Thời “ngực bự” lên ngôi
Tôi cho rằng phụ nữ ngày nay nếu không tự tin về vòng 1 của mình thì cũng nên phẫu thuật thẩm mỹ nâng ngực.
Tôi vốn có hai trái “đào tiên” mướt mắt, “trĩu cành”. Lợi thế “ngực khủng” khiến tôi dành được nhiều thành công và yêu thương trong cuộc sống. Tôi nghĩ nếu kích cỡ vòng một khiến chị em phụ nữ tự tin, vui vẻ hơn thì tại sao không?
Chân tôi không dài với chiều cao 1m57. Mặt tôi cũng không xinh, cằm hơi lẹm, mắt nhỏ, răng lại khấp khểnh. Vì thế, thuở thiếu thời, tôi hầu như chẳng có bạn trai đoái hoài đến. Nhưng khi tôi trổ mã, sự tăng trưởng của vòng 1 tỷ lệ thuận với số fan hâm mộ mà tôi có. Khi đến tuổi 18 thì tôi có vòng ngực “vượt mặt”, trắng trẻo, tròn trịa.
Ở lớp Đại học, buổi nào tôi chơi bóng chuyền là y rằng, xung quanh sân có rất nhiều chàng trai đứng ngóng. Tôi chỉ cần nhảy lên phát bóng thì sẽ có nhiều cái hàm trễ xuống tận ngực. Biết rõ lợi thế của mình nên tôi luôn mặc áo phông bó, áo cổ trễ, cổ tim, không quá hở, nhưng đủ để thấy khuôn ngực mềm mại, đẹp một cách tự nhiên và chút khe ngực sâu hun hút. Đến khi đi làm, bản thân ngực đẹp cũng có lợi thế, tôi chỉ cần bối rối đánh rơi tài liệu trước mặt đối tác hoặc đứng cạnh, cúi người giở tài liệu cho đối tác xem là các đối tác đều nghệt mặt. 10 cuộc ký kết hợp đồng thì thành công 9. 1 cuộc còn lại có trúc trắc là do đối tác của tôi là… phụ nữ.
Ngay ở cơ quan, vòng 1 của tôi cũng là vũ khí tấn công cánh nam đồng nghiệp. Chỉ cần tôi nhăn mặt là có anh chạy đến hỏi thăm, rót cho tôi cốc nước, đưa cho tôi chiếc khăn lạnh và đứng bên cạnh tôi lâu lâu một chút. Tôi thừa biết, quan tâm thì ít nhưng muốn nán lại để liếc ngực tôi thì nhiều. Tôi thích ăn vặt cũng chỉ cần buông một lời vu vơ, ắt hẳn lúc sau trên bàn có bánh chuối hoặc ô mai. Những chuyện nho nhỏ thế cũng chẳng đem lại lợi lộc gì to lớn nhưng khiến tôi luôn cảm thấy phấn chấn, yêu đời.
Chính vòng một khủng là “miếng mồi ngon” để cho một con “cá lớn” của đời tôi cắn câu. Chồng tôi là một anh chàng cao to, đẹp trai, con nhà giàu và thành công trong công việc. Nếu chỉ chụp chân dung hai vợ chồng thì sẽ nhiều người thắc mắc tại sao anh ấy cưới tôi.
Video đang HOT
Tôi nghĩ nếu kích cỡ vòng một khiến chị em phụ nữ tự tin, vui vẻ hơn thì tại sao không? (Ảnh minh họa)
Chỉ có riêng tôi hiểu được lý do vì sao chồng tôi lại say tôi như điếu đổ. Đương nhiên sau này cưới nhau được là còn nhiều sự hòa hợp, thấu hiểu khác, nhưng chồng tôi đã thú nhận rằng, nếu không có hai “quả dừa xiêm” là yếu tố “đầu tiên” thì chắc anh đã không để ý đến tôi.
Ngay từ lúc yêu nhau, chồng tôi đã tặng tôi nhiều món quà liên quan đến “ngực”. Từ áo tắm, áo ngực đến kem dưỡng da, kem chống nắng, sữa dưỡng thể, sữa tắm trắng. Khi tôi có bầu, anh ấy cũng mua kem chống rạn ngực về cho tôi dùng. Nhưng sau khi cai sữa cho con, ngực tôi bắt đầu teo tóp như quả chanh leo héo.
Bao nhiêu mô mỡ biến mất một cách không tăm tích. Đã thế, nhũ hoa còn vừa lớn, vừa thâm quầng, đến nỗi tôi không dám soi mình trong gương. Chồng tôi không biết từ bao giờ đã không còn chịu khó “nâng niu” niềm cảm hứng của anh ấy nữa. Ở cơ quan, tôi cũng cảm thấy nhiệt tình của các nam đồng nghiệp đã giảm bớt. Tôi cảm thấy buồn bã, tự ti như thể ánh sáng của đời tôi đã tắt.
Chính vì vậy, sau một thời gian dằn vặt, đau khổ, tôi đã đi phẫu thuật nâng ngực. Không chỉ đưa ngực về hiện trạng ban đầu mà tôi còn nâng thêm 1 size nữa, khiến sự gợi cảm càng nóng bỏng hơn. Tuy có điều dở là chồng tôi chỉ có thể ngắm nghía, nâng niu nhẹ nhàng chứ không thể “nhào bột” như trước. Nhưng dù sao ra đường, anh ấy vẫn có thể ngẩng cao đầu tự hào về người vợ gợi cảm.
Vì thế, tôi cho rằng phụ nữ ngày nay nếu không tự tin về vòng 1 của mình thì cũng nên phẫu thuật thẩm mỹ nâng ngực. Cho dù bất cứ ông chồng nào nói rằng thích vợ tự nhiên, không thích đồ giả là nói dối. Vì có cô gái “ngực khủng” đi qua, anh ta sẽ ngoái nhìn, sẽ bình phẩm một cách “thèm thuồng” ngay lập tức. Chẳng phải ngày nay là thời đại của ngực khủng hay sao? Nếu không, tại sao các minh tinh, các cô gái trẻ lại đua nhau đi nâng ngực, bơm ngực? Tôi nghĩ nếu kích cỡ vòng một khiến chị em phụ nữ tự tin, vui vẻ hơn thì tại sao không?
Theo VNE
Đã ngoại tình đừng đổ lỗi tại vợ?
Dù vì lí do nào đi chăng nữa thì kẻ phản bội vẫn luôn là người có lỗi.
Không hiểu sao đọc xong bài Đừng đầy chồng vào vòng tay người khác tôi lại không có nhiều tâm trạng của sự đồng cảm với người chồng trong câu chuyện. Tôi là một người phụ nữ, một người vợ nên tôi muốn nói với anh về những gì mà những người vợ như chúng tôi phải đối mặt.
Là một người vợ, không ai không muốn được chồng yêu, quan tâm, chia sẻ gánh vác chuyện gia đình, chỉ trừ trường hợp bị ép làm vợ bất đắt dĩ. Vậy thì nguyên nhân vì đâu dẫn đến chuyện nguội lạnh ái ân vợ chồng?
Điều gì cũng có nguyên do của nó. Vấn đề là các quý ông chưa thật sự hiểu vợ mình, nhất là tâm sinh lý người phụ nữ.
Ở đây anh chưa đề cập nhiều về đời sống sinh hoạt gia đình anh, nên tôi cũng khó chia sẻ. Nếu vợ anh chỉ hờ hững chuyện "yêu" với anh, nhưng tất cả các bổn phận khác cô ấy đều chu toàn thì anh nên xem lại cách ứng xử của anh trong thời gian qua. Qua lời kể, tôi có thể cảm nhận cô ấy rất chu toàn chuyện gia đình, con cái, nhà cửa, chỉ có mỗi chuyện "yêu" là cô ấy hờ hững nên anh mới có cảm giác "tội lỗi", đúng không?
Như anh nói "Tôi biết những nỗi lo cơm áo gạo tiền, con cái khiến cô ấy mất dần hứng thú với chuyện "yêu", vậy với vai trò 1 người chồng, anh đã chia sẻ với cô ấy như thế nào? Nếu anh đã nói được câu này là anh đã thừa nhận vợ anh vất vả lo toan mọi thứ cho gia đình. Một người phụ nữ tay yếu chân mềm phải gánh chừng ấy những lo toan thì thử hỏi cô ấy còn sức đâu mà ham muốn? Anh đã lần nào tự đặt mình vào vị trí cô ấy, thử làm hết những công việc mà cô ấy làm thường ngày để anh có thể "cảm nhận" được phần nào nổi vất vả, lo toan mà vợ anh đã làm hàng ngày?
Những áp lực công việc và trách nhiệm làm vợ khiến phụ nữ mệt nhoài sau một ngày dài (Ảnh minh họa)
Anh đã khi nào bị ức chế bởi hàng núi công việc mà không ai chia sẻ? Nếu công việc này nó cứ diễn ra hàng ngày và anh biết là sẽ còn rất lâu, lâu lắm thì công việc mới ít lại, vừa sức mình làm thì liệu anh có bị stress và dẫn đến trầm cảm không? Anh có bao giờ để ý thấy vợ anh có nhiều thời gian thư giãn cho bản thân mình hay suốt ngày chỉ có công việc và nghĩa vụ?
Tôi nghĩ rằng vợ anh đang rơi vào tình huống này, cô ấy vất vả lo toan cho chồng con và đang cố sức chịu đựng, làm tròn bổn phận người mẹ, người vợ dưới con mắt của xã hội, của bạn bè và người thân 2 bên. Cô ấy cảm thấy mình đã làm hết sức có thể để cho chồng con rồi. Do vậy khi anh hỏi cô ấy về việc cần phải làm gì để cô ấy hạnh phúc hơn và cô ấy đáp lại "... cứ như vậy là được rồi". Tôi phần nào cảm nhận được cảm xúc và câu nói này của cô ấy.
Để tôi thử phân tích anh nghe nhé: Cô ấy "đáp ứng" 1 cách không cảm xúc là phản xạ bình thường khi cả người đã mệt nhoài với công việc thường ngày. Không còn sức để mà ham muốn nhưng vì bổn phận làm vợ, nên phải chiều, đôi khi còn mang cảm giác bực nhọc, khó chịu vì cuối ngày không được nghĩ ngơi mà còn phải "phục vụ". Cái cô ấy cần trong lúc này là được vuốt ve, massage, rủ rỉ bên tai những lời yêu thương, san sẻ nổi vất vả của chồng trong ngày. Còn nếu không được như vậy thì chỉ cần 1 giấc ngủ ngon. Đó là thời gian thư giãn, hạnh phúc nhất mà cô ấy mong đợi sau 1 ngày làm việc và đó cũng là 1 hình thức để phục hồi sức khỏe cho 1 ngày mới với những lo toan thường ngày. Vậy mà anh lại chỉ nghĩ được tới chuyện ngoại tình.
Anh trách vợ hững hờ nhưng đã bao giờ chia sẻ công việc với vợ hay chưa? (Ảnh minh họa)
Thêm nữa, cô ấy không có hy vọng và không có niềm tin là anh có thể làm cho cô ấy hạnh phúc trong chuyện chăn gối. Cô ấy tự bằng lòng với hiện tại dù trong sâu thẳm trái tim mình cô ấy không bao giờ muốn vậy, nhưng còn biết phải làm sao khi cơm phải lo phục vụ chồng con hàng ngày, áo quần phải giặt ủi thường xuyên, con cái, nhà cửa phải chu toàn mọi thứ... còn thời gian nào cho bản thân mà hy với vọng cái chuyện "bay bổng trên mây?
Do vậy, anh muốn đưa cô ấy tới thiên đường hạnh phúc là một bước đi dài. Không thể bắt đầu bằng lời nói suông mà tất tất phải bằng hành động. Hãy cùng làm hoặc đảm nhận công việc của cô ấy vào những ngày cuối tuần, dẫn vợ con đi chơi nhưng nhớ là lo cho con và đừng để vợ phải làm gì khi đi chơi, anh thử làm 1 người chồng phục vụ vợ con hết mình vào những ngày cuối tuần xem tình hình có tốt hơn không? Tôi tin rằng nếu anh cố gắng duy trì, tình cảm vợ chồng anh sẽ cải thiện dần. Sau đó anh hãy đặt vấn đề chia sẻ, trao đổi quan điểm như anh đã nói ở trên. Anh phải hành động 1 cách vui vẽ và tự nguyện thì mới mong tình hình cải thiện. Và nhớ đọc thêm sách báo về tâm sinh lý phụ nữđể hiểu, cảm thông và thương vợ mình nhiều hơn. Chúc anh và gia đình luôn hạnh phúc.
Tìm lại! Vợ cần tìm lại chồng yêu của vợ đến nhường nào. Chồng yêu ơi! Có thể vợ đã viết thư cho chồng yêu rất nhiều nhưng chẳng bao giờ chồng trả lời, còn không muốn đọc nữa chứ. Vợ chỉ muốn viết để chồng biết vợ đang không ngừng nhớ chồng, viết đến lúc vợ ngừng không thể viết được rằng vợ yêu...