Tâm sự đàn bà có chồng vũ phu: Nếu không can đảm ly hôn, tôi sẽ bị đánh suốt đời
10 năm qua, tôi đã bị đánh, bị tát, bị chà đạp rất nhiều lần. Tôi không thể ở bên cạnh người chồng vũ phu này thêm một ngày nào nữa.
Đàn bà cưới nhầm người chồng vũ phu thì đau cả thể xác lẫn tinh thần. Sự thật, có rất nhiều người đàn bà ngày ngày vẫn âm thầm chịu đựng sự bạo hành khủng khiếp của chồng. Chỉ có điều họ có dám kể cho người khác nghe hay không mà thôi.
Như tôi đây, kết hôn 10 năm, tôi bị chồng đánh không biết bao nhiêu lần, có lần nặng đến mức phải nhập viện. Cơ thể có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ nhưng tôi câm nín, không nói với bất kì ai kể cả với cha mẹ. Tôi cam chịu 10 năm với suy nghĩ ngây thơ: Rồi chồng sẽ thay đổi.
Có chồng vũ phu, đàn bà đau cả thể xác lẫn tinh thần – Ảnh minh họa: Internet
Ngày mới quen chồng, ba mẹ tôi đã không đồng ý vì tính tình anh khá cộc cằn. Tôi nói với ba mẹ, đâu có ai hoàn hảo, cưới về tôi sẽ khuyên nhủ anh dần dần. Tôi cưới, niềm vui chỉ gọn trong vài ngày đầu. Khác với việc chiều chuộng, nhỏ nhẹ như hồi yêu nhau, về sống chung một nhà anh bộc lộ tính cách gia trưởng, vũ phu của mình. Anh thường xuyên nhậu nhẹt, nổi nóng và giọt nước mắt đầu tiên rơi chỉ vài ngày sau cưới khi anh tát tôi chỉ vì nấu cơm muộn.
Video đang HOT
Sau cái tát đó, tôi thường xuyên bị đánh vô cớ. Tùy tâm trạng của anh với công việc, nếu suôn sẻ anh sẽ vui vẻ với vợ, nếu trục trặc về nhà cái gì cũng gai mắt, cau có. Tôi phản ứng lại sẽ bị ăn tát. Công việc anh chịu rất nhiều áp lực, nhưng càng áp lực anh càng đánh vợ như cách để giải tỏa tâm trạng.
Đi làm về mệt, vợ chưa kịp nấu cơm là cằn nhằn. Cơm dọn lên, anh cũng lấy chuyện tôi nấu cơm trễ mà nói suốt bữa ăn. Có lần, anh gần như bị cho thôi việc, anh đi uống rượu. Sẵn có hơi men trong người, anh về đánh tôi, bảo vì tôi mà cuộc đời anh mới chán nản như thế. Càng về sau mật độ bị đánh của tôi ngày càng nhiều, không chỉ tát, anh đạp, anh đá vào người tôi như trái bóng.
Anh ta luôn xem tôi là nơi để trút giận – Ảnh minh họa: Internet
Không thể diễn tả được nỗi khổ tâm của tôi khi có chồng vũ phu. Tôi đi làm với đầy vết trầy xước trên mặt. Ai hỏi tôi cũng chỉ biết nói mình té ngã. Không thể nói cho cha mẹ nghe, càng không biết ai để tâm sự. Tôi càng ngày sống u uất, buồn tủi. Nằm bên chồng mà lúc nào cũng nghe nghẹn đắng. Rồi tôi mang thai, có lần chồng đạp tôi đến mức động thai. May mắn sao tôi vẫn giữ được con. Nhưng tôi vẫn ngu muội mà chọn ở lại bên người chồng vũ phu ấy. Tôi thương đứa con trong bụng và hy vọng rằng khi con ra đời anh sẽ thay đổi.
Nhưng như người đời nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Khi có con anh vẫn hành xử nóng nảy, cộc cằn như thế. Bao nhiêu lần, hai mẹ con tôi ôm nhau chịu trận thái độ hung hãn và những cú tát nảy lửa của anh. Những trận đòn vũ phu của chồng ngày một nhiều và anh lấy làm hả hê lắm. 10 năm như thế, tôi nhận ra mình thật ngu ngốc và bạc nhược. Chính thái độ cam chịu, nhẫn nhịn của tôi đã khiến chồng càng ngày càng lấn lướt.
Hôm nay, anh ta say rượu và lại tát tôi. Tôi gào lên bằng sức lực của 10 năm chịu đựng: “Anh không được đánh tôi nữa. Bao lâu nay tôi cam chịu cũng bởi mong một ngày anh thay đổi. Đến hôm nay tôi biết không thể thay đổi được con người của anh. Từ hôm nay tôi không còn là vợ anh nữa. Tôi sẽ viết đơn ly hôn…”. Chồng tôi nghe tôi nói, anh ta cười to: “Mày lại dọa tao à. Có thách mày cũng không dám bỏ chồng”.
Từ nay, tôi sẽ không để anh ta chà đạp mình nữa – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng chồng tôi sai rồi! Tôi đã quá mệt mỏi và chán chường cuộc hôn nhân này. 10 năm qua, tôi đã bị đánh, bị tát, bị chà đạp quá nhiều lần. Tôi không thể ở bên một người chồng hèn mạt dùng sức mạnh để tỏ rõ uy quyền với vợ. Tôi không muốn sống một cuộc đời tăm tối như thế này nữa. Tôi muốn bình yên! Tôi đã kí vào đơn ly hôn và không điều gì có thể khiến tôi thay đổi quyết định của mình.
Nam Khuê
Theo phunusuckhoe.vn
Tôi buồn khi sắp phải xa người sếp tốt
Sếp là người đã truyền cho tôi cảm hứng trong công việc, tôi biết yêu công việc hơn, thích thử thách trong công việc hơn.
Đà Lạt hôm nay đổ mưa làm tôi buồn hơn, cảm thấy hụt hẫng quá nên viết ra những dòng này, mong nhận được chia sẻ của mọi người. Tôi đang làm trong công ty nước ngoài, sếp quản lý trực tiếp là người nước ngoài. Trước đây tôi trầm tính, ít nói và cảm thấy mỗi ngày đi làm là một sự chán chường, tẻ nhạt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy niềm vui trong công việc. Tôi là người cầu tiến, có chí tiến thủ và chịu khó học hỏi để được đi lên. Tuy vậy, sếp cũ lại chỉ thích những cô gái đong đưa, xinh đẹp, những ai có sự qua lại với sếp cũ đều được thăng tiến. Tôi không chọn cách đó nên chỉ có thể im lặng làm việc thôi chứ chẳng mong gì đến cơ hội thăng tiến.
Sau đó, tôi có cơ hội để xin sang một bộ phận mới. Ở đây tôi may mắn gặp được một người sếp tốt, công tâm và công bằng, luôn tạo điều kiện cho nhân viên phát triển. Sếp mới là lãnh đạo cao nhất của công ty, được các cấp dưới rất kính trọng vì tính cách và con người sếp. Tôi có cơ hội để học hỏi rất nhiều, được phát huy món sở trường là ngoại ngữ. Từ một người thiếu tự tin, tôi tự tin hẳn lên, có thể nói ngoại ngữ một cách thoải mái. Sếp đã dạy cho tôi cách đối diện vấn đề và không sợ mắc lỗi.
Hôm qua tôi nghe nói anh sẽ chuyển vào miền Trung công tác, vẫn thuộc công ty nhưng chi nhánh khác. Tôi cảm thấy hụt hẫng, lo lắng và buồn phiền. Thậm chí tối qua về tôi còn khóc, cứ thỉnh thoảng nghĩ đến việc không được làm việc cùng sếp nữa mà tôi buồn không sao tả nổi, trống rỗng. Thật sự sếp là người đã truyền cho tôi cảm hứng trong công việc, tôi biết yêu công việc hơn, thích thử thách trong công việc hơn. Sếp cũng là người cho tôi thấy rằng nếu có nghị lực và quyết tâm thì việc gì cũng làm được. Tôi rất sợ cảnh sếp tiếp theo lại là một người thiên vị, hay chia bè phái, rồi tôi sẽ như thế nào?
10 năm đi làm tôi chỉ gắn bó duy nhất một công ty nhưng chuyển tới bốn đời sếp. Đây là sếp mà tôi muốn gắn bó nhất và thật sự ngưỡng mộ nhất. Tôi coi đây như quãng thời gian đẹp nhất trong công việc của mình. Xin mọi người đừng hiểu lầm đây là tình yêu với sếp nhé, đó là sự kính trọng tuyệt đối và tôi cũng như sếp không bao giờ có tính đó. Mọi người có thể chia sẻ, làm thế nào để tôi mạnh mẽ và xem nó nhẹ nhàng hơn được không? Chân thành cảm ơn.
Theo vnexpress.net
Gửi đàn ông vô tâm: Đừng đợi vợ rời xa mới biết trân trọng Một người chồng vô tâm như anh đã lầm tưởng sự im lặng chán chường của vợ là ấm êm. Anh đã ngỡ chỉ cần hàng tháng đưa tiền cho vợ nuôi con là đủ rồi. Anh đâu biết rằng vợ mình cần nhiều hơn thế. Đàn ông chỉ thật sự trân trọng người phụ nữ của mình ở 2 thời điểm: Khi...