Thanh toán đủ bằng một ly sữa
Đây là câu truyện có thật. Dr.Howard Kelly là một nhà vật lý lỗi lạc, đã sáng lập ra khoa ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.
Trưa hôm đó, có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. bụng đói cồn cào mà lục túi chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi, cậu liều xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Nhưng cậu giật mình xấu hổ khi thấy một cô bé ra mở cửa và thay vì xin gì đó để ăn, cậu đành xin một ly nước uống. Cô bé trông cậu có vẻ đang đói nên bưng ra một ly sữa lớn.
Cậu bé uống xong, hỏi: “Tôi nợ bạn bao nhiêu?”
- “Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt.”
Cậu bé cám ơn và đi khỏi. Lúc này, Howard Kelly thấy tự tin hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhiều năm sau đó, cô gái đó bị căn bệnh hiểm nghèo. Các bác sỹ trong vùng đều bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm Thành phố để các chuyên gia chữa trị. Tiến sỹ Howard Kelly được mời khám. Khi nghe tên, địa chỉ của bệnh nhân, một tia sang lóe lên trong mắt ông. Ông đứng bật dậy và đi đến phòng bệnh nhân và nhận ra cô bé ngày nào ngay lập tức. Ông đã gắng sức cứu được cô gái này. Sau thời gian dài chữa trị, căn bệnh của cô gái cũng qua khỏi.
Video đang HOT
Dr Howard Kelly yêu cầu bệnh viện chuyển cho ông hóa đơn viện phí trước khi đưa nó đến cho cô gái, và ông viết gì đó bên cạnh hóa đơn.
Cô gái lo sợ không dám mở ra, bởi cô chắc chắn rằng cho đến hết đời cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.
Cuối cùng lấy hết can đảm, nhìn vào tờ hóa đơn và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hóa đơn . . . .
“ Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.
Ký tên
Tiến sĩ Howard Kelly.”
Nước mắt vui mừng cứ thế dâng trào, và lời từ trái tim cô gái thốt lên trong nước mắt :”Tạ ơn thượng đế đã rộng ban tình thương của Ngài qua trái tim và bàn tay của một con người!”
Theo Guu
Những trái tim ở bên lề
Có ai đó đã nói rằng, bản chất tình yêu vốn dĩ như một trò chơi cút bắt trốn tìm, kẻ thì mải miết đi tìm một bóng hình mà bản thân cho rằng đó là định mệnh. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tự huyễn hoặc chính mình để rồi chết dần chết mòn trong chính tình yêu đau thương ấy.
Có ai đó đã nói rằng, bản chất tình yêu vốn dĩ như một trò chơi cút bắt trốn tìm, kẻ thì mải miết đi tìm một bóng hình mà bản thân cho rằng đó là định mệnh. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tự huyễn hoặc chính mình để rồi chết dần chết mòn trong chính tình yêu đau thương ấy.
Em cũng là con người, cũng có trái tim để cảm nhận nên hơn ai hết, em biết được tình yêu anh ấy dành cho em nhiều đến thế nào. Một chàng trai luôn thầm lặng đi bên đời em qua bao ngày tháng, vẫn âm thầm quan tâm, chăm sóc cho em. Chàng trai ấy muốn được nói chuyện cùng em mỗi ngày, sẽ cuống cuồng lên khi nghe tin em bị bệnh, để rồi lật đật mua thuốc sang cho em. Chàng trai ấy chưa một lần bày tỏ cùng em hay đòi hỏi ở em một câu trả lời cho mối quan hệ của hai người, anh có biết vì sao không?
Bởi ngần ấy thời gian bên em, chàng trai ấy cũng hiểu được rằng, trái tim em từ lâu đã hướng về một phương trời khác, nơi chỉ có anh và tình yêu riêng dành cho anh mà thôi. Tình yêu anh ấy dành cho em cũng giống như tình yêu em dành cho anh, nó đậm sâu, dai dẳng nhưng lại đầy đau thương, xa xót. Những khi bên anh, đã hơn một lần em phải cố gạt nước mắt thật nhanh để anh không nhìn thấy. Đó là những khi nhìn vào mắt anh, em chỉ thấy trọn vẹn hình bóng của một người con gái, nào phải là em. Anh biết không, đó chưa phải là cảm giác bẽ bàng nhất đâu, bẽ bàng nhất là khi thấy anh cũng đang đau khổ vì tình yêu của mình.
Cuối cùng, cả ba chúng ta, em, anh và anh ấy đều thật đáng thương biết bao. Chúng ta đã yêu bằng hết tuổi trẻ của mình, đã không tiếc hy sinh bất kì điều gì cho tình yêu ấy. Nhưng kết quả thì sao? Chúng ta đều đi trên những con đường một chiều không lối rẽ. Mà xót xa thay, cũng chẳng ai trong chúng ta muốn rẽ về một lối khác hơn, dẫu biết đó có thể là con đường tốt dành cho mình. Thế mà vẫn thách thức thời gian để ngang bướng đeo mang bên mình một gánh nặng mang tên tình yêu.
Dù có cố đến mấy thì em vẫn không thể yêu thương anh ấy bằng tình yêu đôi lứa mà chỉ có thể dành tất cả sự trân trọng và lòng biết ơn. Mà khi yêu nào ai mong muốn nhận được hai thứ đó bao giờ. Thế nên, đối với anh ấy, em vẫn chỉ là một kẻ tàn nhẫn khi không thể đáp lại tình yêu. Và anh, dù có cố đến mấy cũng không thể mang hình bóng em để vào trong tim, bởi tim anh có cô ấy đã quá chật chội rồi. Dù tình yêu em dành cho anh có nhiều cách mấy, thì anh cũng chỉ có thể dành cho em hai từ xin lỗi cho tất cả những dang dở trong lòng.
Đến bao giờ, những trái tim bên lề như chúng ta mới thôi đập những cung bậc lẻ loi?
Đến bao giờ, chúng ta mới nhìn thấy được lối rẽ, dù là tận cuối con đường?
Và đến bao giờ tình yêu của chúng ta mới tìm được nhau trong trò cút bắt này?
Theo Guu
Để hôn nhân bền lâu, 8 điều chị em cần phải nhớ Khi đã yêu nhau lâu rồi thì hoa, quà, hẹn hò... sẽ không còn đủ sức mạnh để níu giữ tình yêu bền lâu nếu thiếu đi sự hòa hợp, cảm xúc, sẻ chia và không ngừng vun vén hạnh phúc của cả 2 người. 1. Luôn luôn lắng nghe Nói chuyện và tâm sự là những điều không thể thiếu trong các...