Sống bình yên thì chồng đột ngột đề nghị ly hôn, ngày rời tòa, tôi quỵ ngã khi chứng kiến cảnh tượng đau lòng
Trái tim tôi đau đớn khi rời khỏi tòa án và thấy cảnh tượng không nên thấy. Khi ly hôn, mọi thứ thật đáng sợ.
Dốc hết trái tim – Tổng đài “lắng nghe và giải đáp” tất tần tật về phụ nữ. Ở đây, phụ nữ có một nơi để trút bỏ không chỉ những tâm sự về tình yêu – hôn nhân, mà còn có thể nói về những ước mơ, hoài bão; bày tỏ quan điểm, thắc mắc muôn mặt về đời sống; thậm chí kể câu chuyện đời mình… Với hình thức chia sẻ hai chiều, bạn gửi tâm sự về cho Tổng đài – Tổng đài gửi lại bạn hình ảnh minh họa tâm sự đó, hy vọng rằng đây sẽ là nơi gửi gắm tin tưởng của chị em. Ngay bây giờ, hãy dốc hết trái tim qua hòm mail: tongdaitraitim@gmail.com
Chào Hướng Dương,
Tôi mới ly hôn và đang trong trạng thái tâm lý bất ổn chị ạ. Vợ chồng tôi chung sống được 8 năm, có với nhau hai con, một trai một gái. Những tưởng cuộc sống hạnh phúc, êm ấm sẽ kéo dài mãi mãi thì một hôm, chồng tôi đột ngột đòi ly hôn. Tôi không tin nổi, cố hỏi lý do thì anh quỳ xuống xin lỗi tôi. Anh nói cô ta đã có bầu, anh không thể không có trách nhiệm với đứa bé trong bụng cô ta. Vậy còn con tôi thì sao? Anh nói tụi nhỏ đã lớn, anh sẽ chu cấp đầy đủ.
Ảnh minh họa.
Đau đớn nhưng vì lòng tự trọng, tôi quyết định nộp đơn ly hôn. Hai tháng nay, chưa đêm nào tôi ngưng khóc vì quặn thắt và xót xa. Hôm qua, chúng tôi rời tòa án, chính thức thành người xa lạ. Nhưng khi thấy cảnh người đàn bà kia mặc váy bầu đứng đợi trước cổng tòa án, rồi chồng mình ôm lấy cô ta rời đi, tôi như muốn quỵ ngã. Đau đớn, xót xa và phẫn uất. Hướng Dương ơi, những ngày tháng tiếp theo, tôi phải làm sao để vượt qua những đau đớn và ổn định cuộc sống này đây? Tôi phải làm sao để có thể chăm sóc 2 con thật tốt đây?(khanhquyen…@gmail.com)
Video đang HOT
Hướng Dương tư vấn
Chào bạn,
Ly hôn là điều không ai mong muốn. Nhưng trong một số trường hợp, đây lại là điều bất khả kháng và chúng ta buộc phải chấp nhận điều đó. Hướng Dương hiểu được sự đau đớn, phẫn hận cũng như tuyệt vọng, chông chênh của bạn hiện tại. Nhưng bây giờ, bạn không chỉ sống một mình, bạn còn phải là chỗ dựa, là mái nhà của hai con, bạn không nên để bản thân gục ngã và cũng đừng cho phép bản thân lâm vào tuyệt vọng.
Một khi cánh cửa này khép lại, chắc chắn sẽ có một cánh cửa khác hé mở. Thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất với bạn. Bạn hãy cho bản thân một khoảng thời gian nhất định để vực dậy tinh thần. Đau khổ, khóc lóc nhưng sáng mai, bạn vẫn phải rạng rỡ, phải thật xinh đẹp để ngẩng cao đầu mà sống tiếp. Chẳng có sự trả thù nào hữu hiệu bằng việc sống thật tốt và hạnh phúc.
Bạn là chỗ dựa cho hai con, hãy dùng tình yêu thương và trách nhiệm để chăm sóc, bù đắp những thiệt thòi cho hai bé. Về kinh tế, bạn nên yêu cầu chồng trợ cấp đầy đủ để đảm bảo sự phát triển tốt nhất cho con.
Bạn hãy giữ vững niềm tin vào tình yêu và cuộc sống. Bởi chồng bạn đã không còn xứng đáng với bạn nữa. Bạn xứng đáng có một cuộc sống an yên và hạnh phúc, thoải mái, thanh thản hơn. Cuộc sống do chính mình quyết định, mong bạn mạnh mẽ và bình tĩnh, tự tin, ngẩng cao đầu kiêu hãnh.
Thân gửi.
Không tin vợ nên gửi hết tiền cho mẹ giữ, ly hôn xong tôi ngồi bệt dưới sàn khóc
Hôm đó khi về đến nhà, thấy trong nhà tụ tập khá nhiều người mà tôi không khỏi ngạc nhiên. Để rồi khi nhìn rõ cảnh tượng đang diễn ra trong nhà mình mà tôi không khỏi rụng rời chân tay.
Trên đời này chỉ có một người phụ nữ mà đàn ông có thể tin tưởng được đó chính là mẹ. Bạn gái hay vợ thì đều có thể chia tay, họ có thể cắm sừng chồng bất kỳ lúc nào, thậm chí còn ôm hết của nả chạy theo người tình.
Với suy nghĩ như vậy nên khi kết hôn tôi không đưa tiền cho vợ giữ. Tôi bảo vợ hạch toán chi tiêu sinh hoạt hàng tháng, tôi sẽ góp 60% còn lại cô ấy bỏ ra 40% chi phí. Bây giờ nam nữ bình đẳng rồi, vợ cũng đi làm có tiền, tỷ lệ đóng góp như thế là quá hợp lý.
Số tiền lương còn lại tôi gửi hết về cho mẹ đẻ dưới quê giữ hộ. Lương tôi khá cao khoảng 30 - 35 triệu còn lương vợ thấp hơn, khoảng 10 - 12 triệu. Nhưng đấy là do cô ấy kém cỏi, không chịu phấn đấu, ai làm được nhiều thì tiêu nhiều, ai làm được ít thì phải chấp nhận tiêu ít.
Số tiền lương còn lại tôi gửi hết về cho mẹ đẻ dưới quê giữ hộ. Ảnh minh họa
Tôi và vợ sau khi thống nhất mức đóng góp thì tiền của ai người đấy tiêu và tự quản lý. Có lần vợ trót tiêu quá tay, sau đó bị ốm đi bệnh viện không có tiền khám. Hỏi vay tôi mà tôi tức quá mắng cho một trận.
Tôi có bao giờ thèm hỏi vay tiền vợ đâu mà cô ấy cứ chăm chăm vào ví tiền của chồng, trông chờ dựa dẫm. Vợ bảo do phải gửi tiền về quê, mẹ cô ấy cũng bị ốm nên mới hết tiền. Tôi mặc kệ, chẳng lẽ lấy vợ lại còn phải cưu mang cả bố mẹ vợ nữa hay sao. Sau đó vợ vay được tiền của cô bạn thân. Đấy, tốt nhất là vay người ngoài thì mới có trách nhiệm trả nợ, nếu vay tôi thể nào cũng ỉm đi cho mà xem.
Đợt vừa rồi vợ tôi bị mất việc do công ty cắt giảm nhân sự bởi tình hình kinh tế khó khăn chung. Vợ ở nhà không có thu nhập, cô ấy yêu cầu tôi phải bỏ ra toàn bộ chi phí sinh hoạt. Tôi không chấp nhận. Chẳng có lý do gì để tôi phải nuôi vợ cả, nếu có nuôi thì tôi cũng chỉ nuôi con và nuôi bố mẹ mình mà thôi. Chúng tôi thì chưa có con dù đã kết hôn 3 năm, vợ cứ nói chưa sẵn sàng.
Tôi bảo cô ấy đi vay mượn bạn bè, người nhà mà chi tiêu tạm, lúc nào xin được việc đi làm thì trả nợ sau. Vì tôi không đồng ý nuôi vợ nên cô ấy viết đơn ly hôn đòi ra tòa. Tôi chán ngán cô vợ dựa dẫm ăn bám, lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào tài khoản của tôi nên cũng ký đơn luôn.
Sau ly hôn một thời gian thì tôi cũng nghỉ việc vì có mâu thuẫn với sếp tổng. Thực ra tôi không còn thiết tha với công việc ấy nữa, tôi đang có kế hoạch tự kinh doanh riêng. Với số tiền tích góp được trong những năm qua đang gửi ở chỗ mẹ, tôi có thể khởi nghiệp một cách thuận lợi. Cứ đi làm thuê mãi cũng không phải cách hay.
Nghĩ như vậy nên tôi về quê nghỉ ngơi một thời gian sau đó sẽ mang tiền lên thành phố bắt đầu xây dựng kế hoạch của mình. Cũng đã mấy tháng rồi tôi không về quê do công việc bận rộn. Hôm đó khi về đến nhà, thấy trong nhà tụ tập khá nhiều người mà tôi không khỏi ngạc nhiên. Để rồi khi nhìn rõ cảnh tượng đang diễn ra trong nhà mình mà tôi không khỏi rụng rời chân tay.
Nếu khi trước tôi không đưa tiền cho mẹ giữ thì cũng đến nông nỗi này. Ảnh minh họa
Mẹ tôi đang khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, đầu tóc rối bù. Bố tôi ngồi một bên trầm lặng không nói năng gì. Nhóm người lạ mặt xuất hiện trong nhà tôi đều là những kẻ bặm trợn, hỏi ra mới biết chúng đến đòi nợ và con nọ chính là mẹ tôi!
Bố tôi nhìn thấy con trai liền túm chặt lấy tôi nghẹn ngào bật thốt:
- Chẳng còn gì rồi con ạ, tiền mất hết rồi, tình nghĩa cũng hết sạch, gia đình này tan nát rồi...
Tôi chết đứng khi biết mẹ tôi đã ngoại tình với một gã đàn ông trẻ tuổi hơn 1 năm nay. Bà mang hết sạch số tiền tôi gửi về nhà đi bao bồ trẻ. Chẳng những thế còn vay lãi nặng cho gã ta lấy vốn kinh doanh. Ôm được tiền thì hắn ta cũng cao chạy xa bay, để lại cho mẹ tôi khoản nợ khổng lồ. Bà lấy đâu ra tiền mà trả nợ, chính vì thế mới bị đám du côn tìm đến nhà. Chuyện ngoại tình của bà cũng vì thế mà bị vỡ lở.
Tôi lảo đảo đứng không vững, ngồi bệt xuống sàn khóc. Sao mọi thứ cuối cùng lại thành thế này. Tiền hết sạch, gia đình cũng tan nát mất rồi, đúng như bố tôi nói... Nếu khi trước tôi không đưa tiền cho mẹ giữ thì cũng đến nông nỗi này!!!
Con gái khuyên mẹ ly hôn và cuộc sống làm mẹ đơn thân hạnh phúc đến bất ngờ Cô con gái 12 tuổi sau nhiều ngày phản đối, cuối cùng cũng đã ủng hộ ly hôn và đứng về phía mẹ khi biết rõ lý do của hôn nhân tan vỡ. Chị Thương (38 tuổi, tại Hà Nội) ly hôn với chồng. Cuộc ly hôn tuy không vật vã, thù hận gì nhau nhưng với chị, khó xử nhất là khi...