Sau sự cố trượt đại học, tôi thấy mình sai lầm khi nghĩ đến cái chết
Trượt đại học, tôi thấy mình như kẻ tội đồ khiến bản thân và mẹ cha nhục nhã, tương lai đen tối, thậm chí từng sai lầm nghĩ đến cái chết.
Chuyện một nữ sinh ở Quảng Nam tự tử sau khi biết không đủ điểm vào trường đại học mình mong muốn khiến tôi nhói lòng khi nhớ lại câu chuyện của chính mình 7 năm trước. Năm đó, lớp tôi có tỷ lệ đỗ cao nhất trường, nhưng trong số đó không có tôi – một trong những học sinh khá nhất lớp. Bản thân tôi, gia đình, họ hàng, bạn bè và thầy cô giáo, không ai nghĩ rằng tôi trượt đại học.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn là niềm tự hào của gia đình. Có một cuộc đua ngầm giữa tôi và M., cậu em con chú và cũng là hàng xóm, về thành tích học tập. Thực ra, đây là cuộc đua giữa bố mẹ tôi và bố mẹ M., khiến chúng tôi bị cuốn theo.
M. bằng tuổi tôi, học cùng lớp với tôi từ bé. Nó học cũng khá nhưng luôn luôn kém tôi chút xíu, chỉ lâu lâu tôi giảm sút phong độ mới có thể vượt lên. Có điều nó đẹp trai hơn, hoạt động đoàn đội nhiệt tình hơn nên xét về độ nổi trong trường thì chúng tôi một chín một mười. Hai đứa thân thiết, và đều sợ những lần họp họ, giỗ chạp, cưới xin, khi hai bà mẹ tự hào khoe con và ngầm “dìm hàng đối thủ”.
Trong khi tôi trượt, M. đỗ vào trường đại học mà cậu ấy mong muốn. Dù mừng cho cậu ấy, nhưng chính điều đó khiến tôi đau khổ, nhất là những lần mẹ tôi nhắc đến M. như một lời trách móc. Tôi thấy trời đất như sụp đổ, nhục nhã và mất phương hướng, cảm thấy mình như một tên tội đồ khi bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ mình.
Video đang HOT
Ở quê mọi người rất quan tâm đến nhau, nên hễ gặp tôi là láng giềng, họ hàng đều hỏi thăm, an ủi, rồi lại nhắc đến M. và những người thi đỗ khác trong xóm, những người có sức học kém xa tôi. Bố mẹ tôi cũng bị “tra tấn” như vậy, nhất là bởi thím tôi, mẹ của M. Những ngày đó chúng tôi đều tránh ra đường, tránh gặp gỡ, nhưng các sự kiện của họ mạc thì bố mẹ vẫn phải tham gia, và mỗi lần họ trở về nhà với gương mặt nặng trĩu là tôi lại không dám nhìn vào mắt họ.
Bố mẹ không mắng tôi, nhưng vẻ thất vọng, buồn bã của họ khiến tôi thấy mình thật đáng chết, là kẻ đại bất hiếu. Dù ở nông thôn, suốt bao nhiêu năm tôi không phải đụng tay đến việc gì, chỉ ăn và học, vậy mà cuối cùng lại giáng cho bố mẹ một đòn như vậy.
Mặc dù hạ quyết tâm thi đỗ trong năm sau, tôi vẫn từ chối đi luyện thi, phần vì thấy mình không xứng đáng tiêu tốn tiền bạc của bố mẹ, phần vì không muốn gặp ai, không muốn ra đường. Tôi hứa sẽ tự học, nhưng tinh thần sa sút đến mức đọc không vào một chữ. Với bạn bè, tôi cũng gần như cắt đứt liên lạc, mạng xã hội cũng chẳng dám dùng vì sợ nhìn thấy cảnh bạn bè khoe đỗ đạt, khoe chuyện học hành, vui chơi ở trường mới…
Tôi đóng cửa ở nhà, cũng không biết từng ngày trôi qua như thế nào khi thực chất chẳng làm gì cả. Tôi ăn không biết ngon, ngủ khó, ngay cả đọc sách, chơi game cũng không thiết, và cảm thấy nhẹ cả người khi bố mẹ ra khỏi nhà đi làm. Càng ngày mặc cảm tội lỗi càng lớn, tôi thấy tương lai một màu tối đen khi không thể tập trung vào sách vở. Khoảng 4 tháng sau khi biết mình trượt đại học, ý nghĩ tự tử xuất hiện và bám lấy tâm trí tôi không dứt.
Rất may là tôi không đủ dũng khí để tự chấm dứt đời mình, hoặc chưa kịp đi đến mức có hành động sai lầm không thể cứu vãn ấy. Dì ruột tôi ở TP.HCM trong một lần về thăm, thấy tình trạng của tôi liền bảo với bố mẹ là tôi trầm cảm và nhất định giục đưa đến chuyên gia tâm lý. Nhờ đó, tôi ổn dần. Rồi tôi cũng vào đại học, chậm hơn các bạn 2 năm.
Bây giờ với cái nhìn của người trưởng thành, tôi thấy chuyện trượt đại học không phải là bi kịch quá lớn, rằng có nhiều cách để bước vào đời, nhưng nam sinh 17 tuổi ngày đó không biết như vậy. Sau này tôi được biết ở trung tâm mà tôi đến trị liệu tâm lý, vào thời đó có 3 bạn khác cũng bị khủng hoảng như mình.
Ơn trời vì tuy sống ở nông thôn, tôi vẫn có cơ duyên được hỗ trợ tâm lý để tìm lại chính mình. Hy vọng các em học sinh sau này được chuẩn bị tốt hơn về mọi mặt để vượt qua thất bại của kỳ tuyển sinh đại học, để không còn những trường hợp tự sát vì lý do này nữa.
Khổ cả thể xác lẫn tinh thần mà không dám bỏ anh
Tôi là nữ, 21 tuổi, đang học năm 3 đại học. Hôm nay lại là một đêm mất ngủ vì tôi rất muốn chia tay người yêu mà mãi không được.
Tôi sinh ra tại một vùng quê ở miền Tây. Từ khi học cấp 3 tôi đã biết mình là một cô gái không duyên dáng, không trau chuốt bản thân, suốt thời ấy không ai để ý tới. Ba mẹ tôi làm nông, rất hiền, không trang bị cho tôi kiến thức gì nhiều. Sau này đi làm có tiền tôi bắt đầu sửa soạn cho bản thân và nhiều người xung quanh khen tôi đẹp.
Một sự kiện đã diễn ra làm tôi gặp anh, người làm tôi khổ tâm. Giữa năm lớp 12, do chán học nên tôi bỏ nhà đi, gặp anh trong quán ăn mà tôi làm. Sau đó ba mẹ kéo tôi về và khuyên đi học lại. Tôi về, anh cũng theo về. Lúc đó, tôi ngây thơ tin vào tình yêu chênh lệch tuổi tác và trình độ, anh hơn tôi 13 tuổi, không nghề nghiệp ổn định, không học hết cấp 3, không tiết kiệm, gia đình phức tạp, lúc gặp nhau anh đang làm nghề chạy bàn. Sau này, khi tôi đậu đại học, lên Sài Gòn học, anh cũng theo lên và chúng tôi sống chung từ đó.
Trong ba năm nay, anh chạy xe công nghệ, không lo làm ăn tích cóp, chỉ lo chạy ăn từng bữa. Gia đình tôi gửi sinh hoạt phí 3-4 triệu mỗi tháng, vậy mà tháng nào cũng không đủ và phải sống rất khó khăn. Tôi phải đi làm chạy bàn, giữ em bé, bán hàng rất cực khổ và bị chi phối trong học tập ít nhiều. Sau đó tôi nhận ra phải cố gắng học tập và rèn luyện ngoại ngữ thì mới sống khá được nên đã thi lấy bằng, phấn đấu cuối cùng cũng đi dạy tiếng Anh ở một trung tâm. Lương tôi hiện tại trên 10 triệu, chỉ làm 2-4 tiếng mỗi ngày. Tính đến hè năm nay, tôi đã đi dạy được một năm. Tôi học ngành kinh tế, biết thêm tiếng Trung và tiếng Hàn do cố gắng học tập.
Trong suốt một năm vừa qua, tôi chán ghét cuộc sống chung với anh, phần vì anh rất lười biếng, không bao giờ chủ động đi chạy xe mà chỉ chờ tôi lớn tiếng chửi mắng thì mới vác xe ra chạy được hơn 100 ngàn rồi về. Mỗi tháng tính ra anh không làm được 3 triệu, tiền nhà tôi phải đóng, đi siêu thị cũng dùng thẻ của tôi. Tết vừa rồi tôi còn cho anh 5 triệu ăn Tết. Tủ lạnh, máy giặt, máy lạnh và hai chiếc xe đều do tôi và gia đình tôi mua. Tôi liên tục đòi chia tay nhưng anh nói do tôi có công việc và gặp được nhiều người hơn nên bỏ anh. Anh bảo tôi không có lương tâm, rồi đem mạng sống của tôi và gia đình tôi ra đe dọa. Anh còn bảo không có gì để mất, nếu chia tay sẽ giết tôi và làm hại gia đình tôi.
Anh có một điểm tốt là rất nghe lời tôi, nấu cơm và làm việc nhà từ khi tôi đi làm lương cao. Trước đó thì tôi làm việc nhà. Nói thêm, tôi có thai với anh 2 lần và đều đi bỏ, cảm thấy dằn vặt lương tâm vì chuyện này rất nhiều. Còn anh, mỗi lần nhắc chuyện này giống như trò đùa, lại còn bảo tôi sẽ phải trả nghiệp cho chuyện đó. Tôi tin vào tâm linh và nghĩ mình mắc nợ anh điều gì trong kiếp trước và phải trả.
Tôi sống rất tạm bợ, muốn dứt bỏ mối tình này để tìm một người phù hợp hơn trên con đường sắp tới, có điều tôi biết anh sẽ làm liều vì anh mồ côi. Tôi cũng còn thương hoàn cảnh anh mà không nỡ bỏ. Tôi cảm thấy mình bị hành hạ cả về thể chất lẫn tinh thần. Trước giờ tôi đều nghĩ mình không xứng đáng với những điều tốt đẹp, phải làm sao đây?
Lý do nhiều người trẻ muốn kết hôn sớm sau khi ra trường Nhiều cặp đôi cho rằng việc chủ động kết hôn sớm thể hiện trách nhiệm của mình đối với bản thân và gia đình. Mới đây, Thủ tướng Chính Phủ đã ký Quyết định số 588 phê duyệt "Chương trình điều chỉnh mức sinh phù hợp các vùng, đối tượng đến năm 2030". Trong số những nội dung cần hỗ trợ, khuyến khích...