Sự thật kinh hoàng của ông sếp vừa về hưu chấn động phố núi
Ai có thể ngờ là ông Bạch lại có thể làm những chuyện kinh thiên động địa với mọi người như vậy…
Ông Bạch một thời như chúa sơn lâm chốn rừng thiêng, uy quyền lẫy lừng cả một tỉnh miền núi, những tưởng cuộc đời của một vị quan bự danh giá như thế khi về hưu, người ta cũng phải vị nể ông vài phần, nhưng sự đời tréo ngoe, không một ai trong cái tỉnh này từ già trẻ bé lớn muốn nói chuyện với ông, muốn ngồi gần ông hay làm một điều gì đó tỏ ra thân thiết với ông, chung quy cũng chỉ vì những việc làm không thể tưởng tượng được của ông với người dân và cả người thân của mình trong quá khứ, để giờ đây ở độ tuổi “bát thập” ông Bạch sống như chết rồi trong sự ghẻ lạnh, khinh bỉ của người đời.
Ông Bạch làm sếp bự ở tỉnh miền núi không tiện nhắc tên, từ ngày mới nhậm chức nho nhỏ ở một huyện ông Bạch đã nổi danh là một tay cán bộ có “máu mặt” tại địa phương với những mối quan hệ “dây mơ rễ má” với nhiều cán bộ cao cấp ở tỉnh.
Ông yêu một người phụ nữ đẹp người đẹp nết nhưng chỉ phải cái tội nghèo, ông Bạch khi ấy đã thề non hẹn biển với người ta, cả làng trên xóm dưới ai cũng biết, cũng tưởng như họ là một cặp chỉ chờ ngày cưới là nên duyên.
Đùng một cái, ông Bạch cưới ngay con gái của vị cán bộ lương thực những năm 80 khi ấy, bỏ mặc người phụ nữ kia với cái bụng bầu lùm lùm mà ông nhất quyết không nhận là con ông.
Người phụ nữ kia ngậm đắng nuốt cay, sinh con một mình rồi trốn biệt đi xứ khác sinh sống hay đã mất cũng không ai rõ, nhưng lý lịch “ xã hội” của ông Bạch cũng có một vết nhơ vì câu chuyện đó, nhưng chỉ là chuyện không kiểm chứng nên ông Bạch vẫn thăng tiến vù vù những năm sau.
Chạy theo đồng tiền, ông bỏ mặc người phụ nữ tình thâm để cưới con gái một vị cán bộ
Có tiền, có quyền ông Bạch càng muốn lộng hành nhiều hơn nữa nên đã làm ra nhiều chuyện “nhiễu nhương” với người dân khiến những người “đắc tội” với ông rất khốn khổ, một là phải biệt xứ, hai là phải quỳ mọp xuống trước cửa nhà ông xin ông tha thứ, cái xứ rừng núi phép vua thua lệ làng nên ông Bạch chả biết sợ ai cả, cứ một tay che trời như thế!
Hai vợ chồng ông Bạch ăn ở với nhau ngót hai chục năm mà sinh mãi mới chỉ có một đứa con gái, bao lần có thai là bấy nhiêu lần sẩy. Có người ghét ông độc mồm bảo “Tại ông ăn ở thất đức nên bị quả báo!” ông Bạch nghe được tiếng bấc tiếng chì nên cáu tiết lắm, càng muốn có thêm thằng con trai để nối dõi tông đường, sau này còn nhường cơ nghiệp cho nó! Nghĩ thế nên ông bảo vợ đi cầu bốn phương tám hướng rồi đi khắp bệnh viện này kia để mong sinh được một thằng con trai.
Không biết là trời thương ông hay hại ông mà ông toại nguyện thật, gần hai mươi năm trời mới có được mụn con nếu ông yêu chiều thằng cu con hết mực, ghẻ lạnh đứa con gái ruột của mình, có lẽ chính vì sai lầm đó mà ông Bạch dần dần bị trả giá.
Một ngày, con gái ông ôm bụng bầu lùm lùm về đòi gia đình cho phép làm đám cưới, ông cũng chả thiết tha gì nó nên cũng chỉ nói qua loa bảo bố mẹ con rể tương lai đến nói chuyện rồi tổ chức.
Phút gặp được nhà thông gia và anh con rể ông ngã ngửa khi biết bà thông gia lại chính là người yêu cũ mà mình từng phụ bạc. Bà thông gia cũng thất sắc khi nhìn thấy ông, rồi đùng đùng bỏ về cấm cản quyết liệt chuyện kết hôn.
Video đang HOT
Đôi trẻ không hiểu “ân oán cừu thù” của người lớn ra làm sao, chỉ nhìn thấy thảm cảnh tương lai là không đươc cưới xin mà cái bụng lại lùm lùm ra rồi, lấy làm lo lắng lắm!
Vài ngày sau đó, ông Bạch bỗng gọi cô con gái vào và nói cô phải bỏ cái thai vì “không thể lấy thằng đó được, nếu lấy nó sẽ sinh ra quái thai”, cô con gái chả hiểu đầu đuôi câu chuyện ra làm sao nhất quyết không chịu bỏ, ông Bạch đã dùng vũ lực để ép đứa con gái tội nghiệp của mình sinh non và đứa cháu nội qua đời ít lâu sau khi sinh, chuyện đó đã khiến con gái ông hóa điên và phải vào viện tâm thần điều trị.
Ông không ngại bất cứ thủ đoạn gì để đạt được mục đích
Không ai biết ông Bạch có cảm thấy ân hận vì việc làm bất nhẫn đó không nhưng người ta vẫn thấy ông hớn hở khoe thằng quý tử lắm, đi đâu ông cũng khoe nó thông minh lanh lợi giống ông, vì ông quyền cao chức trọng nên người ta cũng hùa vào tung hê ông lên mây xanh, ông thú lắm!
Mãi rồi quý tử cũng lớn, ông nhét ngay vào cái ngành ông đang làm chỗ ngon nhất vì một vài năm nữa là ông về hưu rồi. Qúy tử của ông Bạch xét về “năng lực” thì không bằng cha nhưng về khoản ăn chơi thì tới bến, nổi danh khắp vùng.
Mấy thanh niên “vẹo” đều biết đến quý tử họ Bạch với tài “đập đá phá ke” không phải dạng vừa! Nhưng “ô to dù chắc” quý tử vẫn có công ăn việc làm ngon nghẻ.
Ông Bạch cũng sắp hưu rồi, mà thói đời đã có con lại muốn thêm có cháu, ông muốn quý tử của ông lấy vợ sinh cho ông thằng cháu nội thì ông hạnh phúc khỏi phải bàn. Nghĩ thế nên ông tìm đám nào môn đăng hậu đối cưới ngay cho quý tử, quý tử cũng chả nề hà gì vì quen ăn sẵn rồi, cưới luôn!
Cưới xong thì quý tử lại tiếp tục những cuộc bay đêm mất xác, bỏ vợ trẻ ở nhà võ võ. Ông Bạch thấy con trai ham chơi thì sốt ruột lắm, nhắc mãi nó mới chịu về nhà một hôm.
Đúng hôm quý tử về nhà chơi thì lại bị sốc thuốc, sùi cả bọt mép ra, người cứ co giật, mắt trợn ngược lên, cả nhà ông Bạch hết hồn, đưa ngay đến bệnh viện cấp cứu mới ra nguyên nhân là quý tử chơi ma túy quá liều. Chuyện được ông Bạch ỉm đi nhưng “miệng dân sóng bể”, tin tức được lan truyền rất nhanh. Người ta còn biết là quý tử đã bị dính HIV, và cần phải điều trị gấp.
Đợt ấy, người ta thấy nhà ông Bạch đóng cửa im ỉm, không thấy ông dắt becgie đi dạo ở công viên gần nhà nữa. Nội tình nhà ông Bạch thì ai cũng biết vì sự quan tâm chia sẻ nhiệt tình của bà giúp việc, bà kể ông Bạch sốt ruột và suy nghĩ lao lung lắm, vì ông muốn có cháu đích tôn, mà quý tử của ông thì bất lực rồi, nhưng ông không thể để nhà này tuyệt tự được!
Ông nhớ đến anh con rể hụt ngày xưa chính là đứa con rơi của ông với mẹ anh ta năm nào, ông lần mò tìm đến và đặt vấn đề rất khủng khiếp, ông bảo anh con rơi “ngủ” với con dâu ông để ông có cháu nội mang dòng dõi “huyết rồng” của ông, quyết không thể “tu hú lạc bầy”, anh con rơi đã không giữ được bình tĩnh mà tẩn cho “ông bố” bất nhân một trận nên thân, ông Bạch phải vào viện điều trị mấy tháng, còn anh kia thì lại bị bắt đi tù, người ta không khỏi phẫn nộ sự nhân tâm và bạc ác của ông Bạch.
Những năm tháng cuối đời sống trong sự ghẻ lạnh âu cũng là kết cục xứng đáng cho ông
Dường như càng lún sâu trong tăm tối, sai lầm thì con người ta càng không thể giác ngộ, cái ham muốn có được đứa cháu nội đã che mờ hết luân lý đời thường mà con người không được phép chạm tới. Lần cuối cùng và cũng là “tội” nặng nhất mà có lẽ, cả cuộc đời ông, cả kiếp luân hồi của ông cũng không thể rửa sạch những tội lỗi của mình.
Con dâu ông rồi cũng mang thai trong sự nghi ngờ và dèm pha của hàng xóm láng giềng, ai cũng biết quý tử nhà ông không thể sinh con khỏe mạnh, bình thường, anh con rơi thì đã bị ông tống vào tù, vậy con dâu ông có thai với ai? Với tính cách của ông Bạch người ta cho rằng ông không bao giờ để “tò vò nuôi nhện”.
Và dần, sự thật cũng được tiết lộ: Chính ông đã dụ dỗ và ép buộc con dâu mình phải thụ tinh nhân tạo mà tinh trùng để tạo phôi chính là của ông. Việc làm tuy không phải là trực tiếp loạn luân nhưng cũng khó có thể gọi là không phải, đứa cháu ruột về mặt pháp lý nó là cháu ông nhưng về mặt khoa học thì nó chính là con ông.
Sự việc quái đản được tiết lộ làm chấn động phố núi, ai ai biết ông cũng đều cảm thấy ghê sợ và coi thường, khinh bỉ.
Ông mới nghỉ hưu thôi, ngày còn quyền thế ông rất coi thường sức mạnh quần chúng, ông luôn cho rằng “mình có tiền, có quyền, mình đè bẹp chúng nó!”. Giờ ông mới thấy, khi ông hết quyền thì cái cách mà người ta đối xử với ông thực sự là thế nào!
Mấy tuần đầu ông dắt chó đi dạo, già trẻ lớn bé nhìn thấy ông đều không chào. Đi mệt, ông ngồi xuống cái ghế để nghỉ thì người ta bấm tay nhau đứng lên rồi thầm thì chỉ trỏ ông như một kẻ đáng tởm. Có mấy bà già nỏ mồm chạy thể dục vô tình va vào ông còn mắng luôn “Lão già đốn mạt, quả báo là đúng!”.
Ông chưa kịp mắng lại thì đã bị một bà nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất rồi mấy bà lại chạy đi thong thả.
Từ đấy, không thấy ông Bạch đi công viên nữa, người ta cũng chả muốn biết xem ông ở trong nhà làm gì, khi biết ông dạo này có vẻ yếu, mấy bà nỏ mồm nọ lại bảo “Loại người như thế, chết được là may!”.
Theo Blogtamsu
Tôi không cam tâm mất chồng
Tôi không tin nổi mình bị mất chồng vì người phụ nữ tầm thường, xấu xí này.
Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh (Ảnh minh họa)
Cô ta ngồi trước tôi, mặt mộc không son phấn, tóc túm gọn bằng chiếc cặp tóc nhựa rẻ tiền, áo sơ mi, quần tây; thậm chí trên người chẳng có món trang sức nào ngoài chiếc đồng hồ da cũ kỹ. Cả cái tên Quỳnh Hoa của cô ta nghe cũng quê mùa...
Cô ta đẩy ly nước về phía tôi, lịch sự: "Mời chị". Tôi nghe giọng cô ta cũng rất chói tai. Dám đến gặp mặt tôi thì cô ta không phải hạng tầm thường. "Chị có chuyện gì xin cứ nói"- cô ta lại chủ động lên tiếng.
Tôi tằng hắng: "Xin lỗi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?". Tôi nghĩ, có lẽ cô ta còn ít tuổi hơn tôi rất nhiều. Trông mặt còn non choẹt thế kia... Nghe tôi hỏi, cô ta không trả lời ngay mà thong thả hớp một ngụm nước rồi mới từ từ: "Tôi 34 tuổi. Chuyện tuổi tác quan trọng lắm sao?".
Đúng là cái giọng xấc láo của kẻ chuyên giật chồng người. Tôi cười mỉa: "À, ra là đã già. Hèn chi... ". Tôi buông lửng câu nói khiến cô ta có vẻ sốt ruột: "Hèn chi thế nào?". Tôi nói nhanh: "Hèn chi mà đụng đâu quơ đó, không chừa cả đàn ông đã có vợ".
Tôi cứ nghĩ là cô ta sẽ tức điên lên trước sự khiêu khích cố ý của mình, thế nhưng tôi đã lầm. Cô ta vẫn tỉnh bơ: "Hình như câu nói vừa rồi của chị chưa đúng. Tôi không phải loại người như vậy". "Thế tại sao cô cặp kè với anh Thắng, không phải giật chồng người ta thì gọi là gì? Tôi không ngờ mình lại mất chồng vào tay một người đàn bà tầm thường như cô".
"Có lẽ chị mất chồng vì lý do khác chứ không phải do tôi. Đơn giản vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận lời yêu anh Thắng. Tôi chờ cho ảnh ly hôn rồi mới quyết định. Tôi với ảnh chỉ là bạn bè, đúng hơn là hai người bạn tâm đầu ý hợp"- giọng cô ta vẫn đều đều, không có vẻ gì là bực bội. Tôi nói như hét : "Cô đừng có già mồm. Nếu không phải do cô thì tại sao anh ấy dám bỏ tôi? Nếu cô không ngọt nhạt rù quến thì làm sao anh ấy dám đòi ly hôn với tôi? Cô có biết là ảnh đã gởi đơn ra tòa không? Nè, tôi nói cho mà biết, không dễ ăn đâu. Tôi không đồng ý ly hôn thì ai làm gì được tôi?".
Cô ta vẫn bình tĩnh: "Chuyện đó thì chị phải hỏi ảnh chớ sao lại hỏi tôi? Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm vì chuyện chị mất chồng?". Cô ta không chịu trách nhiệm thì chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện chồng mình đột ngột nói không còn yêu vợ nữa và đòi chia tay.
Tôi lấy Thắng đã 8 năm. Trong 8 năm ấy, tôi chưa hề nghe anh than phiền, trách móc về việc tôi không làm tròn bổn phận. Anh đi làm, tôi cũng đi làm. Vợ chồng vị trí ngang nhau, thu nhập như nhau, nhà ba mẹ tôi giàu, tôi lại xinh đẹp, có học nên đương nhiên tôi phải có một số đặc quyền...
Anh có nhu cầu giao tiếp bạn bè thì tôi cũng có nhu cầu đi spa, làm đẹp, thư giãn. Anh thích đi nhậu thì tôi cũng có nhu cầu tụ tập, lai rai với bạn bè. Về đến nhà, anh muốn nghỉ ngơi thì tôi cũng cần phục hồi sức khỏe. Việc nhà thì đã có người giúp việc vì chúng tôi có tiền. Anh muốn ăn gì, uống gì chỉ cần nói một tiếng là có người mang đến tận bàn làm việc, thậm chí mang đến tận giường ngủ. Quần áo anh mặc thì đã có người giặt ủi thẳng thớm, thơm tho...
Chỉ có điều mà những việc ấy tôi không làm mà người giúp việc làm. Tôi nghĩ, thay vì làm những việc đó thì tôi đi kiếm tiền để thuê người làm. Chắc chắn những việc đó người giúp việc làm tốt hơn tôi. Xã hội đã có sự phân công lao động, ai làm việc nấy, mắc mớ chi tôi phải xen vô chuyện của ô shin?
Ấy vậy mà anh than thở với bạn bè: Thèm một bữa cơm do vợ nấu cũng không có; bị cảm cúm đau nhức mình mẩy muốn vợ nấu cho nồi nước xông, lấy cho viên thuốc cũng không có; muốn rủ vợ đi đây đó vui chơi thì lúc nào vợ cũng kêu bận việc; đám giỗ quải ở nhà mình muốn vợ về làm bổn phận dâu con cho nở mày, nở mặt cũng không có; muốn có một đứa con ẳm bồng với người ta nhưng vợ cũng không chịu đẻ...
Tóm lại là anh phán xét tôi như một quan tòa. Anh đâu biết, một người phụ nữ hiện đại, có học thì phải biết sử dụng thời gian và đồng tiền của mình một cách hợp lý nhất. Tôi xinh đẹp, tôi giàu có, tôi đang có một tương lai rộng mở thênh thang trong nghề nghiệp, thế thì tại sao tôi phải vứt bỏ những cơ hội để xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thăng tiến hơn vì những chuyện tủn mủn như anh nói?
Đó không phải lý do để anh bỏ tôi chạy theo Quỳnh Hoa hay bất cứ cô gái nào khác. Họ chẳng có một điểm nào bằng tôi. Hay là họ có ngón nghề gì trong chuyện giường chiếu mà tôi không biết? Nếu vậy thì anh quá tầm thường. Tôi là con gái nhà đàng hoàng, tôi không thể buông thả, không thể làm những chuyện đồi bại mà chỉ có hạng gái không đàng hoàng mới làm.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tòa sẽ đưa vụ án ly hôn của vợ chồng tôi ra xét xử. Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh...
Theo VNE
Bạn gái không chịu cưới, chỉ để xin con Cô ấy khăng khăng không chịu làm đám cưới chỉ muốn xin tôi một đứa con rồi sống độc thân. Tôi rất yêu cô ấy nhưng cô ấy lại không muốn cưới mà chỉ muốn xin một đứa con (Ảnh minh họa) Tôi bị sốc khi nghe bạn gái mình đề nghị như vậy. Hơn 2 năm yêu nhau, tôi và cô ấy...