi, vừa bán thân vừa đếm tiền vậy. Vẫn còn có mặt mũi mở miệng ra đòi hỏi.
- Cô không có tài khoản nữa đúng không. Tôi làm một cái mới rồi. Kiểm tra đi.
Tú đưa cho cô một cái thẻ ngân hàng, loại cơ bản nhất. Diệu Hoa ngạc nhiên.
- Làm sao anh biết?
- Cô hỏi nhiều thế làm gì. Cầm thì cầm đi. Đủ một nghìn lần như cô yêu cầu.
Diệu Hoa chẳng mất công hoài nghi làm gì. Dù sao cô cũng chẳng có gì để lừa nữa rồi, nên cô không sợ gì nữa.
Diệu Hoa sụt sịt, cảm thấy đau lòng và tự thương chính mình. Vậy mà người ta nói rằng, ai cũng có quyền được làm lại từ đầu. Đó cũng chỉ là lời tự an ủi của mấy kẻ đã đi đến đường cùng mà thôi. Làm gì có cơ hội nào cơ chứ!
***
Bà Ngân gọi điện cho Đỗ Quyên. Sau vài lần không bắt máy, cuối cùng cô ta cũng nghe điện. Dạo gần đây toàn những tin tức khá là hay ho dành cho cả hai mẹ con.
- Mẹ đã tìm được người gọi vào số máy cũ của con rồi.
- Thật à mẹ? Ai thế?
Một người bán hàng nào đó. Cậu ta nói rằng gọi nhầm, vì số máy của con giống số máy mới của người yêu cậu ta. Vậy thôi. Mẹ đã nói con đừng có mà lo lắng rồi.
Đỗ Quyên thở phào. Cô đã mất ngủ suốt mấy đêm chỉ vì lo nghĩ đến vấn đề này. Đáng ra cô nên hủy cái số điện thoại đó đi. Nhưng trong cái máy đó vẫn còn một vài tin nhắn mà cô muốn giữ lại.
Bà Ngân ngồi phịch xuống ghế. Nói với con như vậy, nhưng bà cũng cảm thấy không ổn. Kẻ đó không giống như là gọi nhầm số. Bà sẽ tiếp tục cho điều tra tiếp chuyện này.
Đúng lúc này, Diệu Hoa xông vào, mặc kệ cho đám vệ sĩ của bà đang bám quanh lấy cô, chầu chực ném cô ra ngoài.
Bà Ngân ra hiệu cho họ dừng lại. Diệu Hoa đi đến trước mặt bà, hằn học hỏi.
- Anh trai tôi đâu? - Giọng cô run lên. - Anh ấy không có ở nhà kho.
- Vô lý. Tao nhốt nó ở đấy, thì nó chỉ ở đấy chứ trốn đi đâu được? Mày đừng có lý do lý trấu. Nôn tiền ra đây!
- Tôi đã đến đó, nhưng không thấy anh ấy đâu.
Tay mặt sẹo bên cạnh cô cúi đầu. Anh ta khẽ khàng lên tiếng.
- Là tại tôi. Tối qua tôi canh giữ hắn. Mới đi vệ sinh được một lát, quay lại đã không thấy đâu rồi.
- Cái gì?
Bà Ngân đứng bật dậy, nhíu mày. Làm thế nào mà Hưởng có thể trốn đi được trong khi đang bị treo lên như thế?
- Trả lại anh cho tôi! - Diệu Hoa gào lên.
Bà Ngân ngồi thụp xuống ghế. Sao mọi chuyện lại trở nên hài hước và khó đoán thế này. Chưa bao giờ có tiền lệ xảy ra cả. Rõ ràng ai đó đang có âm mưu xía mũi vào chuyện của bà.
Diệu Hoa ngồi bệt xuống đất, ăn vạ. Cô gào khóc toáng lên khiến cho bà Ngân nhức đầu. Bà hất tay một cái, ra hiệu cho tên mặt sẹo lôi cô đi.
Theo eva.vn
Thương vụ ái tình (Phần 11) Dù rằng đã thoát khỏi truy đuổi, nhưng Tú và Nam vẫn loạn cào cào lên. Nam ôm lấy Hưởng ở ghế sau, phát hiện đầu anh vẫn đang chảy máu. Có vẻ như cú đập đầu vào cửa xe đã khiến Hưởng bị Thương. Toàn thân Hưởng không còn chỗ nào lành lặn. - Anh. Xe đó đuổi theo mình.Nam chỉ tay...