Tâm sự thật lòng của một cô gái xấu
Mình cảm thấy tuyệt vọng quá. Sẽ chẳng có ai để ý đến một cô gái xấu như mình đâu mình muốn đập phá hết gương trong nhà đi, muốn thoát ra khỏi cái thực tại khốn khổ này lắm rồi
Nếu ai nói rằng “Xấu không phải là cái tội”, thì mình lại nghĩ khác. Xấu chính là một cái tội lớn, rất lớn đối với bản thân và tương lai của mình. Mình còn rất trẻ, năm nay mới 17 tuổi nhưng trông mình như bà già đau khổ vậy. Mình chẳng có cơ hội nào để thể hiện bản thân bởi chỉ tiếp xúc với một đứa con gái xấu thôi, người ta đã không muốn rồi, nói gì đến kết thân… Mình chỉ cảm thấy giá trị của bản thân khi về nhà với gia đình, nơi có bố mẹ và đứa em gái kém 4 tuổi. Bố mẹ không bao giờ nói cho mình biết tại sao cùng là chị em, mà em mình lại xinh xắn, trắng trẻo chứ không lùn tịt, đen nhẻm và nhiều mụn như mình. Tại sao cùng là chị em mà em mình nó tự tin, ăn nói lưu loát, lúc nào cũng tỏa sáng dù mới 13 tuổi, còn mình lại u sầu, chán nản đến mức chẳng muốn tiếp xúc với ai thế này. Không chỉ đen và nhiều mụn, gương mặt mình còn quắt lại, gầy đét, mũi to. Trên mặt chẳng có nét gì khiến mình ưng nổi, mà mình đã không ưng, liệu còn ai muốn lại gần đây??
Từ khi thoát khỏi cuộc sống vô tư con nít, sang lớp 7 là mình đã ý thức được mình có ngoại hình xấu như thế nào. Không phải là không xinh, mà là xấu thực sự. Mình vẫn nhớ như in những năm tháng cấp 2, khi mà bạn bè tíu tít nhận hoa vào 8-3, 20-10, ngày Noel đều có quà thì mình chỉ có hộp quà bé tí gói vội, lúc nào cũng xấu nhất. Đó là loại quà mà chẳng đứa con trai nào muốn tặng một cô gái, chẳng qua cô chủ nhiệm trao nhiệm vụ “Bạn nữ nào cũng phải có quà” thôi. Mình nhận hoa mà mặt méo xệch, cũng dần hiểu luôn “Nếu bạn không xinh, thì bạn đừng đòi hỏi!”.
Người ta hay bảo “Cái nết đánh chết cái đẹp”, mình cũng là một đứa con gái ngoan, biết kính trên nhường dưới, thương bố mẹ, quý trọng tình bạn và tình yêu. Nhưng những cái đó thì chứng minh vào lúc nào khi mà chỉ cần nhìn qua mặt mình, các chàng trai đã biết ngay lựa chọn của họ là gì. Sức học của mình không xuất sắc lắm, gia cảnh cũng hoàn toàn bình thường, nói chung chẳng có cú hích nào để người khác phải chú ý đến kiểu “mất cái nọ, được cái kia”.
Cấp 2 buồn tẻ qua đi, vào lớp 10 mọi thứ lại càng thê thảm hơn. Bọn con trai không còn tế nhị (hay trẻ con) như cấp 2 nữa, chúng nó chỉ trỏ, chê bai, và tỏ ra ghét mình lắm. Mình đã làm gì? Mình có lỗi gì? Không ai muốn ngồi cùng bàn với mình, đứa con gái cùng bàn đã phải miễn cưỡng lắm mới chịu ngồi chung (chẳng qua do cô chủ nhiệm sắp xếp thôi). Nó nhìn mình như kiểu mụn trên mặt mình sẽ lây sang nó vậy. Mình cảm thấy giận mẹ vô cùng, chính mẹ muốn mình vào ngôi trường này học vì chất lượng. Nhưng mẹ đâu biết, học sinh trường này toàn “nam thanh nữ tú”, toàn con nhà buôn bán hoặc thế lực giàu có, chẳng ai muốn chơi với kẻ xấu xí như mình. Đấy chính là cái tội của sự xấu xí!
Lớp 10 là khoảng thời gian buồn chán nhất đời học sinh, đám con gái không thèm để ý đến mình, nhưng như thế đã may mắn. Lớp mình có vài đứa con trai tính cực kỳ “đàn bà”, chúng nó lấy mình ra để chê bai, chế giễu và làm minh họa cho quyển truyện tranh một đứa tự vẽ “Mặt xấu, mũi to”. Nghe cái title ấy, chắc các bạn cũng hiểu nội dung truyện rồi. Ngày 8-3, không một bông hoa hay món quà dù xộc xệch như hồi cấp 2. Mình bắt đầu quen và cảm thấy bình thường, gần như là chai lỳ rồi đó. Mình ít khi tham gia các hoạt động với lớp, sống khép kín và dành thời gian rảnh rỗi để lên mạng. Lớp 10 bằng tuổi mình khối đứa đã biết yêu và xúng xính với những bộ váy áo đẹp mắt người yêu, còn mình thì tốt nhất không nên “*ng chạm” gì, lại càng bị nói “đã xấu còn gây sự chú ý”. Mẹ biết mình không có bạn thì an ủi, nhưng câu nói của mẹ càng khiến mình buồn hơn “Thôi, cố học thật tốt, sau này đi làm chỗ tốt thì tự khắc sẽ có bạn trai con ạ!”. Bạn thường còn chẳng mong, huống gì…
Mình hay vào một diễn đàn yêu thích trên mạng. Ở đó không ai biết mình là ai, một nơi quá lý tưởng cho mình thể hiện cảm xúc và tính cách mà ngoài đời, mình chưa từng chia sẻ với ai. Mình đã gặp anh trong trường hợp thật buồn cười, anh và mình cãi nhau kịch liệt trên topic về một bức ảnh. Cãi nhau thế nào mà anh gửi mess vào nick mình là “Em làm anh vừa tức vừa buồn cười, làm quen nhé!”. Lần đầu tiên có người muốn làm quen với mình, gạt đi sự thật rằng mình đang để một cái ava không phải mình, và anh ta cũng chẳng biết mình xấu hay đẹp, mình vui đến nỗi cười cả ngày hôm ấy…
Theo như anh giới thiệu thì anh mới tốt nghiệp đại học, vừa vào làm lập trình viên ở một công ty máy tính. Thật may cho mình, anh ở tận Sài Gòn. Tại sao mình lại nói thế ư, vì xa thế nên anh sẽ không có cơ hội xem mặt, mình chỉ cần một mối quan hệ “ảo” thế này thôi. Nó sẽ đem lại cho mình những niềm vui mà ngoài đời chẳng bao giờ mình có được. Mình chỉ muốn có thế…
Video đang HOT
Ai mà muốn làm bạn trai một đứa con gái xấu như mình chứ? (Ảnh minh họa)
Nhưng, chẳng ai nói trước được điều gì. Dù đã dặn lòng đừng quá tin kiểu quan hệ qua bàn phím, mình vẫn bị anh hớp hồn sau những lần chat đến tận 2-3h sáng, cùng đặt chuông để nhắn tin rủ nhau dậy cùng giờ và cùng chúc nhau ngủ ngon… Mình không ngờ tình ảo lại có sức hút lớn đến thế, không nhận được tin của anh chỉ nửa ngày thôi là mình như ngồi trên đống lửa, tim cứ như bị ai “hút” ra vậy.. Chỉ cần một cái tin “Em đang làm gì? Tự dưng thấy nhớ nhớ em, cứ tức tức trong ngực!”, dẫu biết chưa từng gặp mặt nhau thì nhớ làm sao được, nhưng mình vẫn hạnh phúc lắm lắm. Anh nói dối hay nói thật thì nước mắt cứ chảy dài… Dù vậy, mình vẫn nhất quyết không cho anh xem webcam với lý do “dùng máy bàn, chưa lắp webcam”.
Mình bắt đầu nghĩ rằng mình là người yêu của anh ấy. Mình nghĩ anh ấy cũng hiểu, nên là mình ghen với những nick con gái “à ơi” anh ấy trên diễn đàn. Dù gì, nhìn ava anh ấy cũng khá điển trai, lại ăn nói dịu dàng. Tối đến không thấy anh lên mạng chat, mình cáu kỉnh giận dỗi. Anh có vẻ bất ngờ và không thích như thế. Anh nói mình đang kiểm soát anh vô lý. Thế rồi, trong một lần say rượu, anh đã nói với mình rằng “Đến xem mặt nhau còn chưa được, thì yêu làm sao bây giờ hả em?”. Mình như rớt xuống vực sâu vì câu nói ấy, chắc có lẽ vì mình không cho xem webcam nên anh đã nghi ngờ, mình cũng chưa từng gửi cho anh bức ảnh nào.
Buồn bã, chán nản, cả xấu hổ nữa, mình tự trách mình quá ngốc khi yêu trên mạng. Đã biết gì về người ta mà cũng khóc… Mình giận anh nên không trả lời điện thoại, cũng không vào diễn đàn nữa. Thế mà chỉ sau 3 ngày, anh cũng im lặng luôn. Mình tủi thân kinh khủng, đến lớp đã như địa ngục, giờ về nhà còn cô đơn hơn. Mình lang thang trên mạng suốt ngày, cố quên đi cảm giác “từng” được hạnh phúc vì “yêu”, dẫu chỉ là yêu ảo.
Mới đây, nhận được điện thoại của anh khiến mình bối rối vô cùng. Anh đã ra Hà Nội, nói vẫn nhớ mình lắm và muốn gặp mặt mình. Mình xin anh thời gian suy nghĩ, mình cũng nói lý do là vì mình không tự tin về ngoại hình. Anh gạt đi ngay “Em hâm quá à. Anh có quan trọng mấy thứ đó đâu. Anh chỉ ra đây 1 tuần thôi, không có nhiều thời gian”. Mình lại khóc, nhưng lần này là vì quá vui, quá bất ngờ. Mình hạnh phúc đến mức ngắm qua gương, mình chỉ thấy con bé 17 tuổi đang hớn hở được gặp người yêu, chứ không còn đen nhẻm, mặt quắt, mũi to nữa…
Mình gần như mất ngủ cả đêm đó để nghĩ cách cải thiện nhan sắc. Rồi hôm sau, mình make up 1 tí, xõa tóc để che bớt vẻ tự ti, chọn bộ quần áo mua từ đầu hè mà chưa dám mặc. Mình đã đứng trước gương rồi giơ tay lên quyết tâm “đừng tự ti nữa”. Trong đầu, mình cầu trời cho buổi gặp mặt diễn ra suôn sẻ, mong ông trời sẽ thương lấy mình. Chưa bao giờ mình được hẹn hò một ai…
Mình đúng là đứa con gái vừa xấu xí, vừa vô duyên đến mức không ý thức được là mình xấu đến mức nào mà còn mơ với tưởng. Tự tin đến quán nước gặp anh, để rồi ngớ ra khi thấy thái độ lạnh nhạt, và những câu nói chuyện nhạt nhẽo, xã giao từ anh. Mình biết anh sốc lắm khi nhìn thấy gương mặt mình. Bao nhiêu sự chuẩn bị, những câu hỏi thăm mình “tập” ở nhà đêm qua đều không thoát nổi khỏi miệng, càng ngượng, mình càng lúng túng đến thảm hại. Anh chủ động trả tiền nước rồi nói phải về trước để đi thăm họ hàng. Cũng chẳng buồn ngỏ ý đưa mình về nữa…
Tối hôm đó là ngày tồi tệ nhất đời mình, 17 năm chịu đựng một ngoại hình xấu xí không thể cay đắng bằng sự im lặng của người mình thầm yêu. Anh im lặng hoàn toàn, mình gửi tin hỏi anh đã về chưa, đáp lại cũng chỉ là sự bồn chồn của mình mà thôi. Mình còn ảo đến mức bịa ra lý do anh đang bận chuyện gì đó chứ không phải vì mình quá xấu, không xứng làm bạn gái anh. Nhưng đến ngày hôm sau, khi đã dần bình tĩnh hơn, mình hiểu rằng anh không chịu nổi ngoại hình của mình. Cũng phải thôi, ai mà muốn làm bạn trai một đứa con gái xấu như mình chứ. Đáng lẽ từ đầu, mình không nên tự cho mình quyền được “ảo” nhiều thế.
Mình vẫn đến lớp và tiếp tục năm lớp 11 trong sự cô đơn vốn có. Không một ai biết về sự bẽ bàng, tủi hổ của mình. Nếu biết, chắc chắn đám con trai cùng lớp sẽ lại đem mình ra chế giễu, chê bai lấy được. Mình cảm thấy tuyệt vọng quá, muốn đập phá hết gương trong nhà đi, muốn lớn thật nhanh để có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, muốn thoát ra khỏi cái thực tại khốn khổ này lắm rồi… Mình không dám giận anh nữa, nếu là mình mình cũng sẽ như anh thôi. Nhưng sao số mình khổ thế này, chẳng lẽ vì quá xấu, mình cứ mãi cô đơn sao?
Theo VNE
Choáng váng phát hiện chồng "trả lương" ô sin ở nhà nghỉ
Chuyện đã xảy ra gần một năm nay, nhưng đến giờ Thanh mới phát hiện ra sự thật.
Ai cũng bảo số Thanh sung sướng, lấy được chồng giàu, kinh tế vững, chả phải lo gì. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực chất, chồng Thanh nắm tất cả mọi chi tiêu trong nhà. Vinh không để cho mẹ con Thanh thiếu thốn thứ gì, tuy nhiên, dù chỉ là một cắc nhỏ, Thanh cũng phải ngửa tay xin chồng. Điều này làm cô thấy không được thoải mái, nhưng đã lỡ đeo cái mác "lấy chồng đại gia" nên Thanh đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", bởi cô biết, "xấu chàng thì hổ ai?".
Khi Thanh sinh bé Bo, chồng Thanh đề nghị thuê ô sin để cô đỡ vất vả. Thấy chồng nói có lý, cô cũng gật đầu đồng ý. Ngày Vinh dẫn Nga về nhà, Thanh đã thấy không ưng trong bụng, bởi Nga chẳng có cái dáng của một kẻ "nhà quê" như chồng Thanh mô tả mà ngược lại, gương mặt thanh tú của cô khiến Thanh có một dự cảm không tốt. Nhưng rồi cô cũng chẳng dám phản đối, vì như mọi khi, việc gì Vinh đã quyết thì cứ thế mà tiến hành.
Từ ngày có mặt Nga, Thanh không phải đứng bếp nấu nướng nữa. Mọi thứ vào tay Nga đều trở nên hoàn hảo. Nhà cửa sạch tinh tươm, quần áo của hai vợ chồng khi nào cũng thơm nức, phẳng phiu, bữa ăn nào cũng đầy thức ăn nóng sốt và được đổi món liên tục. Chồng Thanh đưa mắt nhìn vợ cười cười, ngầm ý bảo rằng: "Em đã thấy chưa, lựa chọn của anh khi nào cũng số 1!".
Thời gian đầu, khi đang nghỉ ở nhà, Thanh đã cố ý theo dõi hành động của chồng và cô ô sin xem giữa hai người có tình ý gì không? Thái độ của Vinh khiến Thanh an tâm phần nào, Vinh không tỏ ra quá vồ vập, cũng không tỏ ra quá lạnh lùng với sự hiện diện của Nga. Anh luôn giữ mọi thứ ở mức độ bình thản vừa phải. Mấy tháng liền như thế, Thanh đã thấy tin chồng, cô cũng thấy quý cô ô sin. Đôi khi, Thanh còn gói ghém áo quần cũ của mình để cho Nga mặc.
Một trưa cuối tháng Sáu trời nắng như đổ lửa, đang dựng xe bên đường để mua hoa quả bỗng Thanh nhác thấy dáng ai giống Nga đi vào khu nhà nghỉ đối diện. Ngỡ mình nhìn nhầm, cô lại gần hơn để quan sát thì thấy đúng là Nga thật. Cô ta còn mặc cả đôi giày Thanh tặng hôm nọ. Máu tò mò nổi lên, Thanh giữ nguyên khẩu trang, vào ngồi quán nước cạnh nhà nghỉ để theo dõi.
Hơn hai tiếng sau, Nga len lét ra khỏi cửa cùng một người đàn ông. Thanh choáng váng, bởi người đó không ai khác chính là chồng của mình. Cô đánh rơi cả ly nước đang uống dở, lao đến cào cấu cả hai người. Lúc ấy, Vinh vừa ngạc nhiên vừa thẹn, anh đẩy vợ ngã dúi xuống đất và bảo Nga lên xe đi về nhà ngay lập tức. Những con mắt tò mò xung quanh không còn làm Thanh thấy xấu hổ nữa, cô không biết rõ là mình đã về nhà bằng cách nào, lúc ấy, cô chỉ thấy trái tim mình tan nát.
Ngược lại với thái độ đau khổ của Thanh, Vinh tỏ ra rất bình thản, anh bảo rằng, chuyện này chẳng có gì mà phải làm ầm ĩ lên cả, anh là đàn ông nên trêu hoa ghẹo nguyệt một tí thì cũng không chết ai. Vinh phản đối tất cả mọi hành động bạo lực của vợ đối với cô ô sin. Anh nói, nếu Thanh muốn Nga nghỉ việc, anh sẽ chiều ý cô, miễn là Thanh "đừng có động vào một sợi tóc của cô ấy".
Thái độ bênh nhân tình chằm chặp của chồng khiến Thanh đau khổ vô cùng. Nga dọn đồ đi ngay sau vài ngày xảy ra sự cố, trước khi đi, cô còn thành thật "tự thú" với Thanh, rằng tháng nào chồng Thanh cũng gọi cô ra nhà nghỉ để "trả lương".
Nhưng sau khi Nga đi, chồng Thanh cũng vắng nhà thường xuyên hơn. Mọi việc trong nhà bây giờ đều dồn hết lên vai Thanh. Đến bữa cơm, chồng cô cũng chẳng buồn về. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, Thanh đều thua cuộc, bởi kinh tế Vinh nắm cả, nếu muốn, Thanh có thể ra khỏi nhà không một xu dính túi. Thanh cũng tự hiểu, với mức lương quèn của mình, mẹ con cô sẽ chỉ đủ sống lay lắt, tạm bợ.
Thế là Thanh đành nhắm mắt nhìn chồng đi "trả lương" cho ô sin ở một căn nhà tiện nghi khác. Giờ Thanh mới biết, ngay từ khi gặp Nga ở nhà hàng, Vinh đã mê mẩn cô, anh tìm mọi cách gạ gẫm cô về làm ô sin cho nhà mình với mức lương, thưởng "khủng" hơn gấp nhiều lần con số anh khai báo với vợ. Và bây giờ, khi đã bị vợ phát hiện, đôi nhân tình lại chuyển sang một hình thức ngoại tình mới, công khai hơn.
Chỉ có Thanh là người phải vạ vật vì đau khổ. Trong khi cô ở nhà dọn dẹp, nấu ăn đợi chồng thì Vinh lại vui vẻ với người tình ở một "tổ ấm" khác, không buồn đoái hoài gì đến vợ con. Đến nước này thì Thanh hiểu, sự tan vỡ của gia đình cô chỉ còn là vấn đề thời gian.
Theo VNE
Em xin lỗi vì không giữ trọn lời hứa thủy chung Mỗi lần, nhấc cuốn nhật kí lên cùng với tấm ảnh kỉ niệm chúng mình đã từng chụp chung, nước mắt em lại trào ra. Có lẽ, em đã quên được anh rồi, nhưng em lại không muốn quên đi, vì đó là người đàn ông em từng yêu, em muốn lưu giữ hình ảnh của anh mãi mãi. Nhưng anh à, em...