Thầy giáo gần 20 năm gắn bó với học sinh vùng cao
Gặp thầy Hứa Văn Ban tại trường khi thầy vừa hết giờ lên lớp. Qua những ký ức và tâm sự của thầy, chúng tôi như được sống lại thời kỳ đầy gian khó của ngành giáo dục huyện Quan Hóa gần 20 năm trước.
Thầy giáo Hứa Văn Ban hướng dẫn học sinh làm bài tập. Ảnh: Khắc Công
Năm 2000 sau khi tốt nghiệp Khoa Tự nhiên, hệ cao đẳng, Trường Đại học Hồng Đức, thầy giáo trẻ Hứa Văn Ban được ngành giáo dục và đào tạo phân công lên công tác tại Trường THCS Nam Xuân (Quan Hóa). Sau hơn 1 năm công tác, thầy Ban được phân công về giảng dạy tại Trường THCS Hồi Xuân.
Từ năm 2013 đến nay, thầy Ban là Phó hiệu trưởng Trường THCS Phú Sơn (nay là Trường Phổ thông Dân tộc bán trú THCS Phú Sơn). Phú Sơn là xã vùng cao của huyện Quan Hóa, đa phần dân cư là đồng bào dân tộc Thái, Mường, Mông, đời sống còn gặp nhiều khó khăn, có những bản cách trường 13 km.
Nhớ lại những ngày đầu mới về trường với bao nhiêu khó khăn, vất vả, cơ sở vật chất nhà trường còn nhiều thiếu thốn, giao thông cách trở; phần lớn học sinh đều là người dân tộc thiểu số, hoàn cảnh rất khó khăn, vì vậy tình trạng học sinh bỏ học thường xuyên xảy ra. Nhưng, với lòng yêu nghề, mến trẻ, thầy Ban cùng tập thể nhà trường không quản ngày đêm trèo đèo, lội suối đến tận các thôn, bản tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của từng học sinh để chia sẻ, động viên, thuyết phục phụ huynh tạo điều kiện cho con em đến trường.
Những năm gần đây, Trường Phổ thông Dân tộc bán trú THCS Phú Sơn đã được ngành giáo dục và đào tạo quan tâm đầu tư cơ sở vật chất, trang thiết bị dạy và học. Đặc biệt, năm 2015, nhà trường được đầu tư xây dựng nhà bán trú, tạo điều kiện cho học sinh ở các bản vùng sâu, vùng xa ở lại học tập.
Đây vừa là điều kiện thuận lợi, vừa là khó khăn. Thuận lợi là các em được sống, học tập tại trường, khó khăn cho các thầy cô là phải lo cho các em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Do vậy, thầy Ban cùng tập thể cán bộ, giáo viên, nhân viên nhà trường luôn xác định mình vừa là thầy, cô giáo dạy văn hóa, đồng thời còn là người cha, người mẹ dạy bảo và uốn nắn để hình thành nhân cách sống cho các em, chăm sóc các em từ bữa ăn, giấc ngủ.
Từ đó, giúp các em có năng lực tự quản, chủ động học tập, lao động và tự chăm sóc bản thân. Ngoài ra, việc truyền thụ văn hóa, tiếp cận nhận thức với các em học sinh cũng rất khó khăn, vì vậy thầy cùng tập thể cán bộ, giáo viên nhà trường luôn tìm hiểu, lựa chọn nhiều hình thức tổ chức giảng dạy phù hợp với năng lực từng học sinh.
Bản thân thầy tự tìm tòi, học hỏi nâng cao trình độ chuyên môn, phương pháp giảng dạy sao cho học sinh dễ hiểu nhất. Với sự đóng góp của thầy giáo Hứa Văn Ban, 5 năm qua, Trường Phổ thông Dân tộc bán trú THCS Phú Sơn luôn ổn định 5 lớp học, với số lượng học sinh đạt chỉ tiêu cấp trên giao.
Video đang HOT
Đặc biệt, nhà trường đã có 15 lượt học sinh đạt giải các môn văn hóa cấp huyện, 35 lượt học sinh đạt giải học sinh giỏi cấp huyện môn thể dục – thể thao, 1 giải cấp tỉnh thể dục – thể thao; có 20 sản phẩm thi dạy học tích hợp dành cho giáo viên, 1 sản phẩm đạt cấp tỉnh, 6 sản phẩm đạt cấp huyện…
Với những thành tích đã đạt được, nhiều năm liên tục thầy giáo Hứa Văn Ban được các cấp, các ngành tặng nhiều giấy khen. Đặc biệt, năm 2020 thầy Ban vinh dự được bầu là đại biểu chính thức đi dự Đại hội Thi đua yêu nước toàn tỉnh lần thứ X, giai đoạn 2015-2020.
Giáo viên vùng cao Nghệ An băng rừng gọi học trò đến lớp
Năm học mới đã bắt đầu, phần lớn giáo viên khắp toàn tỉnh đã yên tâm với trang giáo án hàng ngày. Nhưng ở những nơi xa xôi và gian khó vẫn còn những học trò vắng mặt trong lớp học, các thầy, cô vẫn phải trèo đèo, lội suối về bản, mong muốn đưa các em đến lớp để có một tương lai tươi sáng hơn.
Nếu không vận động, trẻ sẽ không đi học
Bước sang năm học mới, công việc thực sự bộn bề, có nhiều thứ để triển khai và sắp đặt, hướng tới sự vận hành suôn sẻ. Trong sự bộn bề ấy, với giáo viên vùng cao, nỗi vất vả nhất vẫn là về bản vận động học sinh đến lớp. Vì lẽ, do hoàn cảnh gia đình, có những phụ huynh không muốn hoặc không thể tạo điều kiện cho con em đến lớp.
Điển hình như trường hợp anh Vừ Bá Vừ ở xã Nhôn Mai (Tương Dương), nhà ở bản Huồi Măn nhưng cả gia đình làm rẫy và sinh sống chủ yếu vùng Con Toọc, cách cả ngày đường đi bộ. Cháu Vừ Bá Hai (5 tuổi, con trai của anh Vừ) theo bố mẹ ra rẫy ở, hàng ngày không thể về bản học mẫu giáo.
Giáo viên Trường Mầm non Nhôn Mai (Tương Dương) trên đường lên bản vận động học sinh đến lớp. Ảnh: Công Kiên
Hay tin, các cô giáo Trường Mầm non Nhôn Mai đã băng rừng, leo dốc nửa ngày đường để lên vùng Con Toọc vận động vợ chồng anh Vừ cho bé Hai đến học tại điểm trường bản Piêng Luống cách đó mấy cánh rừng. Bé Hai sẽ ở cùng cô giáo Lô Thị Hương - người phụ trách điểm trường Piêng Luống, cuối tuần bố mẹ sẽ đến đón về.
Mừng như "bắt được vàng", anh Vừ Bá Vừ bộc bạch: "May nhờ các cô giáo nhiệt tình nên thằng bé nhà tôi mới được đến lớp mầm non. Nếu không, nó phải theo bố mẹ đi làm rẫy hay quanh quẩn ở chòi, lán thôi".
Trước ngày khai giảng, giáo viên Trường Mầm non Nhôn Mai (Tương Dương) đến tận nhà vận động học sinh đến lớp.Ảnh: Công Kiên
Cũng ở xã Nhôn Mai, giống như trường hợp anh Vừ Bá Vừ, gia đình anh Xồng Ca Dênh ở bản Phá Mựt sang vùng Piêng Na làm rẫy và dựng nhà, sinh hoạt tại đây. Địa điểm này vốn là vùng canh tác của đồng bào Thái đã di dời về các khu tái định cư từ hơn 10 năm trước, cách trung tâm xã Nhôn Mai khoảng 7 - 8 km với cung đường đèo dốc quanh co. Không có điểm trường, anh Dênh quyết định cho cậu con trai 5 tuổi là Xồng Bá Chùa theo bố mẹ lên rẫy.
Qua công tác phổ cập, nắm bắt được tình hình, cô Vi Thị Hiền - Hiệu trưởng và các cô giáo Trường Mầm non Nhôn Mai đã lên tận Piêng Na để vận động. Gặp vợ chồng anh Dênh, cô Hiền thuyết phục để bé Chùa xuống học tại điểm trường chính ở bản Nhôn Mai, trước tiên bé sẽ ở tại trường. Các cô sẽ chăm sóc, dạy dỗ và lo cơm nước hàng ngày cho bé, bố mẹ có thể xuống thăm hay đón Chùa vào ngày cuối tuần.
Niềm vui của giáo viên Trường Mầm non Nhôn Mai (Tương Dương) khi vận động học được sinh đến lớp học.Ảnh: Công Kiên
Ban đầu, Xồng Ca Dênh không đồng ý, một phần vì bận rộn không có thời gian và phương tiện để xuống thăm con, phần khác vì ngại làm phiền tới các cô giáo. Nhưng rồi, sự nhiệt tình và tận tâm của những cô giáo đã thuyết phục được đôi vợ chồng người Mông, cho bé Xồng Bá Chùa theo xuống điểm trường chính.
Cô Vi Thị Hiền cho biết: "Một số đồng bào người Mông ở Nhôn Mai vẫn còn giữ tập quán du canh, du cư gây khó khăn cho con cái trong việc đến trường. Với lương tâm và trách nhiệm với con trẻ, chúng tôi đã cố gắng vận động phụ huynh cho con đến lớp, tạo điều kiện và giúp đỡ các bé có được niềm vui cùng bạn bè".
Không để học sinh nghỉ học để lấy chồng
Không phải theo bố mẹ du canh, du cư nhưng trước khi bước vào năm học, bé Và Y Nù (5 tuổi) bản Thằm Thẩm (xã Nhôn Mai) cũng có nguy cơ không được đến lớp. Vì lẽ, mấy năm nay, bản Thằm Thẩm không đủ số lượng học sinh nên không lập được điểm trường, các cháu mầm non phải xuống học tại bản Xói Voi, cách nhà gần 5 km.
Chuẩn bị cho năm học mới, các thầy, cô giáo huyện vùng cao Tương Dương thường phải về bản nắm tình hình và vận động học sinh đến lớp. Ảnh: Công Kiên
Gia đình anh Và Chư Thái (bố của Y Nù) thuộc diện cận nghèo, đời sống còn khó khăn, vất vả nên không muốn cho con gái xuống Xói Voi học mầm non. "Cái lý" của ông bố người Mông này là hàng ngày phải đi làm, không có thời gian đưa, đón con gái nhỏ đi học nên cho bé ở nhà hoặc theo bố mẹ đi rẫy.
Không muốn để Y Nù thiệt thòi so với bạn cùng trang lứa, cô Ngân Thị Chiến - giáo viên phụ trách điểm trường Xói Voi đã đến gặp bố mẹ của bé. Cô Chiến phân tích điều hơn lẽ thiệt, và hứa sẽ giúp đỡ bằng cách đưa, đón Y Nù đến lớp những khi bố mẹ bận rộn, cuối cùng vợ chồng Và Chư Thái cũng đồng ý cho con gái đến lớp.
Được biết, hằng năm vào đầu năm học mới, các ban, ngành của xã Nhôn Mai và các trường học thường phối hợp về các bản vận động để các gia đình tạo điều kiện cho con em đến trường.
Nếu xã Nhôn Mai là nơi sơn cùng thủy tận của huyện Tương Dương thì xã Keng Đu được xem là chốn "thâm sơn cùng cốc", địa bàn xa xôi nhất của huyện Kỳ Sơn. Đa số cư dân nơi đây là đồng bào dân tộc Khơ mú, đời sống kinh tế - xã hội còn gặp nhiều khó khăn, trình độ dân trí còn hạn chế nên nhiều gia đình không tạo điều kiện cho con em đến lớp. Thậm chí, có những phụ huynh đồng ý cho con nghỉ học để lấy chồng, lấy vợ.
Về bản vận động học sinh, giáo viên luôn thể hiện sự ân cần, gần gũi và yêu thương. Ảnh: Công Kiên
Trước ngày khai giảng, các thầy cô Trường THCS Bán trú Keng Đu được phân công về các bản để thông báo cho học sinh đến tựu trường. Nhưng đáng buồn là vì những lý do khác nhau, nhiều em đã không trở lại lớp học. Trong đó, em Lương Thị Dung (bản Kẹo Cơn) và Xeo Thị Kho (bản Huồi Lê) đã cưới chồng và quyết định bỏ học. Còn nhiều em ở các bản xa như Huồi Xui, Huồi Cáng, Khe Linh, Hạt Tà Vén do bố mẹ đi làm ăn xa, nhà neo người nên phải ở nhà lo công việc.
Không chỉ ở các xã Nhôn Mai và Keng Đu, tình trạng học sinh nghỉ học còn diễn ra ở nhiều địa bàn vùng sâu, vùng xa đặc biệt khó khăn như các xã Hữu Khuông, Yên Tĩnh, Tam Hợp, Lượng Minh (Tương Dương). Trong đó, riêng Trường THCS Bán trú Lượng Minh có gần 10 em nghỉ học, phần lớn là do bố mẹ đi làm xa, các em không có người chăm lo và tạo điều kiện đến lớp. Cùng với đó là địa bàn Tri Lễ (Quế Phong), Môn Sơn (Con Cuông) và Mường Típ, Mường Ải, Bảo Thắng, Bảo Nam (Kỳ Sơn)... ít nhiều đều có học sinh bỏ học.
Thầy Phan Văn Thiết - Trưởng Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Kỳ Sơn cho biết: "Bước đầu, so với những năm trước, số lượng học sinh nghỉ học dịp đầu năm học mới đã giảm đáng kể. Tuy nhiên, do địa bàn vùng sâu, vùng xa vẫn còn một số em chưa đến trường, hiện chúng tôi đang chỉ đạo các trường tiếp tục vận động phụ huynh tạo điều kiện cho con em đến lớp đầy đủ".
Cảm động học sinh vùng cao băng rừng, "hứng" mạng học trực tuyến Để đảm bảo kế hoạch học tập của nhà trường, nhiều học sinh THPT ở vùng cao miền núi phía Bắc phải băng rừng nhiều km, leo mỏm đá "hứng" sóng để học trực tuyến. Nơi nào có sóng, ở đó thành lớp học Từ bản Háng Á - Rạng Đông, huyện Tuần Giáo, tỉnh Điện Biên, cứ đều đặn 7h30 và 13h30...