Say nắng lúc yêu
Thảo tâm sự với cô bạn thân: &’Chưa bao giờ tao có ý định phản bội người yêu nhưng chẳng hiểu sao… hôm nào hắn nghỉ là thấy thiếu thiếu, hay hắn mà khen mình một câu thì thấy sướng cả ngày’.
Ảnh minh họa
Chẳng hiểu sao…?
Đi chơi với bạn trai Thảo cũng chẳng buồn trang điểm, ăn mặc thì tuềnh toàng, có khi còn diện cả bộ đồ ngủ cùng chàng ra phố. Thế nhưng mỗi sáng tới công ty, dù sợ muộn làm, cô vẫn bỏ ra gần nửa tiếng đồng hồ để son phấn kĩ lưỡng, chọn từng bộ quần áo sao cho tông xuyệt tông, và còn sức cả nước hoa thơm phức nữa… tất cả hình như đều chỉ vì “một ai đó” tại văn phòng nơi cô làm việc.
Tự nhận thấy dấu hiệu khác lạ ở mình, Thảo tâm sự với cô bạn thân: “Chết dở! Hình như tao đang bị &’say nắng’ rồi mày ạ!”.
Kẻ khiến Thảo mang tâm trạng “tội lỗi” kia không ai khác là Thắng – gã đồng nghiệp mới tinh ở công ty. Thắng không đẹp trai nhưng có giọng nói trầm ấm đầy nam tính và đặc biệt là ga lăng, hết mực chiều các chị em phụ nữ. Có lẽ, điều đó khiến không chỉ riêng Thảo mà còn nhiều quí cô khác đã phải “rung rinh”.
“Chưa bao giờ tao có ý định phản bội người yêu nhưng chẳng hiểu sao… hôm nào hắn nghỉ là thấy thiếu thiếu, hay hắn mà khen mình một câu thì thấy sướng sướng cả ngày. Nhưng tao thề là vẫn yêu bạn trai mình… “, Thảo tự thú.
Một ngày 8 tiếng giáp mặt nhau tại công ty, cùng chia sẻ công việc, cùng tham gia các dự án, cùng nói chuyện cười đùa, lại ngồi ngay sát cạnh nhau… Hơn nữa, thi thoảng Thắng cũng dành cho Thảo sự quan tâm đặc biệt. Vì thế, trái tim cô bỗng dưng trở nên chật chội vì có thêm một góc cho Thắng, dù đó chỉ là cái góc nhỏ “xíu xìu xiu”.
Tuy nhiên, Thảo không giấu diếm chuyện mình đã có bạn trai, Thắng cũng thổ lộ mình sắp làm “tân lang”. Cả hai đều khẳng định mình là người chung thủy. Nhưng như một lẽ tự nhiên, họ vẫn cứ ngày một xích lại gần nhau. Thảo bảo: “Tao đã cố gắng giữ khoảng cách, chả bao giờ đi ăn trưa một mình với hắn hay cà phê cà pháo, điện thoại nhắn tin gì. Thế mà chẳng hiểu sao…?”.
Giờ tâm trạng cô chỉ gói gọn trong ba chữ “chẳng hiểu sao…?”
Trong cuộc sống, không ít người đã từng phải tự chất vấn mình câu hỏi như thế. Và đáp án thỏa đáng nhất là: say nắng.
Video đang HOT
Thông thường, say nắng dễ xảy ra với phái nữ – những kẻ ở trong thế “bị động” trước sự ân cần, chu đáo của một gã đàn ông xa lạ nào đó, những người mang trái tim mỏng manh, yếu ớt, dễ tổn thương và cũng dễ xao xuyến.
Còn về cánh mày râu, ngoại trừ một số người bị phụ nữ chủ động tấn công thì đa số còn lại đều thuộc tuýp đào hoa, đa tình, họ không thể không rung động trước những cái đẹp “sờ sờ” trước mắt.
Song dù là nam hay nữ thì việc bị “say nắng” không phải là điều quá xấu xa. Vì thực ra, mấy ai dám khẳng định mình chưa từng một lần say nắng trong đời.
Phải biết kiểm soát
Không nghiêm trọng như việc say nắng trong hôn nhân (có thể để lại hậu quả là tan nát gia đình), say nắng lúc đang yêu là cảm xúc choáng váng nhất thời, một thứ tình cảm hiện hữu song chưa đủ mãnh liệt khiến người ta mù quáng. Nó tạo ra cảm giác “lâng lâng” nhè nhẹ, đem đến một điều thú vị nhỏ và mới mẻ cho cuộc sống vốn dĩ đang quá bình yên, thậm chí là tẻ nhạt của bạn.
Ảnh minh họa
Minh Loan (20 tuổi, sinh viên trường Kinh Tế) nói: “Là con người đâu phải lúc nào cũng lí trí được. Như em chẳng hạn, có bạn trai hơn 2 năm rồi, nhiều lúc thấy nhàm chán nên thỉnh thoảng vẫn bị lung lay trước một vài đối tượng khác. &’Làm gái cho người ta trêu’, tự nhiên cứ có một gã đẹp trai, phong độ thường xuyên để ý, trêu mình thì làm gì mình chẳng nghĩ vẩn nghĩ vơ, chẳng thấy sướng sướng. Quan trọng là cuối cùng mình vẫn nhận ra người đàn ông bên cạnh mình mới là quan trọng nhất. Với lại, đôi khi phải thế để cho gã bạn trai hiểu rằng: thiếu hắn mình không chết!”.
Quả thật, nếu biết kiểm soát cơn say nắng, nó sẽ giúp bạn tự “refresh” chính mình, tự tin hơn vào bản thân. Tuy nhiên, nếu bị hút vào nó, bạn sẽ dễ dàng bị “cảm nắng” và đổ bệnh luôn.
Lâm Thành (24 tuổi, Minh Khai, Hà Nội) chia sẻ: “Đã hơn một năm qua đi vậy mà đến giờ tôi vẫn hối hận về những gì mình đã làm. Chỉ vì giây phút nông nổi nhất thời, vì sự ích kỉ mà tôi để mất người con gái mình yêu thương nhất”.
Thành và Liên yêu nhau được 5 năm, lẽ ra chỉ còn chờ ngày kết hôn, vậy mà bỗng nhiên, họ đường ai nấy đi không thể cứu vãn được. Và nguyên nhân chính là sự xuất hiện của một cô nàng 9X.
Thành kể, từ ngày Liên xin được vào làm tại một công ty nước ngoài, công việc trở nên bận rộn, cô vẫn không có thời gian quan tâm chăm sóc anh nhiều như trước. Có khi cả tuần anh chỉ được gặp cô một đến hai lần. Trong khi đó, Tâm – cô bé mới quen lại cứ “đổ nhào” vào anh. Trẻ trung, xinh đẹp và táo bạo đến không ngờ, Tâm khiến Thành không thể cưỡng lại. Đã thế, cô nàng còn thẳng thừng bảo: “Em thích anh! Có thế thôi. Em không quan tâm anh có người yêu hay có vợ…”.
“Mấy khi có chuyện &’mèo chê mỡ’, như thế thì đàn ông nào chẳng &’khoái’. Thế là tôi bắt đầu những tháng ngày gian dối, cùng lúc qua lại với cả hai cô gái. Nhưng trong đầu tôi luôn tâm niệm, Liên sẽ là người tôi cưới làm vợ, còn Tâm chỉ là để &’hương hoa’. Thế rồi đến một ngày Liên biết hết chuyện, vốn là người kiêu kì, lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương, cô ấy đòi chia tay cho dù tôi níu kéo bằng mọi cách. Xa nhau rồi, tôi mới biết mình yêu và cần cô ấy đến thế nào, nhưng đã quá muộn. Đáng buồn hơn nữa là nửa năm sau, Liên vội vàng kết hôn với một người đàn ông mà cô ấy chẳng có mấy tình cảm. Tôi biết điều này qua người bạn thân của cô ấy. Chính chuyện đó càng làm tôi day dứt…”.
Với Thành, đó là hậu quả của một phút say nắng nhất thời mà anh thiếu bản lĩnh, không kiểm soát được mình, để khiến mình vĩnh viễn mất đi những điều thiêng liêng nhất.
Tình yêu nào cũng trải qua những giai đoạn thăng hoa và trầm lắng. Xen kẽ với nó là một vài cơn say nắng bất thường, giống như một thứ mà ông trời mang đến để thử thách tình yêu của các bạn. Nó là món quà tinh thần hay một bài học đắt giá còn tùy thuộc vào bản lĩnh của mỗi người.
Theo VNE
Làm sao tôi có thể quay về?
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được.
"Về ngay, mày mà không về thì đừng có trách. Tao sẽ đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn. Con Lan kia, mày có nghe không hử"- anh gào lên trong điện thoại. Tôi cúp máy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Tùng, tôi dám làm điều đó.
Chúng tôi cưới nhau đã 13 năm và có với nhau 2 mặt con. Nhưng trong suốt thời gian ấy, cái gọi là hạnh phúc thật là ngắn ngủi. Có lẽ lúc đó do mới cưới nên tôi cảm thấy việc đi đâu cũng có người đón đưa, làm gì cũng có người hỏi han, nói gì cũng có người chăm chú nghe, ăn mặc gì cũng có người xăm soi góp ý, đi đâu lâu một chút đã có người cằn nhằn... là hạnh phúc. Đâu có ai được chồng quan tâm, cưng thương như mình? Ngày đó tôi nghĩ vậy.
Nhưng chỉ được chừng 1 năm là tôi bắt đầu thấy ngộp với sự chăm sóc ấy. Tôi phản ứng. Hậu quả là tôi đã đón nhận cái tát tai đầu tiên của cuộc hôn nhân. Lúc đó tôi sững sờ, tôi thất vọng, nhưng rồi tôi vẫn phải tiếp tục sống với anh vì con và vì chính bản thân tôi.
Có người bảo do anh yêu quá nên ghen. Có người bảo vì anh già mà cưới vợ trẻ nên phải canh chừng không thằng khác cuỗm mất. Còn anh thì bảo: "Đàn bà con gái bây giờ ghê lắm. Không thấy báo chí đăng đầy đó sao?". Tôi bảo: "Yêu nhau thì phải tin nhau. Nếu không yêu thì làm sao mà sống với nhau cho được?". Anh lại nói: "Đừng nói chuyện tình yêu hay niềm tin ở đây. Mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh không muốn sau này người ta nói mình mất bò mới lo làm chuồng".
Lần thứ hai anh đánh tôi là hôm công ty tổ chức liên hoan cuối năm. Vui quá nên tôi về muộn. Nói là muộn nhưng cũng chưa đến 9 giờ tối. Anh không nói không rằng, vừa mở cửa đã tát như trời giáng khiến tôi lảo đảo. Sau đó anh nói một thôi một hồi về những loại đàn bà hư thân, mất nết bỏ chồng con đi tìm niềm vui bên ngoài. Anh nói và bắt tôi phải ngồi nghe. Mãi đến khi chiếc răng bị gãy khiến tôi ngậm một họng máu ộc ra ướt cả áo anh mới cho tôi đứng lên...
Tôi thật sự không hiểu vì sao anh lại cư xử như vậy. Ngày mới biết anh, tôi xem anh là thần tượng, là hình mẫu người đàn ông lý tưởng. Với sự cách biệt tuổi tác như vậy, tôi thấy anh thật chững chạc, vững chãi, đáng tin cậy. Chính vì vậy, khi anh ngỏ lời yêu và muốn cưới tôi, tôi đã chẳng ngần ngại nhận lời. Tôi đâu biết phía sau người đàn ông thành đạt ấy là một kẻ vũ phu, gia trưởng đến mức chính tôi đôi lúc cũng không tin được.
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được (Ảnh minh họa)
Tôi nhớ có lần mẹ tôi đột ngột ghé thăm, thấy mắt tôi tím bầm, bà hốt hoảng: "Con sao vậy?". Tôi nói dối bị ngã xe. Rồi có lần thằng em tôi ghé chơi cũng ngay lúc tôi vừa bị đánh thâm tím mặt mày. Lần này thì tôi không thể nói dối. Nghe xong, em tôi tức tối: "Để em đập thằng chả một trận". Tôi năn nỉ em đừng manh động vì dù sao thì đó cũng là chồng tôi, anh rể của em. Vậy là nó cho qua nhưng từ đó cứ gầm ghè.
Trận đòn mà tôi đau nhất là khi tôi vừa có thai đứa thứ hai được 3 tháng. Biết mình có thai nhưng tôi không nói với anh vì nghĩ chuyện ly hôn chắc chỉ còn tính từng ngày. Hôm đó tôi mệt nên không đi chợ. Bữa tối tôi mua đồ ăn sẵn ngoài tiệm về. Vừa trông thấy tôi bày biện các thứ lên bàn, anh đã bật dậy nắm tóc, vặn ngược cổ tôi ra sau: "Tao mà phải ăn những thứ này hả? Mày chết đi".
Nói rồi anh lắc mạnh xô tôi đập đầu vô tường. Rồi thì đấm, đá liên tục cho đến khi tôi không còn kêu la, không còn cử động. Lần đó tôi cứ nghĩ cái thai trong bụng không thể nào còn sống sót trước trận đòn tàn bạo ấy. Vậy mà con tôi vẫn sống.
Giờ nó đã được 6 tuổi. Còn đứa đầu đã 12 tuổi. Mỗi lần tôi bị đánh, hai đứa nhỏ lại hoảng loạn. Đứa lớn không học được, còn đứa nhỏ thì một tiếng động mạnh cũng làm nó sợ. Đến nước này thì tôi không thể tiếp tục. Nhân bữa thấy anh vui vẻ, tôi đặt vấn đề: "Mình ly dị đi anh. Thật sự em không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Có thể là em không làm tròn bổn phận, không mang lại hạnh phúc cho anh. Ly dị rồi anh kiếm người khác, có thể là sẽ hạnh phúc hơn là sống với em...".
Khi nói những điều này, tôi đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng một trận đòn bất thần từ anh. Thế nhưng thật lạ. Anh chẳng hề động tay, động chân mà chỉ im lặng hút thuốc. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, sau đó bỏ vào phòng riêng.
Hôm sau tôi đưa các con về ngoại. Nhân lúc anh đi làm, tôi thu dọn đồ đạc, viết đơn ly hôn để sẵn rồi gọi điện cho anh. Những ngày đầu anh im lặng nhưng sang đến ngày thứ ba thì anh gọi điện và bắt đầu mắng chửi. Sau đó anh đến tận công ty của tôi để tìm. Bảo vệ không cho vào, anh đứng ngay cửa chửi mắng. Đến lúc ấy bạn bè tôi mới té ngửa: Không ngờ tôi có một người chồng vũ phu, thô tục như vậy!
Hôm đó và những hôm sau, em tôi phải đưa đón và nhờ bạn bè ở công ty bảo vệ "hộ tống" tôi đi làm."Chị thành VIP rồi nghen"- em tôi đùa cho tôi đỡ căng thẳng. Tôi bảo nó: "Chị sắp chết ngộp tới nơi rồi. Nếu anh ấy không ký đơn ly dị thì sao?". Em bảo không ký cũng được, tôi cứ đơn phương gởi đơn ra tòa. Nếu cần mọi người sẽ làm chứng cho tôi trước tòa về việc tôi đã bị bạo hành mười mấy năm nay.
Tôi đã gởi đơn ra tòa. Khi được tòa mời lên lấy lời khai về, anh đã gọi điện năn nỉ tôi rút đơn, năn nỉ tôi quay về nhà. Khi tôi vẫn khăng khăng giữ nguyên quyết định, anh chuyển sang chửi mắng và dọa sẽ đón đường "đánh cho mày không còn biết tên họ mày luôn".
Đòn roi của anh tôi đã quen, nhưng vết thương trong lòng tôi thì sẽ không bao giờ lành được. Vậy thì làm sao tôi có thể quay về? Nhưng không quay về thì liệu con đường trước mặt mẹ con tôi có hết chông gai hay không?
Theo VNE
Căm hận vì bạn trai lén lút cưới vợ Anh bảo bị vô sinh khiến tôi khóc như mưa, rồi anh lừa tôi chuyện nhà nghèo làm rẫy trong khi anh làm công trình lương cao. Tôi năm nay 27 tuổi, đang làm việc tại Đà Nẵng. Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện, thấy mỗi người một hoàn cảnh. Riêng tôi, sau một thời gian cũng đã vơi bớt phần nào...