Thí sinh thiếu thận thi quân đội: ‘Em rất hoang mang’
Trai qua hai nôi đau mất ca cha lân me, Bùi Đinh Sơn luôn cố nghi moi chuyên theo hương tich cưc nhât. Tuy nhiên, chuyên hoc hanh khiên em rât hoang mang.
Chia se vơi Zing.vn sang 22/9, Bùi Đình Sơn (18 tuổi, ở xã Nghi Kim, TP Vinh, Nghệ An), thí sinh bị loại vì chỉ có một quả thận, bay to, em chi co mong muôn vao Hoc viên Hâu cân, chưa nghi đên cac trương đai hoc khac.
Trươc đo, chiêu 21/9, Đại tá Vũ Xuân Tiến, Trưởng phòng Kế hoạch Tổng hợp (Cục Nhà trường, Bộ Quốc phòng) cho biết, với những trường hợp không đủ sức khỏe như Sơn, Bộ Quốc phòng đã có văn bản gửi Bộ GD&ĐT về việc tạo điều kiện cho các em.
Thí sinh sẽ không mất quyền học đại học mà nhà trường sẽ cấp giấy xét tuyển bổ sung để nộp vào các trường ngoài quân sự. Cac em cung đươc nôp nguyên vong 1 bô sung vao cac trương đai hoc khac.
Bui Đinh Sơn va ba nôi. Anh: Phap luât TP HCM.
Hiên tai, Sơn chưa nhân đươc giây xet tuyên bô sung cua nha trương. Viêc phai dưng hoc va chưa biêt tương lai ra sao khiên nam sinh hoang mang. Sơn cho biêt, nha trương tra lai cho em cac giây tơ: Ly lich nghia vu quân sư, lênh goi công dân nhâp ngu, giây khai sinh ban sao. Con lai, hô sơ chinh vân đang ơ trương, gôm phiêu nguyên vong 1 va giây bao trung tuyên.
Sơn lo lăng vê hương hoc hê dân sư trong cac trương quân đôi. “Em co thê đươc miên giam hoc phi nhưng vân phai lo chi phi sinh hoat. Em cũng chưa nghĩ tới cac trương ngoai quân sư, bơi tư trươc đên nay, chi co nguyên vong hoc Hoc viên Hâu cân”, chàng trai quê Nghệ An tâm sự.
Đinh Sơn cho biêt, ươc mơ trơ thanh ngươi lính có tư nho. Trươc khi mât, bô mong Sơn học thật giỏi để vào được trường quân đội. Suôt 12 năm hoc, nam sinh không ngưng cô găng và đa vinh dư đươc kêt nap Đang.
Video đang HOT
Nhưng ngay qua, Sơn sông trong tâm trang lo lăng. Tuy nhiên, câu hoc tro xư Nghê cho biêt đa trai qua nhiêu chuyên đau buôn, vi vây trong moi hoan canh Sơn đêu hương suy nghi theo chiêu lac quan.
Qua câu chuyên cua minh, Sơn đưa ra gop y: “Khi cac trương quân đôi gưi giây bao nhâp hoc vê nên co muc siêu âm bên canh cac chi tiêu: Chiêu cao, cân năng, xet nghiêm mau, điên tim, chup X-quang. Như vây, thi sinh cua nhưng năm sau tranh đươc tinh trang lơ dơ như em, đa đi hoc rôi ma phai trơ vê quê”.
Điêu mong moi nhât cua Sơn bây giơ la được tao điêu kiên cho thư thach qua đơt sat hach vê sưc khoe, nêu vươt qua em se đươc theo đuôi đam mê cua minh.
Trươc đo, trong tuyệt vọng, Sơn viết bức thư dài gửi Bộ trưởng Quốc phòng xem xét cho hoàn cảnh đặc biệt của mình. Nam sinh cũng viết một bản cam kết chịu hoàn toàn trách nhiệm nếu trong quá trình học xảy ra những vấn đề về sức khỏe.
Sơn cung đa lên phong Tiêp dân, Bô Quôc phong đê mong muôn trinh bay hoan canh cua minh, tuy nhiên theo quy đinh em se gưi thư thinh câu va hô sơ theo quy đinh.
Theo Zing
Vắng chồng thì em đã có... sếp "yêu"
Sau mỗi hợp đồng được kí kết, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, lại đốt cháy những cảm xúc đam mê của mình sau bao ngày "xa cách".
Tôi đọc được tâm sự của người bạn gái trong bài viết "Lao thân vào gã tình nhân", tôi chợt giật mình vì thấy cô gái ấy sao ở trong hoàn cảnh giống của tôi như thế? Tôi cũng yêu, cũng mù quáng lao vào cuộc tình lén lút ấy... nhưng tôi không thể nào thoát ra khỏi sự cám dỗ của người đàn ông đó.
Tốt nghiệp trường Kinh tế, tôi vào làm thư kí cho sếp ở một cơ quan liên doanh với Nhật. Công việc rất phù hợp với chuyên ngành của tôi đã từng học, môi trường làm việc ở đây cũng rất chuyên nghiệp và khiến tôi rất thích thú... và đặc biệt là làm việc ở đây, tôi thấy mình được bộc lộ hết khả năng, năng lực của chính bản thân mình. Tôi hăng hái làm việc, nhiệt tình đóng góp ý kiến của mình cho sếp mỗi khi sếp có quyết định quan trọng nào đấy để phát triển công ty hay nguồn nhân lực. Cũng vì thế nên khi quyết định bất cứ điều gì, sếp đều hỏi ý kiến của tôi và sếp luôn hài lòng với những góp ý chân tình từ cô thư kí của mình.
Cũng vì sự chia sẻ với nhau nhiều trong công việc nên dần dần, mối quan hệ giữa sếp và nhân viên cũng gần gũi, thân thiết hơn. Sếp thường kể cho tôi nghe về hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi của mình... nhưng rồi, đôi mắt cúa sếp lại buồn rầu khi kể về cô vợ sếp đã từng hết lòng thương yêu "mắc bệnh" ngoại tình. Dù hai vợ chồng sếp không còn tình cảm với nhau từ lâu nhưng vì những đứa con của mình nên cả hai người vẫn cố gắng sống với nhau cho trọn nghĩa vợ chồng, để hai đứa con thơ không phải buồn tủi khi thiếu hụt tình cảm của bố hoặc mẹ.
Thương sếp, thấu hiểu hoàn cảnh của sếp nên tôi cũng đã động viên anh ấy cố gắng vượt qua để nuôi hai đứa con ngoan trưởng thành, lúc ấy nếu hai vợ chồng muốn ly dị thì cũng chưa phải là quá muộn... Nhưng rồi, tôi cũng không hiểu được chính mình nữa? Mỗi đêm, hình ảnh của sếp lại luôn ám ảnh lấy tôi, những câu chuyện bất hạnh của sếp, sự cam chịu của một người đàn ông thông minh, thành đạt khi không "thu phục" được cô vợ ngoại tình của mình, sự cam chịu, nhẫn nhịn của anh để hai đứa trẻ có được tiếng cười vui và mái ấm yêu thương của gia đình... chính sự bất hạnh trong cuộc sống chồng vợ của sếp khiến tôi không khỏi xót xa. Và rồi, từ lòng thương cảm... tôi đã bắt đầu nhớ về anh ấy tự lúc nào cũng không biết nữa.
Tôi yêu anh là thế... nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình. (Ảnh minh họa)
Qua cách nói chuyện với nhau, những lần mail hỏi han, chia sẻ... chúng tôi đều nhận ra sự khác lạ của nhau. Dường như chúng tôi không còn sự xa cách giữa nhân viên và sếp nữa... giờ đây, chúng tôi đã thực sự "hút" lấy nhau như hai cực của nam châm. Và cũng kể từ đó, tôi thường nói dối người yêu "Em phải ở lại làm thêm" hay "Em phải đi công tác mấy ngày"... nhưng thực sự, tôi muốn ở lại cơ quan cùng sếp lâu hơn mỗi tối, sau một ngày làm việc vất vả.... hay chúng tôi có được những ngày nghỉ ngắn ngủi ở một nơi nào đó trong đợt đi "công tác", không còn có công việc bủa vây mà chỉ còn hai chúng tôi ở bên nhau, được tận hưởng những giây phút ngọt ngào, hạnh phúc dành cho nhau...
Sau những chuyến "công tác" cùng sếp về, tôi lại thấy thương người yêu của mình hơn bao giờ hết! Chúng tôi yêu nhau đã gần bốn năm trời, gia đình hai bên đều đã đi lại với nhau và cũng chẳng bao lâu nữa, chúng tôi sẽ làm đám cưới cùng nhau... Vậy mà không ngờ rằng, khi vào đây làm việc, tôi đã lén lút phản bội anh, một người tôi đã từng rất yêu thương và thương yêu tôi, một người đã luôn ở bên cạnh tôi, san sẻ cùng tôi biết bao vất vả trong cuộc sống. Tôi yêu anh là thế... nhưng tại sao mỗi lần ở bên cạnh sếp, tôi vẫn không thể nào kiểm soát được những cảm xúc của mình? Tôi đến với sếp vì lẽ gì? Vì tình yêu ư? Hay vì lòng thương? Hay là vì sức cuốn hút của một người đàn ông thành đạt và từng trải?... Tôi cũng không thể hiểu được chính bản thân mình nữa?
Khi tôi biết mình đang thiêu thân vào một cuộc tình tội lỗi với sếp, tôi đã động viên người yêu mình làm đám cưới càng nhanh càng tốt. Tôi biết dù rất khó để quên được những những ái ân mặn nồng bên anh nhưng tôi tự động viên mình rằng, khi tôi bị ràng buộc bởi gia đình, tôi sẽ không còn nhiều thời gian để tâm sự với anh ấy như bây giờ nữa. Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng làm trọn trách nhiệm của một người vợ, người phụ nữ trong gia đình và sẽ học cách để yêu chồng nhiều hơn...
Khi biết tôi chuẩn bị làm đám cưới, anh ấy đã khóc rất nhiều. Tôi hiểu được anh ấy buồn và hụt hẫng như thế nào khi tôi đi lấy chồng... nhưng tôi không thể nào làm khác được. Tôi không thể thiêu thân vào cuộc tình tội lỗi đó, không thể tiếp tục phản bội người con trai tôi yêu thương suốt bốn năm nay... và tôi cũng không thể tiếp tục hủy hoại nhân phẩm, danh dự của mình với người đàn ông đáng tuổi chú mình. Tôi nghĩ rằng, chỉ có lấy chồng tôi mới có thể giải thoát cho chính bản thân mình, chỉ có sự ràng buộc và trách nhiệm của người vợ trong gia đình, tôi mới tránh khỏi những cám dỗ bên cạnh người đàn ông ấy.
Đám cưới tôi, anh ấy vẫn tới dự. Tôi nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt anh... nhưng tôi vẫn gượng cười và coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Tôi muốn mình là một cô dâu hạnh phúc trong ngày cưới, tôi muốn dành cho chồng tôi những phút giây ngọt ngào nhất trong ngày lễ trọng đại này... và tôi không muốn có sự tồn tại của bất cứ người thứ ba nào trong đám cưới hạnh phúc của hai vợ chồng chúng tôi.
Khi về làm vợ anh, tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ toàn tâm, toàn ý vun vén cho mái ấm gia đình nhỏ này! Nhưng rồi, hình ảnh của anh ấy vẫn luôn ám ảnh lấy tôi trong mỗi giấc mơ... Tôi không thể nào tự giải thoát cho mình khỏi những ám ảnh đó. Phải chăng tôi đã yêu người đàn ông ấy? Phải chăng tôi lấy chồng chỉ để trốn tránh tình yêu của mình? Phải chăng đám cưới này diễn ra chỉ để trốn chạy khỏi những cảm xúc mãnh liệt bên cạnh người đàn ông từng trải ấy?... Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa... nhưng xâm chiếm lấy tâm hồn tôi là sự giằng xé, là tội lỗi với người chồng của mình và lòng thương xót cho người đàn ông bất hạnh ấy.
Sau tuần trăng mật ở Đà Lạt về, tôi lại trở về với công việc, lại trở về với bổn phận của cô thư kí của sếp, lại cùng sếp gánh vác trách nhiệm cho công ty... nhưng rồi, dường như cả hai chúng tôi đã không kiềm chế nổi những cảm xúc mỗi khi ở cạnh nhau. Tôi lại kể cho anh nghe về cuộc sống mới của mình, về những cảm xúc mỗi khi ở bên cạnh anh... và anh cũng không giấu nổi sự thất vọng, buồn bã khi tôi đi lấy chồng. Anh bảo: "Em là người anh yêu quý nhất, người đã mang đến cho anh những niềm vui lớn lao trong cuộc sống... Vậy mà... nhưng anh không có quyền gì để ngăn cấm em cả! Bọn em đã yêu nhau bao nhiêu năm nay... cũng nặng tình nặng nghĩa... còn anh, anh chỉ như một người bạn của em mà thôi! Anh không có quyền gì để ngăn em đi lấy chồng cả... nhưng... anh thực sự rất buồn!".
Tôi đã khóc khi anh nói những lời ruột gan ấy... nhưng tôi không thể nào làm khác được, cũng không thể bỏ chồng của mình để đến bên cạnh anh. Anh tốt với tôi là thế, yêu thương, trân trọng tôi là thế... nhưng tôi không thể từ bỏ tình nghĩa mấy năm trời với người đàn ông yêu thương tôi, cũng không thể hủy hôn ước của hai gia đình... hơn nữa, đứa con gái yếu mềm như tôi luôn chênh chao giữa những cảm xúc. Tôi không thể trọn vẹn với một ai đó nhưng cũng không thể sống thiếu vắng hình ảnh của một ai đó. Phải chăng, tôi đã quá tham lam?
Rồi những chuyến đi công tác xa giữa tôi và sếp vẫn thường xuyên diễn ra. Sau khi kí kết hợp đồng với đối tác, chúng tôi lại về nhà nghỉ, lại lao vào nhau như thiêu thân, đốt cháy những cảm xúc đam mê, mãnh liệt của mình... và hai chúng tôi đã hòa làm một, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc trọn vẹn dành cho nhau sau bao ngày "xa cách".
Và cứ thế, mỗi tháng tôi lại đi "công tác" với sếp hai, ba ngày. Chúng tôi làm gì sau khi hợp đồng được kí kết thì chỉ có tôi và sếp mới hiểu. Còn chồng tôi ở nhà vẫn một mực tin tưởng người vợ ngoan hiền của mình, vẫn thường xuyên gọi điện bảo ban vợ giữ gìn sức khỏe, chăm lo cho bản thân... nhưng chồng nào đâu biết, ở nơi ấy, vợ đã được người đàn ông khác chăm sóc rất chu đáo, tường tận... và thay chồng làm nghĩa vụ của người chồng mỗi đêm?
Chao ôi! Sao tôi lại trở thành một người đàn bà khốn nạn và đáng ghê tởm như thế này? Tôi không thể nào ngờ được, mình lại có thể làm những điều xấu xa, trái với đạo đức, phẩm hạnh của người vợ, người phụ nữ như vậy? Tôi cũng không thể nào hiểu được, một đứa con gái vốn ngoan hiền, coi trọng nhân phẩm như tôi lại có thể trở nên trơ trẽn và khốn nạn như thế này?
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn... và tôi cũng không thể nào biết được, cuộc tình vụng trộm của mình sẽ tiếp diễn đến bao giờ? Và đến khi nào, tôi mới thôi nói dối chồng mình để được ở bên cạnh người đàn ông ấy? Tại sao cuộc đời lại khiến tôi trở nên xấu xa và bỉ ổi như thế này? Nếu như chồng tôi biết được sự thật... anh ấy có đủ bao dung và độ lượng để tha thứ cho người vợ hư hỏng này không?
Theo VNE
Em gái quá mê muội với trai đã có vợ Hơn một tháng nữa, chồng em sẽ từ Canada về đón nhưng lúc này, em như người mê muội và muốn bỏ chồng. Đã từ lâu, tôi đọc chuyên mục này nhưng không nghĩ là có ngày mình cần đến bởi tôi đang có những lời tâm sự không biết ngỏ cùng ai. Xin bạn đọc hãy cho tôi lời khuyên bổ ích....