Suất cơm miễn phí ấm lòng học trò nghèo
Hàng chục ngàn suất cơm miễn phí đã được ông Nguyễn Văn Diên (991 Nguyễn Văn Tạo, xã Hiệp Phước, huyện Nhà Bè, TPHCM) đều đặn trao cho các học sinh có hoàn cảnh khó khăn với mong muốn phần nào giúp “tụi nhỏ” được no lòng trên bước đường tìm đến con chữ.
Ông Tám Diên và các em học sinh trong giờ ăn trưa.
Vào giờ tan trường buổi trưa, các em học sinh nghèo của 2 trường Tiểu học Nguyễn Văn Tạo và THCS Hiệp Phước (cùng ở xã Hiệp Phước) lại có chung một điểm đến, đó là nhà văn hóa xã cách đó không xa. Tại đây, sau khi trình phiếu ăn (được phát từ hôm trước), các em được nhận phần cơm của mình và vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Mỗi suất ăn luôn đảm bảo có cơm, canh và thịt cá. Ăn xong, các em uống nước, nhận phiếu ăn cho ngày hôm sau và trở về trường để chuẩn bị cho giờ học buổi chiều.
Trước đây, khi chưa có bếp ăn của “ bác Tám Diên” (tên thân mật của ông Nguyễn Văn Diên), các em học sinh không có khả năng đóng tiền bán trú đành phải chạy về nhà hoặc chờ người nhà mang cơm tới, còn không thì ra bên ngoài mua chút quà vặt lót lòng tạm cho buổi học kế. “Mấy đứa nhà gần thì còn đỡ chứ nhà xa thì cực lắm. Cha mẹ phải đem cơm tới trường cho con trong khi còn bận bịu công việc. Bếp ăn của bác Tám Diên không chỉ giúp tụi nhỏ mà phụ huynh tụi tui cũng đỡ vất vả nhiều lắm” – một phụ huynh ở ấp 4 chia sẻ.
Nói về việc lập bếp ăn, ông Tám Diên tâm sự: “Tôi cũng là người địa phương nên biết xã còn nhiều gia đình hết sức khó khăn. Việc cho con đi học đã là một nỗ lực rất lớn của họ. Có lần, tôi chứng kiến một học sinh buổi trưa cầm 2.000 đồng ra quán mua cơm không, xin thêm chút nước chan và ngồi ăn ngon lành. Hình ảnh đó cứ làm tôi day dứt mãi”.
Tuy nhiên, để đi đến quyết định thành lập bếp ăn miễn phí cho học sinh nghèo này, ông Tám Diên đã phải suy nghĩ thật nhiều: “Ban đầu tôi lo sức mình không kham nổi, lỡ làm nửa chừng rồi bỏ dở thì coi sao được”. Nhưng rồi, vợ con ông cũng hết lòng tán thành và động viên nên ông quyết định làm. Đem ý định trình bày cùng chính quyền địa phương và được ủng hộ nên ông càng thêm tự tin. Mượn khuôn viên của nhà văn hóa xã, ông bắt đầu xây dựng bếp, khu nhà ăn, thuê thêm người nấu ăn và bắt đầu phục vụ học sinh từ năm 2009.
Hiện tại, mỗi ngày bếp ăn của ông Tám Diên phục vụ hơn 130 suất ăn miễn phí cho học sinh. Số lượng suất ăn sẽ căn cứ vào danh sách do chính quyền hay Hội Chữ thập đỏ địa phương giới thiệu vào đầu mỗi năm học, một phần khác do cha mẹ các em chủ động nhờ giúp đỡ. “Tôi chỉ mong mình có sức khỏe cũng như điều kiện để công việc này không bao giờ phải dừng lại. Hy vọng các bữa cơm sẽ phần nào tiếp thêm sức cho mấy đứa nhỏ đến trường. Vì chỉ có học hành mới có thể giúp cho đời tụi nó sau này bớt cơ cực” – ông Tám Diên bộc bạch.
Video đang HOT
Bên cạnh việc đảm bảo mỗi bữa cơm cho các em học sinh phải no, có chất dinh dưỡng, yếu tố an toàn vệ sinh thực phẩm luôn được ông chú trọng. Những người mà ông thuê nấu ăn đều được khám sức khỏe định kỳ, cũng như tham gia các lớp học về vệ sinh an toàn thực phẩm do cơ quan y tế tổ chức. Ngoài ra, mỗi ngày thức ăn đều được giữ lại mẫu để phục vụ công tác kiểm tra khi cần.
Nói về ông Tám Diên, ông Nguyễn Văn Chử, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ xã Hiệp Phước, cho biết thêm: “Không chỉ bữa ăn cho học sinh mà hàng tháng chú Tám Diên còn hỗ trợ nấu ăn dinh dưỡng cho người già khoảng gần 100 suất. Ngoài ra, chú Tám cũng thường xuyên giúp đỡ cho một số gia đình có hoàn cảnh khó khăn khác”.
Theo Thanh Phúc
SGGP
Miệt mài "gieo chữ" nơi vùng cao
Những ngày cuối năm, đặt chân lên vùng cao huyện Như Xuân (Thanh Hóa), chứng kiến tận mắt cảnh sống của những giáo viên miệt mài bám bản "gieo mầm" những ước mơ cho học sinh vùng cao mới thấm thía nỗi nhọc nhằn, cơ cực của họ.
Con đường gập ghềnh với những con dốc dựng đứng đưa chúng tôi đến với xã Thanh Lâm, huyện miền núi Như Xuân, tỉnh Thanh Hóa. Đây là một xã vùng cao đặc biệt khó khăn của huyện miền núi này, toàn xã có 658 hộ với gần 3.000 nhân khẩu, trong đó có tới 345 hộ thuộc diện nghèo. Nơi đây chủ yếu là đồng bào dân tộc Thái, địa bàn rừng núi hiểm trở, đường xá đi lại khó khăn nên đời sống bà con gặp nhiều khó khăn, thiếu thốn...
Chính vì lẽ đó, việc học hành của học sinh (HS) nơi đây cũng khó khăn không kém. Nhưng bằng lòng nhiệt huyết của mình, những thầy cô giáo đã không quản ngại khó khăn, thiếu thốn, hàng ngày miệt mài dạy con chữ cho học trò.
Đường lên Trường THCS Thanh Lâm (huyện miền núi Như Xuân, tỉnh Thanh Hóa).
Chúng tôi ghé thăm Trường THCS Thanh Lâm vào những ngày cuối năm, đón chúng tôi là thầy Trương Văn Thanh, hiệu trưởng nhà trường,người đã có hơn 15 năm công tác trong ngành giáo dục và cũng chừng ấy năm, thầy gắn bó với bà con vùng cao.
Thầy Thanh chia sẻ: "Tôi còn nhớ như in ngày đặt chân lên với vùng đất sáu Thanh này (là 6 xã có cùng cùng vần Thanh - PV), tài sản không có gì đáng giá ngoài một chiếc xe đạp cà tàng, mấy bộ quần áo... Lúc đầu khi chưa đến đây thì hăm hở lắm, đến nơi rồi mới thấy sợ cuộc sống nơi đây".
Giọng thầy Thanh trầm xuống khi nghĩ về những ngày đầu gian khổ gieo chữ nơi miền sơn cước này: "Khi đến đây, cơ sở vật chất chẳng có gì, những người như chúng tôi phải ở nhờ nhà dân quanh trường, trường lớp thì toàn bằng tranh tre, nứa lá, các em học sinh thì đói nghèo, vất vả. Khổ nhất là mọi sinh hoạt nơi đây đều phải tự cung tự cấp là chính, do đường xá khó khăn, biệt lập với trung tâm huyện".
"Có lên đây, ăn ở với dân, sống với các em học sinh mới thấu hết được những cảnh khổ của đồng bào các dân tộc vùng cao này. Nhiều thầy cô không chịu được cuộc sống khổ cực, dạy được một thời gian thì chuyển đi nơi khác, thậm chí có người còn bỏ cả nghề vì không sống được với vùng đất "cái gì cũng thiếu", điện không, nước sinh hoạt không..., muốn có nước dùng phải đi vào tận trong núi cách trường 2 - 3km để gánh nước, tối đến muốn soạn giáo án phải dùng nến, dùng đèn dầu" - thầy Thanh cho biết thêm.
Thầy Thanh đưa chúng tôi đi thăm cơ sở vật chất của trường.
Sau bao nhiêu năm cắm bản gieo chữ, giờ thầy Thanh như đã trở thành một người dân bản địa thực thụ, thầy đã thuộc làu từng con đường, từng thôn bản, từng nóc nhà của những bản làng. Sự học ở vùng cao đã có nhiều đổi thay khi các chương trình 134, 135 của Chính phủ đến được với vùng cao, trường lớp đã được kiên cố hóa, đường xá đi lại thuận lợi hơn...
Tuy nhiên cuộc sống ở vùng cao vẫn còn đó những khó khăn, gian khổ. Đời sống GV vẫn "thừa sự thiếu thốn, thiếu sự đủ đầy", nhiều GV còn hưởng mức lương thấp, đặc biệt là những GV hợp đồng với đồng lương chỉ 816.000đ/tháng. Với đồng lương đó lo cho bản thân đã khó chứ nói gì đến gia đình, con cái... Nhưng có lẽ tình yêu nghề, niềm vui được truyền con chữ cho những đứa trẻ nơi đây đã tiếp thêm sức mạnh và niềm tin cho họ.
Thầy giáo Đỗ Trọng Tư, GV dạy môn Toán của trường, đón chúng tôi với đôi bàn tay lạnh cóng. Thầy Tư lên vùng cao đã 6 năm, còn vợ con ở huyện Tĩnh Gia (Thanh Hóa). Thường hàng tháng trời thầy mới về thăm gia đình một lần. Căn phòng tập thể nơi thầy Tư ở với bức tường vôi loang lổ, ố màu. Một cái bếp gas cá nhân cùng với vài cái nồi nhỏ nơi góc phòng, đối diện là chiếc giường đơn cũ, chiếc chăn bạc phếch gấp vuông vắn, gọn gàng bên cạnh mấy cuốn sách giáo khoa.
Cũng giống thầy Tư, thầy Trịnh Nam Giang, gia đình ở thành phố Thanh Hóa, thầy Hà Hữu Thu, gia đình ở huyện Nông Cống... và rất nhiều các thầy cô khác trong trường đang vượt lên những khó khăn hàng ngày để gieo con chữ cho các em HS.
Những luống rau được các giáo viên ở đây gieo trồng để phục vụ bữa ăn hàng ngày.
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến Tết Nhâm Thìn, khi chúng tôi hỏi về việc thưởng hay quà Tết cho các cán bộ GV ở đây thì thầy Thanh cho biết, công đoàn hỗ trợ số tiền 50 ngàn đồng đến 100 ngàn đồng cho mỗi GV. Vậy mà các thầy cô nơi đây còn trích từ đồng lương của mình một số tiền nhỏ để mua quà tặng cho những học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn mỗi dịp Tết đến xuân về.
Chia tay các thầy cô giáo Trường THCS Thanh Lâm - những người vẫn ngày đêm miệt mài bám bản, bám làng mà chúng tôi thấy ấm lòng giữa cái rét thấu xương nơi miền sơn cước. Những tháng ngày phía trước, các thầy cô nơi đây vẫn cần mẫn, miệt mài ươm mầm ước mơ cho những trẻ nghèo vùng cao...
Theo dân trí
Tiếng kẻng "gọi trò" ở Thào Xua Chải Hơn 10 năm lặn lội cùng thầy cô "cắm bản", Sùng A Vàng chưa một ngày "tắt lửa" niềm đam mê mang con chữ về bản. Khi sân trường vắng tiếng kẻng Điểm trường Thào Xua Chải ở xã Nậm Có, huyện Mù Cang Chải (Yên Bái) vẫn lặng như tờ,mặc dù khai giảng đã lâu. Thầy Phùng Quang Sáng và vợ là...