Sau tuần trăng mật
Sau hơn một năm ly hôn, tôi không hiểu tại sao ngày ấy mình lại non nớt, cả tin đến thế. Gia đình anh khá giả, là con một, cha mất sớm nên anh được mẹ dồn hết tình thương bảo bọc. Cuộc sống của anh chẳng thiếu thứ gì. Cha mẹ tôi là công chức. Với ngoại hình ưa nhìn, tính tình cởi mở cộng với công việc ổn định ở một công ty liên doanh nước ngoài, thu nhập khá nên tôi từng là “sao” thu hút nhiều chàng trai. Anh điển trai, phong độ, giọng hát quyến rũ. Tôi dịu dàng, e ấp. Bên nhau, chúng tôi là “cặp đôi hoàn hảo” như bạn bè tán thưởng.
Tình yêu đến, tôi và anh choáng ngợp với những dự tính lãng mạn cho tương lai. Chưa đầy năm tháng sau, chúng tôi quyết định gắn bó cuộc đời với nhau. Lễ cưới, mở đầu cho ngày hạnh phúc nhất của hai đứa, anh đã hát tặng tôi ca khúc Lâu đài tình ái của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh khiến cả khán phòng và bà con, bạn bè tôi vô cùng xúc động. Mọi người tin tôi sẽ thực sự hạnh phúc khi có anh.
Thế nhưng… Ngay sau tuần trăng mật, “lâu đài tình ái” đã nhanh chóng biến mất. Giữa chúng tôi xuất hiện những rạn nứt, khoảng cách không thể hàn gắn được. Tôi thật sự ngỡ ngàng về anh những điều vô lý trong tính cách anh trước đây chưa bộc lộ, bây giờ bung mở, trần trụi. Những giận hờn vô cớ, phi lý mà khi đang yêu, tôi cho đó là màu sắc, hương vị của tình yêu đích thực, đôi khi dễ thương, lãng mạn thì bây giờ thật đen tối và khủng khiếp. Anh nhục mạ tôi, có hành vi côn đồ khi tôi không đồng ý với những mong muốn, sở thích đôi khi quái dị của anh. Tính gia trưởng, ích kỷ, vũ phu nơi anh ngày càng bộc lộ. Anh bắt tôi “đi thưa, về trình”, làm gì cũng phải được chồng cho phép, nếu không anh sẵn sàng cho tôi vài bạt tai. Mặt tôi liên tục có những vết bầm mới, giấu bạn bè, đồng nghiệp, tôi nói là mình bị té cầu thang. Dù cưới vợ chưa lâu, nhưng anh ra ngoài ăn nhậu thâu đêm, còn đưa cả những cô gái lẳng lơ về nhà, bắt tôi nấu ăn cho họ. Một lần tôi cương quyết không làm theo, liền bị anh đấm đá túi bụi. Nửa đêm, lúc chồng đang say mê mệt, tôi oằn mình chịu đựng cơn đau rồi không thể giữ được cái thai mới hơn tháng tuổi.
Mất con, chồng tệ bạc, tưởng không có nỗi đau nào lớn hơn. Vì muốn níu kéo gia đình, tôi cố gắng nhẫn nhịn, khuyên nhủ chồng, nhưng anh chỉ hài lòng khi tôi hoàn toàn khuất phục anh. Tôi cầu cứu mẹ anh khuyên nhủ, bà buông gọn lỏn: “Làm vợ thì con phải nghe lời, làm theo những điều chồng con muốn chứ!” khiến anh được nước lấn tới. Ngỡ mình sẽ hạnh phúc, chưa kịp tỉnh giấc mơ, tôi bị biến thành nô lệ. Anh trắng trợn tuyên bố: “Chồng nói mà không tâm phục, khẩu phục thì biến đi cho khuất mắt”. Chết lặng vì biết không thể cứu vãn, tôi quyết định đưa đơn ly hôn khi cuộc hôn nhân “yểu mệnh” vừa tròn ba tháng. Không liếc nhìn một chữ, chồng tôi ký ngay kèm theo nụ cười nửa miệng đầy tự đắc: “Buông tôi ra, cuộc đời cô sẽ chẳng ra sao đâu”.
Để lại sau lưng bao bàn tán, dị nghị, tôi trở về sống cùng cha mẹ. Mất thăng bằng một thời gian nhưng tôi quyết định đứng lên, bước tiếp. Cuộc sống dần ổn định, nhưng giờ đây tôi như con chim từng bị trúng tên cứ thấy cành cong là ẩn mình trốn chạy. Còn anh, nghe đâu lại chuẩn bị dâng tặng bài ca “lâu đài tình ái” cho một con chim non khờ dại như tôi dạo trước.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những căn phòng toàn...sex
Hùng "khám phá" bản năng của mình trong căn phòng mà bố mẹ gọi là...phòng cấm.
Video đang HOT
Từ phòng ngủ
Hùng bao giờ cũng cảm thấy may mắn hơn bạn bè vì được sinh ra trong tình yêu thương của bố mẹ. Hơn nữa, gia đình lại rất khá giả. Hùng lớn lên trong một tòa biệt thự với rất nhiều phòng lớn bé khác nhau. Không biết em đã dành bao nhiêu thời gian để khám phá nó với cơ man những thứ dụng cụ lỉnh kỉnh trong gia đình.
Tuy nhiên, có một phòng mà bố mẹ gọi là... "phòng cấm" thì em không được phép đặt chân vào. Bố mẹ nói trong đó có rất nhiều tiền bạc và giấy tờ quan trọng nên phải khóa lại đề phòng mất cắp. Với sự hồn nhiên của tuổi thơ, em đã tin điều đó và căn phòng "bí ẩn" ấy đã chìm vào quên lãng cho đến khi...
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm nay lên lớp 6 nhưng Hùng đã như một chàng thanh niên thực sự. Lớn lên, đi học và tiếp xúc với bao điều mới mẻ khiến em bắt đầu nghi ngờ căn "phòng cấm" của bố mẹ. Càng ngày sự tò mò về nó càng lên cao, em quan sát và biết được chỗ bố mẹ thường giấu chìa khóa: "Thế là giờ đây vấn đề chỉ còn là chờ đợi một ngày cả bố và mẹ phải đi công tác khi mà chỉ còn em và người giúp việc ở nhà...". Hùng tự nhủ.
Rồi cái ngày ấy cũng đến, bố mẹ phải về quê có việc. Hùng ngay lập tức lao đến "khám phá" căn phòng "bí ẩn" luôn được khóa chặt từ khi em được sinh ra.
Cánh cửa bật mở, Hùng bước vào, đi hết từ cảm giác này đến cảm giác khác: Choáng ngợp, sợ sệt, xấu hổ,...rồi lại bị kích thích, tò mò,...Cứ như vậy một ngày trời, rồi ngày thứ hai, thứ ba... Hùng "khám phá" bản năng của mình trong căn phòng mà bố mẹ gọi là...phòng cấm.
Em cũng chẳng biết có bao nhiêu cái tranh trên tường rất đẹp với đủ "tư thế" của người lớn. Hùng như lạc vào một cuộc triển lãm khổng lồ nơi người ta không bao giờ cho trẻ em qua lại. Trên giá đĩa, có vô số cái với những cái tên nghe rất "mùi mẫn" mà đôi lần em thấy bạn bè rỉ tai nhau.
Giờ đây, chuyện vào "phòng cấm" đã trở thành thói quen không thể bỏ, Hùng không còn cái cảm giác đỏ mặt, nóng tai và ngột thở như những lần đầu. Em bắt đầu "mượn tạm" vài cái đĩa để xem và cùng "chia sẻ" với bạn bè...
Có lẽ thói quen này sẽ đi vào ký ức tuổi thơ của Hùng mà ngoài em ra không ai biết nếu không có một ngày cô giáo gọi điện cho mẹ nói rằng Hùng rủ "người yêu" cùng xem "đĩa đen"... Bố mẹ đã "tá hỏa tam tinh" khi phát hiện những chiếc đĩa này đều có nguồn gốc từ... "phòng cấm". Mẹ Hùng khóc, những giọt nước mắt của một người mẹ ân hận muộn màng: "Bố mẹ đã giết chết tuổi thơ của con...".
Đến nhà ngủ
Ngược lại với Hùng, Lan sinh ra và lớn lên trong một căn nhà nhỏ ngay trên phố Hàng Bài tấp nập, gian ngoài dành làm cửa hàng cho thuê, còn lại vỏn vẹn 60m2 bên trong nhưng lại có tới 4 gia đình sinh sống.
Ông bà nội Lan có bốn người con trai, lần lượt lập gia đình nhưng lại không đủ điều kiện mua nhà ra ở riêng mà hơn nữa, ở lại trung tâm làm ăn cho dễ... Vậy là một giải pháp được đưa ra cho "đại gia đình": Gác xép. Bốn cái gác xép được thiết kế như bốn cái "chuồng ngủ" treo lửng lơ trong nhà, còn ở dưới là bàn học và giường ngủ của hai chị em Lan. Lúc đầu Lan thấy thật ấm cúng, còn bố mẹ thì thấy thật tiết kiệm theo lý thuyết "ăn nhiều chứ ở bao nhiêu".
Thế nhưng Lan đâu có bé mãi được, theo năm tháng Lan cũng lớn lên và bắt đầu ý thức được những "bất tiện". Nhiều đêm Lan mất ngủ, nhiều buổi trưa Lan không muốn về nhà, em nói ít hơn và có những biểu hiện rất lạ khi tiếp xúc với các bạn khác giới...Nhưng bố mẹ em đâu hề hay biết, với bố mẹ, Lan mãi là cô bé ngày nào còn ngủ chung cùng bố mẹ.
Sức học em cứ giảm dần, đêm nào cũng cố gắng tắt điện đúng giờ để đi ngủ nhưng không thể chợp mắt được vì những tiếng rúc rích, thì thào, cọt kẹt...dù đã cố kìm nhưng vẫn được phát ra từ những chiếc gác xép. Bản năng trỗi dậy khiến em tủi thân, lo lắng, lâu dần thành thói quen và trở thành những biểu hiện rất lạ mà Lan cũng không kiểm soát được.
Nhiều buổi trưa về nhà, không cần nhìn Lan cũng biết cái gì đang diễn ra đằng sau tấm ri đô khép hờ kia. Những đồ "chíp" đôi khi còn vô tình bị rơi xuống đất. Lan thầm trách người lớn sao không kín đáo, nhưng Lan cũng hiểu được trong một căn phòng nhỏ như thế này mà có tới bốn cái "giường treo" thì cũng khó mà kín đáo hơn được.
Cũng như Lan, Mai lớn lên trong một căn phòng 40m2 tại phố hàng Bồ gồm tất cả phòng ngủ, phòng ăn, phòng khách và cả bếp nữa. "Phòng ngủ" ngăn các với các phòng khác bởi một cái ri đô, bên trong, bố mẹ Mai kê hai chiếc giường, một cho Mai, một cho bố mẹ. Gọi là hai chứ thực ra giữa chúng không có khoảng cách. Ngày nhỏ Mai rất hạnh phúc khi được "vượt biên" qua ngủ cùng với bố mẹ.
Nhưng giờ đây khi Mai đã trở thành thiếu nữ rồi mà hình như bố mẹ không nhận ra. Bố mẹ vẫn hồn nhiên "yêu" khi Mai vừa đặt lưng xuống giường. Chắc bố mẹ vẫn nghĩ Mai đặt lưng xuống là ngủ ngay, báo hại cho Mai phải nằm im giả vờ mà không dám nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Sao những lúc ấy thời gian trôi qua nặng nề và chậm thế, Mai giàn dụa nước mắt tủi thân khi phải chống chọi lại với bản năng của người con gái mới lớn trong em.
Bố mẹ ơi hãy cứu con
Không biết vì "ngây thơ" hay quá vô tâm mà nhiều vị phụ huynh không hề biết con mình đã lớn. Họ vô tình đã để lại trong nhật ký của con cái mình vô số lời kêu cứu và trách cứ số phận: "Bố mẹ ơi hãy cứu con...", "Giá mà bố mẹ kín đáo và tế nhị hơn...", "Sao nhà mình nghèo thế, đến một phòng ngủ riêng cũng không có...".
Càng ngày, người ta càng nghe nhiều những chuyện "Teen yêu sớm", "Teen sống thử"... Bố mẹ ngất xỉu, thầy cô lắc đầu, hàng xóm xôn xao, dị nghị nhưng có ai hiểu được rằng có nhiều trường hợp nguyên nhân của nó lại manh nha ngay chính từ tổ ấm của các em đang sống.
Trong xã hội hiện đại, để chống lại mặt trái của nền kinh tế phát triển người ta kêu gọi giáo dục giới tính, giáo dục sức khỏe vị thành niên. Điều này hoàn toàn đúng, nhưng còn trong gia đình? Không ai khác ngoài các vị phụ huynh đáng kính, hãy xây dựng cho mình một lối ứng xử tình dục có văn hóa hơn để mong giữ lại những khoảng yên ả trong tâm hồn con trẻ.
Vẫn biết rằng cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng cuộc sống sẽ đi đến đâu nếu "đời sống tinh thần" của thế hệ con cái của chúng ta bị chính "đời sống tình dục" của chúng ta giết chết? Hy vọng rằng những "giường treo", "phòng chật" sẽ sớm biến mất để các em không còn phải sống trong một "căn phòng toàn...sex" của chính bố mẹ và người thân quanh mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị anh trai ép chơi trò "người lớn" Lợi dụng sự nhu nhược của tôi, anh ép tôi làm chuyện ấy cho đến khi tôi học lớp 9 Khi đọc được những tâm sự của các bạn gái về chuyện bị lạm dụng tình dục từ những ngày thơ bé, tôi rất đồng cảm với các bạn và càng thấy xót xa cho chính bản thân mình! Sau bao nhiêu ngày...