Ta vẫn chưa một lần gặp mặt
Tôi sinh ra ở một xã miền biển thuộc huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An. Vào mùa hè năm 1982, khi tôi lên 3 tuổi mẹ tôi bị bệnh và mất đột ngột. Vì gia đình đông anh em, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn nên bố đã gửi tôi lên sống cùng ông nội tại một xã miền núi hẻo lánh nằm ở phía Tây của huyện.
Nhà ông Nội nằm ngay sát chân núi chạy dài theo hướng Đông Tây, dân cư thưa thướt, đêm đêm toàn nghe tiếng những con thú phát ra từ cánh rừng rậm rạp và nhìn căng mắt mới thấy một ánh đèn leo lắt hắt ra từ một nhà dân. Tôi lớn lên lặng lẽ bên chân núi, một buổi đi học, một buổi về phụ giúp ông tôi đi chăn trâu, hái củi… Ao ước có những người bạn cùng xóm để chơi đối với tôi cũng không được trọn vẹn.
Năm 1995, bắt đầu học cấp 3 tôi phải đạp xe đạp 12 cây số để đến trường. Dù đi lại có vất vả, nhưng niềm ao ước có những người bạn mới nên đã tạo cho tôi một động lực. Tôi có thêm những người bạn mới cùng lớp, cùng trường. Thời đó, sách vở học còn thiếu, nên báo chí là vấn đề xa xỉ đối với tôi cũng như các bạn ở miền núi thời bấy giờ. Tuy nhiên, trong thâm tâm, tôi vẫn muốn được giao lưu kết bạn với tất cả các bạn trên mọi miền đất nước. Tôi đã dành dụm những đồng tiền lẻ ông nội cho để mua báo đọc mở mang kiến thức và giao lưu kết bạn qua các chuyên mục.
Gần nơi tôi học có một đại lý bưu điện nên việc mua báo cũng thuận lợi hơn. Từ đây, những lá thư được tôi viết nắn nót trên trang giấy trắng học trò được gửi đi đều đặn, nhưng những lá thư tôi mong nhận được vẫn không xuất hiện. Tôi hụt hẫng nhưng không nản chí, vì tôi tin một ngày nào đó tôi sẽ có thêm những người bạn mới.
Vào đầu năm lớp 10, nhà trường phát động học sinh thu gom giấy đã qua sử dụng. Sáng sớm ngày thứ hai đầu tuần, mọi người đều mang giấy đến nộp. Tình cờ tôi nhìn lên chỗ tập kết giấy đã nộp ở góc phòng học, thấy có một tờ báo cũ rơi vãi ra ngoài. Tôi lặng lẽ bước lên và lấy đọc. Khi xem đến cuối trang báo, tôi phát hiện ở góc phải phía dưới tờ báo có mục đăng tin kết bạn. Tối về, tôi viết liền ba lá thư gửi cho ba người bạn mà tôi mới biết trên báo.
Sau gần một tháng, một người bạn cùng lớp đưa cho tôi một lá thư. Tôi hồi hộp, vui mừng về đến nhà liền lấy thư ra đọc ngay và biết được đó là một người bạn mà tôi đã viết thư làm quen khi nhặt được tờ báo trong lớp. Người bạn mới tên Đào Thị Kim Anh, đang học lớp mười như tôi, quê ở tỉnh Bắc Thái (nay là tỉnh Thái Nguyên). Kể từ đây, niềm vui của tôi như ngày càng được nhân lên và chúng tôi viết thư gửi cho nhau đều đặn mỗi tháng hai lần.
Mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống thường ngày, học tập trên lớp, chúng tôi đều chia sẻ với nhau qua thư. Dù khoảng cách giữa hai chúng tôi khá xa nhưng tôi cảm thấy chúng tôi như hai người bạn thân ở gần nhau, cùng lớp với nhau.
Thế rồi, thời gian dần cũng trôi qua. Kết thúc tuổi học trò chứa đầy những kỷ niệm đáng nhớ mà không bao giờ lặp lại, mỗi đứa phải chia tay thầy cô, bạn bè, ngôi trường thân yêu gắn bó với mình trong suốt ba năm học để bước sang ngã rẽ mới. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, tôi vào Nam học tập và lập nghiệp. Tôi đã tốt nghiệp ra trường, có gia đình, công ăn việc làm và bạn ấy cũng thế.
Điều tuyệt diệu là tôi và người bạn làm quen qua thư ấy giờ đây vẫn duy trì tình bạn keo sơn, thân thiết như thuở ban đầu, dù đã 18 năm kể từ ngày quen nhau và chưa một lần gặp mặt.
Video đang HOT
Theo Lao động
Yêu em nơi những chiều đông lạnh
Mình gặp nhau trong môt chiều đông lạnh. Yêu nhau rồi chia tay cũng trong buổi chiều đông.
Mình gặp nhau trong môt chiều đông lạnh!
Em lướt qua anh giữa dòng người vội vã. Vô tình mỉm cười ngẩn ngơ bên cuộc gọi một người thân.
Gió nhẹ đưa. Mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Em là tất cả những gì anh vẫn mải miết kiếm tìm.
Em bước đi nhưng nụ cười ở lại, ở lại trong phút bâng khuâng nghẹn trào nơi trái tim anh!
Cảm giác thân thương đến từ một cô gái không quen biết!
Lạ lẫm nhưng cho anh thêm thật nhiều động lực để tập yêu thương một ai đó...
Là em...
Cô gái của nụ cười mùa đông... không hề lạnh!
Mình yêu nhau cũng trong những chiều đông lạnh!
Bàn tay em cuộn tròn trong tay anh. Mình vi vu qua bao nẻo phố cổ, sà vào một quán quen bên đường, anh kéo tay em đặt lên đôi môi anh nóng bỏng. Nụ cười em bẽn lẽn nhưng hạnh phúc.
Anh thích những chiều đông như thế. Sau những buổi lượn lờ ngang bao ngõ phố, anh sẽ được cùng em chui trong phòng kín xem phim bằng màn hình chiếu phim tự chế và cười thật thỏa thích. Các món ăn em nấu có thể mặn có thể nhạt nhưng anh yêu em từ cái dáng lom khom của em trong bếp, từ cái nhăn mặt khi em nêm nếm chút gì đó, từ đôi mắt hau háu rồi phị mặt ra khi anh giả vờ nhăn nhó khi ăn.
Mình đã bên nhau bao ngày đông lạnh giá (Ảnh minh họa)
Anh yêu em nơi những vòng xe lăn bánh, ta cùng nhau trên những chuyến phượt dài.
Anh yêu em nơi những buổi sáng thức dậy, điện thoại rung lên tin nhắn của: Vợ iu
Anh yêu em nơi những buổi trưa, em đứng đó trước cổng trường, chỉ vì không muốn anh phải đi ăn một mình.
Anh yêu em nơi những buổi chiều đông, lặng lẽ bên nhau, yêu thương không cần nói. Chỉ nụ cười em tỏa sáng.
Và mình xa nhau lại trong một chiều đông lạnh!
Lạnh lắm phải không em?
Em không cười!
Em khóc!
Em bước đi! Tay anh không nắm lại! Động lực yêu thương trong anh không còn hay gió lạnh quá khiến tim anh mất đi cảm giác.
Giật mình!
Hóa ra mình đã xa nhau... Thêm một chiều đông!...
Lại một chiều đông! Và một mùa đông nữa.
Đến bao giờ mùa đông mới thôi lạnh như những ngày anh có em?
Theo Tiin
Em cứ khóc lên đi Em cứ khóc thật to lên để những nỗi đau đớn muộn phiền tan biến hết. Nhìn em tươi cười rạng rỡ bước đi giữa cuộc đời mà lòng tôi se thắt. Tôi ước gì lòng em cũng tươi tắn giống nụ cười kia, cũng mịn màng giống đôi môi kia, không hề mang bất kỳ một vết thương hay vết sẹo nào....