Tăng ca làm đêm, tôi sởn tóc gáy khi nghe tiếng khóc phát ra từ sau lưng
Mới đầu tôi không thực sự nghe rõ tiếng động lạ phát ra từ phòng để đồ sau. nhưng càng lúc, tiếng động đó càng thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi là một nhân viên văn phòng hết đỗi bình thường. Ấy vậy mà giờ đây tôi lại bất đắc dĩ năm được bí mật kinh hoàng ở chính nơi mình đang làm việc. Thật lòng, tôi không biết tiếp theo nên làm gì, âm thầm giữ chuyện này trong bụng mà an ổn tiếp tục làm việc, hay dứt khoát đưa nó ra ánh sáng rồi chấp nhận đi tìm một công việc mới?
Công ty tôi đang làm được ngót nghét 7 năm trời ròng rã là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước. Nói cho đúng thì thu nhập ở đâu cao hay thấp phụ thuộc rất nhiều vào chính bản thân mình. Làm ít thì lương thấp lè tè, làm nhiều thì lương lại cao chót vót. Lĩnh ngộ được điều này mà tôi chấp nhận làm một chú ong thợ cần mẫn, chăm chỉ ngày ngày đi kiếm mật.
Tôi chưa lập gia đình nên so với phần lớn nhân sự đã có từ một đến nhiều con ở đây thì tôi tự do hơn rất nhiều về mặt thời gian. Bởi vậy nên chẳng có vướng mắc gì mà tôi không cày ngày cày đêm, cứ việc gì các chị mải chăm chồng chăm con không đảm bảo được thì tôi nhận hộ ngay lập tức. Vừa được tiếng thơm, lại còn tăng thu nhập. Tội gì mà không làm!
Tất nhiên, để có được ngày cuối tháng “ting ting” đầy rực rỡ, thì tôi có đến 29 – 30 ngày còn lại trong tháng làm việc đến mờ cả mắt. Chuyện phải tăng ca cuối tuần là chuyện quá mức bình thường của tôi. Những ngày còn lại trong tuần thì cũng có đến quá nửa là những ngày tôi ngồi đóng cọc ở công ty đến tận 9h 10h giờ tối mới nhổ neo về nhà.
Đương nhiên với quỹ thời gian hạn hẹp chẳng đủ để có nổi một buổi hẹn hò như thế thì tôi đương nhiên là không có mảnh tình nào vắt vai rồi. Cũng bởi vậy mà tôi càng dành nhiều thời gian hơn để cống hiến cho công việc thế này đây.
Thường thì những ngày trong tuần, nếu tôi ở lại làm việc muộn thì cũng chỉ có mỗi mình tôi giữ cái văn phòng rộng thênh thang mà thôi. Chẳng mấy khi có đồng nghiệp nào ở lại quá muộn đâu. Mỗi lần thấy cô lao công tắt bớt đèn điện ở những khu vực không có người ngồi làm thì tôi cũng đều biết là đèn khu vực tôi ngồi sẽ do chính tay tôi tắt rồi, bởi vì đến cô lao công còn tan làm sớm hơn tôi nữa cơ.
Mỗi lần làm việc, tôi thường đeo tai nghe chụp kín tai nhưng hoàn toàn không hề bật nhạc hay có tiếng động gì ngoại thừ ti tỉ thứ thông báo đến từ các tin nhắn nhóm công việc ra. Thế nhưng người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ tôi chẳng nghe thấy tiếng gì trên đời và tôi cũng có thể lờ đi không phản hồi với các tổ buôn dưa lê bán dưa chuột của các mẹ bỉm sữa.
Video đang HOT
Tuy nhiên, dạo gần đây, khoảng sau 8h giờ tối, tôi bắt đầu nghe loáng thoáng thấy tiếng động là lạ ở đâu đó. Nhưng phần vì khi làm việc tôi là kiểu người rất tập trung, phần vì chiếc tai nghe chụp kín bưng khiến tôi nghe cái gì cũng câu được câu mất, chính vì vậy âm thanh kỳ lạ kia không thu hút được sự chú ý của tôi.
Thế nhưng sau vài lần thì tôi quả thực đã có để tâm hơn. Tối hôm đó, tôi quyết định bỏ tai nghe xuống và bắt đầu dỏng tai lắng nghe. Quả thực khoảng hơn 8h tối, tôi bắt đầu nghe được những tiếng rì rầm nho nhỏ.
Kế đó, những âm thanh này trở nên rõ rệt hơn nhưng không còn là tiếng rì rầm nữa mà gần giống như tiếng nức nở. Lúc này, tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tôi quyết tâm lần mò theo tiếng động và phát hiện ra nó ở ngay sau lưng tôi mà thôi. Sau lưng tôi là kho chứa đồ của mấy phòng liền thuộc khối quản lý lớn của công ty nên từ đầu nó đã được thiết kế khá rộng rãi.
Theo như quan sát của tôi thì chỗ ở sau lưng tôi là khu vực cuối cùng của kho, tôi định thần lại vị trí rồi lần ra cửa chính của kho hàng. Mở cửa bước vào tôi thấy đèn tắt hết đen ngòm nhưng cũng thấy tiếng khóc nức nở kia vang lên rõ rệt hơn.
Tiếng khóc rõ ràng là của phụ nữ nhưng lúc này tôi lại nghe thấy thêm giọng của một người đàn ông. Mà càng nghe thì lại càng thấy giống giọng của Phó Tổng giám đốc công ty tôi.
Bản tính tò mò cộng với linh cảm của phụ nữ khiến tôi quyết định nép mình vào một núi hàng xếp chồng chất lên nhau và từ đó toàn bộ bí mật tôi chẳng muốn biết chút nào đã lọt đầy đủ nội dung vào tai mình.
Người đàn ông kia đúng là Phó Tổng giám đốc của công ty tôi, tiếng khóc còn lại là của chị thủ quỹ hot girl thuộc một bộ phận của công ty.
Câu chuyện của họ tuy không dài nhưng lại đầy đủ những nội dung không thể ngờ. Phó Tổng Giám đốc đang cặp kè với cô nàng thủ quỹ này bất chấp anh đã có vợ còn nàng thì đã có chồng. Họ không chỉ yêu đương vụng trộm mà còn vụng trộm làm thâm hụt tài chính của công ty!
Lý do chị thủ quỹ khóc là vì “anh người yêu” muốn dừng mối quan hệ nguy hiểm này, vợ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Thế nhưng, đang yêu đương nồng thắm, lại còn cùng nhau biển thủ công quỹ thì làm gì có chuyện chị thủ quỹ lại chấp nhận. Thế là chị vừa khóc lóc đau khổ nhưng cũng không quên dọa anh Phó Tổng giám đốc đừng quên chị ta nắm được thóp của anh.
Nghe đến đây, tôi nhẹ tựa lông hồng bỏ ra ngoài vì biết mình thực sự vừa nghe được chuyện chẳng hay ho gì rồi. Suốt mấy ngày nay, tôi cứ canh cánh trong lòng chuyện này. Liệu tôi có nên nói chuyện này với các cấp cao hơn, liệu rằng khi tôi nói có ai tin mình? Hay cứ tiếp tục thế nào mà an phận thủ thường chăm chỉ kiếm tiền? Tôi thật sự khó nghĩ vô cùng!
Hớn hở cầm tiền về cho vợ sau 5 năm đi làm ăn xa, lúc về nhà tôi oà khóc khi nhìn trước chiếc giường cưới
Làm mãi cũng đến ngày hết hạn, tôi về nước với một số tiền kha khá trong tay. Hớn hở về nhà, vừa kéo vali vào tôi đã hoang mang khi mẹ tôi khóc lóc bảo vợ đang chờ.
Sinh con khi không có kinh tế tôi mới thấm nỗi khổ là thế nào. Thời điểm vợ chồng tôi cưới nhau hai đứa chỉ đi làm công nhân, rồi vợ tôi bầu lại bị dọa sảy nên phải nghỉ việc ở nhà nằm dưỡng thai. Kinh tế phụ thuộc hết vào đồng lương ít ỏi của tôi. Dù tôi có tăng ca, chạy xe ôm thêm lúc rảnh rỗi cũng chẳng đủ chi tiêu.
Rồi ngày vợ đẻ, con ốm đi viện tôi lại càng thấm thía tiền quan trọng nhường nào. Chạy đi vay khắp nơi mà đâu phải dễ dàng gì. Thương vợ, thương con, muốn thoát nghèo, chờ đến khi con được 6 tháng tôi quyết định đi nước ngoài làm ăn theo diện lao động. Tôi đi, cần số tiền lớn nên phải cầm cố căn nhà đang ở. Sang đó, tôi chỉ mong có nhiều việc, làm ngày làm đêm cũng được.
Cố gắng làm việc, hơn một năm tôi trả hết nợ. Về sau, tôi gửi tiền về quê cho vợ chỉ việc chi tiêu và gửi tiết kiệm. Hết 3 năm lao động, thay vì nghe lời vợ về nhà làm ăn tôi xin ở lại thêm 2 năm nữa. Tôi ở lại cũng vì tiền, muốn sau này về vợ chồng được tiêu rủng rỉnh một chút. Tôi đành để vợ con chịu khó một thời gian nữa, tôi cũng nhớ nhà nhưng chẳng dám thể hiện ra ngoài.
Xa tôi, vợ ở nhà cũng tằn tiện, chẳng hoang phí sắm sửa gì. Căn nhà cũ vợ vẫn để thế, không sửa sang hay xây mới. Cô ấy tâm sự bảo tôi cứ dành dụm tiền sau về làm gì thì làm, nhà chỉ để ở, không cần đẹp lắm. Bao nhiêu năm cô ấy vẫn vậy, luôn nghĩ cho chồng con. Dù ở xa nhưng vợ chưa bao giờ than trách cô đơn, buồn tủi hay nói gì để tôi lo lắng. Nhìn vợ một mình vất vả, thương con nhưng tôi chẳng biết làm thế nào.
Làm mãi cũng đến ngày hết hạn, tôi về nước với một số tiền kha khá trong tay. Hớn hở về nhà, vừa kéo vali vào tôi đã hoang mang khi mẹ tôi khóc lóc bảo vợ đang chờ. Thái độ đó của mẹ làm tôi lo lắng tột độ.
Chiếc giường cưới cũ kỹ năm nào khiến tôi run rẩy khi thấy vợ nằm đó. Cô ấy gầy rộc người, yếu ớt gượng cười nhìn tôi. Phía trong là con trai tôi đang nghịch. Tôi cầm tay vợ xót xa, hỏi tại sao cô ấy lại ra nông nỗi này, vợ lí nhí bảo tôi: "Anh về là tốt rồi, em đợi anh mãi. Cuối cùng em cũng đợi được".
Vợ yếu ớt khiến tôi lo lắng mà ra ngoài hỏi mẹ, bà mới nói thật cho tôi tất cả. Thì ra vợ tôi bị ung thư gần một năm nay rồi, cô ấy giấu tôi bệnh tình, không cho ai nói vì sợ tôi lo lắng. Càng ngày sức khỏe vợ càng không được tốt, cô ấy vẫn cố gắng đợi tôi trở về. Vợ nghĩ rằng bệnh này sớm muộn gì cũng sẽ ra đi nên không chịu chữa tích cực, vì sợ tốn kém. Cô ấy muốn tôi để dành dụm tiền nuôi con.
Cầm lấy đôi bàn tay vợ, tôi thấy bản thân mình có lỗi vô cùng. Tôi ham làm để rồi đổi lại được gì đây? Có tiền nhưng không lấy được những phút giây bên gia đình, không được gần vợ nhiều, chăm sóc cô ấy. Tôi thật tệ mà số phận cũng thật nghiệt ngã với vợ chồng tôi. Tôi phải làm gì đây?
(Xin giấu tên)
Trong cuộc liên hoan, sếp say nên tiết lộ với tôi một chuyện quan trọng Tôi thật không biết khuyên nhủ sếp thế nào, bởi chuyện này chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu. Ảnh minh họa Sếp tôi năm nay 48 tuổi, là một người đàn ông khá tốt bụng và biết quan tâm chăm lo tới đời sống nhân viên. Mỗi khi tăng ca hoặc có công việc gấp, sếp sẽ mua đồ ăn về cho...