Thấy cô gái dạy chồng “bá đạo” trên facebook, tôi rất tán thành và tag tài khoản của chồng vào để răn dạy, nào ngờ phản ứng của anh ấy khiến tôi sợ đến già
Cách dạy chồng của cô gái trên mạng xã hội được rất nhiều chị em tán thành khiến tôi như tìm được “bài thuố.c chữa bệnh” cho chồng nên đã tag anh ấy vào ngay để học hỏi.
Chồng tôi làm chủ thầu xây dựng, anh ấy là người quyết định kinh tế chính trong gia đình. Còn tôi luôn đi theo chồng để phục vụ ăn uống cho những người công nhân.
Tính tình chồng hiền lành và thường nghe lời vợ khiến tôi nhiều lúc cũng rất hãnh diện, tuy làm được ít tiề.n nhưng tiếng nói lại có trọng lượng.
Tôi không ch.ê chồn.g một điểm nào, từ ngoại hình cách ứng xử và khả năng kiế.m tiề.n đều đáng để mọi người ngưỡng mộ. Nhưng anh lại có một điểm rất xấu tôi ghét cay ghét đắng, đó là thích uống rượu với bạn bè, mỗi tháng chồng đều làm một trận say mềm.
Khi say chồng nằm liệt giường mất vài ngày mới có thể hồi phục lại được, những ngày đó gia đình tôi căng thẳng mệt mỏi như đang phải chăm người bệnh nặng. Nhiều lần tôi cũng khuyên bảo chồng uống vừa phải thôi, uống nhiều rượu mắc đủ bệnh rồi làm được bao nhiêu tiề.n cũng đổ vào chữa bệnh thì đi làm làm gì cho nhọc.
Thế mà lần nào chồng cũng chỉ cười toe toét làm hòa coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một ngày tôi lướt facebook thấy có hình ảnh anh chồng uống rượu về trễ bị vợ ném hết đồ đạc mà anh ta đã sắm sửa ra ngoài và chị vợ để mặc chồng với mớ đồ hỗn độn bên ngoài rồi đóng cửa lại.
Những giọt nước mắt muộn màng của tôi chẳng thể ngăn được chân chồng bỏ nhà đi. (Ảnh minh họa)
Thấy rất nhiều chị em vào xem và tán thành cách làm của cô vợ. Thấy cách làm này đúng, tôi liền tag chồng mình vào để cảnh báo trước nếu còn tái phạm.
Video đang HOT
Chưa đầy 10 phút sau chồng tôi đi làm về, vừa bước vào nhà anh ấy ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại hơn 15 triệu đồng mới mua tan nát khiến tôi trợn tròn mắt hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chồng chỉ vào mặt tôi mà nói: “Tôi là người đàn ông be bét tồi tệ đến thế ư? Từ mai không lướt facebook gì hết, không bạn bè chát chít gì nữa, một tháng tôi say có một lần mà đáng để cô đưa ra bêu xấu sao? Thế hàng tháng tôi đưa cả đống tiề.n cho cô cầm sao không khoe ra cho chồng được mát mặt hả?”.
Chưa kịp hiểu những từ chồng nói thì anh ấy đã chạy vào phòng lấy hết quần áo cho vào túi và nói là sẽ đi ra ngoài sống để tránh bị vợ đuổi khỏi nhà nhục lắm.
Những giọt nước mắt muộn màng của tôi chẳng thể ngăn được chân chồng bỏ nhà đi. Anh đi rồi tôi mới hiểu mình đã sai, đàn ông họ cũng cần giữ sĩ diện trên mạng xã hội, không thể mang ra chỗ tập thể bình luận được.
Theo mọi người tôi phải làm sao để kéo anh ấy về lại với gia đình đây?
(phuongthao…@gmail.com)
P.P.L.I
Đàn ông không tốt thì đàn bà không tiếc
Tiề.n mồ hôi nước mắt mình làm ra, một nghìn mất cũng tiếc nhưng đàn ông bên mình thì dù có giàu có, điển trai, "nội thất" có ổn đến mấy mà bản chất không tốt thì bỏ đi cũng không tiếc.
Ở đời có những thứ mất đi khiến ta nuối tiếc nhưng cũng có những thứ mất đi mà chẳng đáng tiếng chút nào. Đó là đàn ông không tốt . Không tốt ở đây là không tử tế. Đàn ông sống ở đời cần sự tử tế, nhất là tử tế với người đàn bà bên cạnh mình.
Một khi đã không tử tế với người đàn bà đó thì thử hỏi họ còn sống tử tế được với ai, biết đem lại niềm vui, hạnh phúc, bình an cho ai. Thế nhưng để nhận ra điều này, nhiều phụ nữ đã trả giá bằng cả tuổ.i thanh xuân của mình.
Hoa cũng vậy, để nhận ra điều này và hành động dứt khoát- bỏ đi người đàn ông không tử tế- cô đã mất 6 năm tuổ.i trẻ đầy nhiệt huyết của mình.Ngày gặp hắn, khi đó Hoa vẫn là 1 cô gái độc thân cá tính xinh đẹp, kiế.m tiề.n cũng khá và xung quanh biết bao người theo đuổi. Nhưng cuối cùng cô lại phải lòng hắn - 1 gã đàn ông không mấy điển trai nhưng dẻo mỏ và có phong trần. Hình như trai hư lại khiến những cô gái ngoan như Hoa thấy thú vị, cuốn hút hơn nhiều.
Những tháng ngày đầu bên nhau, Hoa và hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng rồi khi tình yêu của họ được 2 năm thì hắn bắt đầu thay đổi. Hắn bê trễ công việc, lao vào những cuộc vui thâu đêm suốt sáng với nhóm bạn có cả trai lẫn gái để mặc cô phải tìm kiếm, chờ đợi. Cô vì yêu và dọn về sống chung với hắn như vợ chồng. Cô cũng nghĩ tương lai họ sẽ có chung những đứa con nên cuộc sống hàng ngày chẳng khác nào gia đình, chỉ thiếu mỗi tờ giấy kết hôn.
Nhưng cuộc sống và nhất là tình yêu kia đâu có như cô mong đợi. Có những lần cô đi tìm thì thấy hắn gật gà gật gù còn mặt thì đang úp trọn vào ngực con đàn bà khác trong quán hát. Cô nghiến răng, kéo hắn về nhà nhưng hắn đi chân nam đá chân chiêu hỏi cô là ai, tại sao lại kéo hắn đi, hắn còn... chưa được hát bài nào.
Về đến nhà trọ, hắn vẫn không nhớ nổi mình là ai và đang ở đâu, chỉ thấy đầu có quay cuồng rồi ngủ như chế.t đến sáng hôm sau. Tỉnh dậy, hắn không nhớ mình đã về căn gác trọ này bằng cách nào cho đến lúc cô không kìm nén được phải nói ra tất cả. Thế nhưng hắn còn hằm hè nói có phải cô rình, theo dõi hắn nên mới biết đường mà tìm đến quán hát đó. Những ngày sau, cô và hắn chiến tranh lạnh, như mặt trăng với mặt trời. Có khi cô gạt bỏ sĩ diện và lòng tự trọng để làm lành với hắn, khuyên hắn có đi hát cũng đừng bao giờ gọi gái "tay vịn" nữa nhưng hắn lại cười khỉnh làm ngơ.
Những ngày sau, mâm cơm cô mất cả tiếng đồng hồ để chuẩn bị cho hắn nhưng cuối cùng cũng bị đổ bỏ vì nguội lạnh và vì hắn không về mà cũng không báo cho cô. Sau mấy năm yêu và gắn cuộc đời với hắn, cô từ cô gái xinh đẹp cá tính, ăn mặc khuyến rũ ngày nào đang dần đán.h mất đi chính mình. Cô trở nên nhu nhược, thu mình chỉ biết chờ đợi hắn quan tâm tới mình dù chỉ là 1 chút và nhiều khi không được như mong muốn cô lại tự động viên lấy chính mình, tin rằng sẽ có ngày hắn trở về như xưa.
Bạn bè biết chuyện, khuyên cô bỏ quách đi vì dù sao cũng chưa đăng kí kết hôn nhưng cô không bỏ được. Cô nói trái tim đã yêu và trao hết tất cả những gì đã có cho hắn nên không thể nói bỏ là bỏ được ngay... Nghe cô nói, bạn bè cũng chán hẳn.
Chịu nhiều đau khổ là vậy mà Hoa vẫn không thể chia tay, cho đến 1 ngày cô chậm kinh và biết đã có bầu. Cô mừng rỡ nghĩ hắn sẽ vì vui khi nghe tin này và vì mẹ con cô mà thay đổi. Cô cũng hình dung một đám cưới sẽ diễn ra không xa thì Hoa biết hắn rất yêu trẻ con. Thế nhưng, Hoa cũng như nhiều phụ nữ khác vốn ngốc nghếch ở chỗ nghĩ mình có thể thay đổi được 1 người đàn ông. Nhưng cuối cùng Hoa cũng như họ đã lầm. Đàn ông một khi đã hết yêu hoặc qua giai đoạn tán tỉnh, chinh phục thì họ sẽ chẳng bao giờ nghe lời bạn nữa.
Hôm đó Hoa hí hửng về nhà sớm sau chuyến đi công tác. Cô không báo trước vì muốn tạo bất ngờ cho hắn nhưng khi vừa về đến nhà trọ, cô định mở cửa thì thấy cửa khép hờ, đôi dép phụ nữ lạ, chiếc ở ngoài chiếc ở trong. Cô tiến lại gần thì đã nghe thấy tiếng cười khúc khích: "Làm hiệp nữa nhé em yêu, anh đang "thừa hơi" đây này.
Rồi tiếng người đàn bà cười khêu gợi, lững lờ "Nỡm, vừa xong, để cho người ra nghỉ lấy sức đã chứ, người đâu mà ham. Con kia (ý chỉ Hoa) nó bỏ đói anh à mà nay ham thế". "Thôi em đừng có nhắc đến nó, mất vui, con đàn bà đó ngu dốt, xấu xí chứ đâu khuyến rũ, ngọt thơm như em", dứt lời, hai con người kia lại "lăn xả" vào nhau.
Cô định bụng bung cửa xông vào nhưng rồi khựng lại. Cô quay ngược xuống tầng 1 rồi ra cồng, chạy vụt ra ngoài. Bỏ đi nhưng đầu cô còn hiện nguyên hình hắn trần truồng là.m tìn.h với người đàn bà khác ngay trên chính chiếc giường cô đã trao đời con gái cho hắn.
Trên đường đi, cô khóc như mưa, nhìn xuống bụng mình cô càng thêm bất lực, đau khổ. Đến giờ cô mới "vỡ ra" những lời bạn bè khuyên là nên vứt bỏ gã đàn ông tồi kia rồi... nhưng còn đứ.a b.é trong bụng thì biết làm sao?? Hoa ước giá như cô chịu buông tay sớm hơn thì đã không xảy ra cơ sự này. Gã đàn ông tồi kia bây lây nay chỉ khiến cô rơi nước mắt vậy mà sao cô yêu hắn nhiều đến vậy. Cô vừa khóc vừa cười cợt khin.h thườn.g chính mình.
Nỗi đau là có thật, trái tim vỡ tan là có thật và lời bạn bè khuyên cô cũng trở thành chân lý: Đàn ông không tốt thì không tiếc . Nhưng tiếc là cô nhận ra khi đã muộn màng.
Thế nhưng đây cũng là bài học cho cuộc đời cô từ nay trở về sau: Đàn ông không tốt thì đàn bà không tiếc.
Theo Thế Giới Trẻ
Êm đềm ngõ xưa Hà Nội... Từ nhỏ tới lớn, tôi gắn bó với nhiều con ngõ ở Hà Nội. Gia đình tôi sinh sống trong một ngõ nhỏ. Tôi đi học, luồn lách qua các ngõ đến trường. Tôi đi chơi, vòng vèo qua các ngõ đến nhà bạn. Những năm 1980 - 1990, với tôi, ngõ Hà Nội là cả một sự kỳ diệu. Không cần phải...