Stress nặng vì gia cảnh bạn trai
Mỗi lần qua nhà anh, mình phải chạy từ trung tâm ra quận ven ngập úng, đầy ổ gà ổ voi, nhiều xe tải lưu thông nguy hiểm.
ảnh minh họa
Mình 25 tuổi, ngoại hình ổn, nhiều người có trình độ theo đuổi. Anh ít hơn mình 2 tuổi. Mình thu nhập tầm 30 triệu đồng/tháng. Anh sắp hoàn thành bằng cử nhân kỹ sư phần mềm, giỏi và có chí tiến thủ. Anh thương mình vô cùng và không ngại khó khăn về bất cứ điều gì để có thể ở bên mình. Anh hiếu thuận, chăm chỉ làm ăn, thông minh, không có tật xấu gì, còn khá cao ráo, đẹp trai.
Mình cũng thương anh, nghĩ lấy được người như anh thì tương lai khá sung túc no ấm. Mình không cần gì nhiều, chỉ cần cả hai cùng làm lụng để mua chung cư trả góp trong 5-7 năm tới, rồi có khoản tiết kiệm đủ lo cho một đứa con tới nơi tới chốn. Nhà mình khá giả, gia đình cũng đủ tiền cho đi du học phương Tây, hiện tại lương đi làm tốt, nên mức sống của mình không thấp, tạm gọi là trung lưu thành thị.
Video đang HOT
Duy có một thứ khiến mình và anh luôn bất đồng quan điểm gay gắt là việc gia đình anh rất nghèo. Bố mẹ anh từng đi buôn và có của ăn của để, nhưng sau gặp trở ngại nên phá sản. Từ hồi trung học, anh đã tự bươn chải học phí, lên đại học thì lấy học bổng 100% của một trường CNTT có tiếng ở thành phố, vừa học vừa làm. Gia cảnh anh vẫn khó khăn vậy tới tận ngày nay. Tổng gia tài của bố mẹ anh cộng lại chưa đủ một tỉ đồng. Hiện tại, cả nhà anh sống thuê ở một căn có mặt tiền ở quận ven, bán cà phê, sinh tố. Bố anh chạy xe ôm kiếm thêm thu nhập. Mỗi lần đi chơi qua nhà anh, mình phải chạy từ nhà mình ở trung tâm ra quận ven ngập úng, đầy ổ gà ổ voi, nhiều xe tải lưu thông nguy hiểm. Mình cảm thấy rất tủi thân.
Vì ý chí sắt đá và quyết tâm khôi phục lại tài sản gia đình, anh quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ xin việc ở nước ngoài để tiết kiệm đồng tiền có giá trị cao hơn gửi về. Chuyện đó không có gì khó với khả năng của anh, nhưng anh còn muốn mình đi theo anh sang nước ngoài. Công việc của mình ở Việt Nam lương cao vì đặt thù thị trường, nhưng sang nước ngoài lại khó tìm. Khả năng cao là nếu mình đi cùng anh thì phải bỏ hẳn mấy năm kinh nghiệm ngành này để kiếm một công việc khác làm lại từ đầu. Anh tự tin sẽ lo được cho mình, nhưng với kinh nghiệm của một người đã học tập và làm việc ở nước ngoài, mình cảm thấy phép tính của anh hơi lạc quan quá mức.
Anh muốn bố mẹ ở Việt Nam được sống sung túc, dự tính lương mỗi tháng sẽ gửi về cho gia đình 30%. Anh bảo sẵn sàng chịu khó một tí để họ thoải mái. Mình quen lối sống thoải mái, không cần lụa là gấm vóc hay sơn hào hải vị, nhưng ít ra thèm gì hay thích gì cũng có thể mua mà không quá đắn đo. Mình nghĩ thu nhập của mình sẽ giảm khi đi theo anh, nhưng anh cũng không có đủ tiền lo cho mình sống thoải mái sau khi gửi về giúp gia đình. Mức tiền gửi cho ba mẹ này, theo anh bảo, thậm chí sẽ còn tăng lên song song với mức lương anh tăng, nghĩa là nó sẽ luôn ở mức 30%. Tiền tiết kiệm được thì anh sẽ tính toán để mua nhà cho gia đình trước. Mình cảm thấy stress nặng vì gia cảnh của anh.
Khi mình đề cập mối lo với anh, anh mắng chửi mình vô cùng thậm tệ. Anh nói sẽ tính cho mình và bố mẹ số phần trăm bằng nhau, sao mình lại dám tham lam đòi hơn, trong khi anh không nhận ra mức sống của mình và anh ở nước ngoài sẽ cao hơn Việt Nam nhiều, tụi mình lại còn trẻ và có nhiều dự định tương lai. Mình nói muốn chờ xem tình hình anh đi làm bên nước ngoài ra sao đã rồi quyết định, anh lại nói lúc khó khăn không ủng hộ, lúc thành công mới bâu vào thì khác gì “đào mỏ”. Khi giận quá, anh mắng mình mê tiền đến mức khốn nạn và ích kỷ. Mình thương anh vì anh hiếu thảo, phải tự lo từ bé mà vẫn giỏi giang như vậy nhưng mình cũng tủi thân lắm. Người ta không giỏi bằng anh, kiếm được việc làm chỉ cần nuôi thân và vợ con, còn anh chưa lo cho mình được ngày nào đã gánh cả bố mẹ. Mình chẳng dám so bì thiệt hơn với đấng sinh thành của anh.
Nhà mình khá giả, của thừa kế chắc chắn cũng được 1-2 căn bất động sản ở trung tâm thành phố, nhưng mình chẳng muốn tính đây là tiền của mình vì không phải do mình làm ra. Quen anh mà còn nhờ cậy tài sản bố mẹ như vậy, mình thấy rất bất hiếu. Mình làm bên ngành đầu tư nên cũng kiếm được cho gia đình anh vài chục triệu đồng trong thời gian một tháng từ số vốn một trăm triệu đồng, nhưng mình không rõ là vì sĩ diện hay quá nhạy cảm với đồng tiền mà anh không tỏ ra vui vẻ hoặc trân trọng công sức của mình tí nào. Ngược lại, anh còn hay nói tiền kiếm dễ là tiền không chân chính. Mình thấy vô cùng chán nản với sự túng thiếu mà còn mang tư tưởng cứng nhắc của anh. Mình phải làm sao?
Theo Ngoisao.net
2 lần vác cả trăm triệu đi giả nợ cho vợ, tôi có nên ly dị?
Nhà tôi ở giữa trung tâm thành phố của một tỉnh vùng núi phía Bắc. Hai vợ chồng tôi làm cán bộ nhà nước, vợ làm nghề y trong một cơ quan y tế của huyện, tôi vừa đi làm vừa mở thêm một cửa hàng kinh doanh thiết bị điện ở nhà. Chúng tôi có một con nhỏ hơn 4 tuổi.
Vợ tôi ngoài 30, tính tình khá thẳng thắn, ương bướng và ham chơi. Ngày còn yêu tôi chết mê chết mệt cái "cá tính" ấy, ai dè lấy nhau rồi, tôi phát sợ cái tính ham chơi của vợ: sắm sửa quần áo đắt tiền, đi liên hoan, tiệc tùng không biết chán. Biết tính vợ như vậy nên khi vợ bảo cơ quan bắt đi học để hoàn thiện bằng cấp, sau này còn quy hoạch chức nọ chức kia là tôi gạt đi ngay. Ở nhà có chồng quản mà cô ấy còn đi chơi sớm tối, ở cơ quan thì suốt ngày liên hoan, rượu chè nên tôi không dám để vợ đi học xa dưới Hà Nội.
Thế nhưng, sau nhiều lần vợ thuyết phục và hờn trách, rằng tôi không tạo điều kiện cho cô ấy nâng cao trình độ cho bằng thiên hạ, cứ để xã hội coi thường, rằng tôi không giúp cô ấy thăng quan tiến chức thì thôi lại còn làm rào cản trên con đường sự nghiệp của cô ấy. Thế là tôi đành chịu thua, ở nhà trông con cho cô ấy đi học xa, được cái cứ thứ 7, chủ nhật là cô ấy về và chỉ học 2 năm.
Ở lớp vợ tôi, cô ấy lúc nào cũng rất máu mặt như đàn chị trong lớp, phần vì tính khí khá mạnh mẽ, phần vì tiền bạc rủng rỉnh (nhà tôi kinh doanh cũng khấm khá) nên rất được nể trọng. Được tung hô, ca ngợi như "đại ca" cô ấy càng lao vào ăn chơi, nhậu nhẹt với đám con trai nghịch ngợm, nhất là lô đề. Vợ tôi chơi lô đề từ trước, nhưng giấu giếm nên tôi không biết. Nay xuống trường học sống có một mình không ai quản nên ra sức chơi bời như "cá gặp nước". Lúc được thì lại phung phí vào quần áo, chơi bời, lúc mất là vay nợ chỗ nọ chỗ kia.
Cuối tuần nào vợ tôi cũng về nhà và mua quà cho hai bố con nên tôi cũng không để ý. Cho đến một hôm, cô ấy nghỉ học về giữa tuần nên tôi ngạc nhiên. Sau khi gạn hỏi lý do mới biết cô chơi lô đề nợ 300 triệu, giờ chủ nợ đang thúc ép và cho cô 3 ngày để lo trả. Cô định vay lũ bạn ở nhà nhưng chúng không có, thế là phải khai thật với tôi để trả.
Phải nói thực tuy chúng tôi cũng có chút của ăn của để nhưng không nhiều (vì tôi mới kinh doanh được vài ba năm) hai vợ chồng dành dụm được hơn ba trăm triệu dự định mua ô tô để đi nội đi ngoại cho con cái đỡ nắng mưa. Nay cô ấy khóc sụt sùi và xin tôi tha thứ, hứa lên hứa xuống sẽ không bao giờ chơi nữa nên tôi đành rút tiền ra trả nợ cho vợ. Lúc ấy tôi bực lắm, đã định không cho vợ học hành tiếp, lôi cổ về nhà cho xong nhưng nhìn thấy vợ nước mắt ngắn nước mắt dài lại có vẻ thành khẩn nên thương.
Thế rồi tôi thấy vợ chỉn chu hơn, qua một vài người bạn ở dưới Hà Nội cho biết cô ấy cũng bớt chơi bời, tập trung cho việc học, khi về nhà thấy vợ thường xuyên bếp núc con cái, bớt shopping là tôi thấy vui. Nói thực, tôi nổi tiếng là một người đàn ông hiền lành, yêu và chiều vợ hết mực, chỉ cần vợ biết lỗi là tôi bỏ qua hết.
Tôi tưởng mọi việc như thế đã yên ổn, còn 3 tháng nữa là vợ tôi hoàn thành khóa học và trở về với gia đình, công việc. Chẳng ngờ, mới hôm qua thôi là cuối tuần mà cô ấy không về, tôi gọi điện thì cô ấy không nghe máy. Đợi hơn 1 ngày không liên lạc được, linh tính tôi mách bảo có chuyện chẳng lành. Tôi bắt xe ngay xuống chỗ vợ học thì mới vỡ lẽ, vợ tôi đang bị xã hội đen hỏi thăm vì nợ 400 triệu tiền lô không trả được.
Trong nước mắt, vợ tôi thú nhận là muốn kiếm tiền chuộc lại số tiền cũ mà chúng tôi dự định mua ô tô nhưng không thành, càng lao vào càng thua. Tôi chết điếng người, ức đến phát điên. Gia đình tôi đã biết chuyện và bắt tôi ly dị nhưng tôi không muốn, nhưng trả nợ tiếp cho vợ thì tôi phải chạy vạy đi vay. Tôi không biết phải làm sao bây giờ?
Theo Trần Cường/ Dân Việt
2 lần vác cả trăm triệu đi trả nợ cho vợ, tôi có nên ly dị? Lần trước, tôi đã phải bỏ hết số tiền tiết kiệm 300 triệu để trả nợ cho vợ, không ngờ gần 2 năm sau, tôi lại nhận hung tin vợ chơi lô đề nợ gần 400 triệu... Cô ấy khóc lóc cầu cứu tôi trả nợ cho (ảnh minh họa: IT) Nhà tôi ở giữa trung tâm thành phố của một tỉnh vùng...