Sau đám cưới, vợ lén lút ôm t.iền mừng đi trả nợ cho mẹ đẻ
Sau đám cưới, tôi không nhìn thấy vợ, thùng t.iền mừng cũng mất tích. Tôi không ngờ, vợ lại lén lút ôm t.iền mừng đi trả nợ cho mẹ đẻ.
Tôi quen Lan qua một người bạn. Khi ở cạnh tôi, Lan luôn tỏ ra ngoan hiền và biết chia sẻ. Em không ham giàu có. Mỗi lần đi chơi cùng nhau, Lan thường bảo tôi đi ăn ở những nơi vỉa hè cho rẻ. Những ngày lễ, em cũng không muốn tôi tặng quà đắt t.iền. Em nói rằng: “Quan trọng là món quà đó từ tấm lòng của anh. Em không cần quà đắt t.iền”.
Gia đình tôi khá giả. Tôi có công việc ổn định, lương cao. Tôi có điều kiện để đưa em đi ăn ở những nhà hàng đắt t.iền, mua quà cho em. Nhưng cô bạn gái của tôi rất hay tiếc t.iền. Cô ấy ấy nói rằng số t.iền đi chơi quá nhiều thì sẽ lãng phí. Tôi rất hạnh phúc khi yêu Lan. Tôi nghĩ nếu Lan là vợ mình thì cô ấy sẽ biết vun vén cho cuộc sống gia đình.
Sau khi yêu nhau được 6 tháng, tôi đề nghị em đưa tôi về nhà chơi. Em tỏ ra bối rối. Tôi hỏi: “ Sao em lại có thái độ như vậy”. Lan bảo: “Nhà em nghèo lắm. Mẹ con em đang ở nhà thuê. Em sợ anh chê”. Tôi cười rồi xoa đầu em: “Anh yêu con người em chứ có phải yêu của cải nhà em đâu mà lo”.
Nhà Lan ở trong một ngõ hẻm. Hôm đấy, khi tôi về nhà cùng Lan thì mẹ em đang nấu ăn. Bà ra đón tiếp tôi rất nhiệt tình. Trong căn nhà nhỏ của mẹ con Lan chỉ có một chiếc giường và một cái ti vi. Khi đến nhà Lan, tôi thấy thương em hơn.
Tôi quyết định mua tặng Lan một số đồ dùng trong nhà. Lan từ chối quà tặng. Tôi phải thuyết phục mãi thì em mới đồng ý. Tôi mua tủ lạnh, lò vi sóng, bàn ghế cho mẹ con Lan. Mẹ Lan có vẻ rất vui mừng.
Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi đưa em về ra mắt gia đình. Nhìn Lan xinh đẹp, dịu dàng lại khéo tay nên mẹ tôi ưng ý lắm. Mẹ còn trêu tôi: “Tướng cái Lan dễ đẻ quý tử lắm đó con. Mau cưới nó về cho mẹ”.
Từ ngày về ra mắt gia đình tôi, Lan thân thiết với mẹ tôi hơn. Hai người luôn chia sẻ với nhau mọi điều. Đôi lúc, cả tuần Lan không đến nhà là mẹ tôi buồn.
Chính vì vậy, sau hai năm yêu nhau, tôi quyết định xin cưới Lan. Hai bên gia đình đều vui mừng và đồng ý. Ngày cưới của tôi được tổ chức hoành tráng tại một khách sạn có tiếng trong thành phố. Vì bố tôi làm giám đốc của một công ty nội thất nên quan hệ rộng. Do đó, khách mời đến chung vui với vợ chồng tôi khá đông. Bên nhà gái của Lan thì chỉ có hơn chục người đến.
Video đang HOT
Tôi không ngờ sau đám cưới, vợ ôm thùng t.iền mừng đi mất (Ảnh minh họa)
Sau đám cưới, vợ tôi bảo rằng: “Em muốn vào thay váy cưới rồi mới về nhà”. Tôi đồng ý nên đã cùng mẹ chờ ở ngoài. Thế nhưng nửa tiếng sau, khi khách sạn đã dọn dẹp xong để chuẩn bị cho đám cưới khác mà vẫn chưa thấy vợ ra. Thấy suốt ruột nên tôi vào phòng thay đồ thì được nhân viên bảo Lan đã ra lâu rồi.
Lúc quay lại thì thấy mẹ tôi đang cùng cậu em trai nói chuyện gì đó. Khuôn mặt của hai người khá hoảng hốt. Em trai tôi là người đứng cạnh thùng t.iền mừng.
Tôi nói: “Mẹ ơi không thấy Lan đâu cả”. Mẹ tôi cũng hốt hoảng nói: “Tất nhiên là nó đi rồi. Nó ôm thùng t.iền mừng đi luôn rồi”.
Tôi bối rối. Tôi hỏi rõ em trai thì em bảo: “Chị Lan bảo em ra gặp mẹ có chuyện. Chị ấy bảo sẽ đưa thùng t.iền mừng ra xe trước. Lúc em gặp mẹ thì mẹ không biết gì còn bảo chưa gặp chị Lan. Hai mẹ con ra xe nhưng cũng không thấy chị dâu đâu. Em và mẹ gọi điện thoại thì không thấy chị bắt máy”.
Tôi hốt hoảng gọi điện cho Lan. Vợ tôi không bắt máy. Tôi đành buồn bực cùng mẹ và em trai đi về nhà. Vừa về đến nhà thì điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi đến từ vợ.
- Alo, em biến mất đi đâu vậy?
- Em mang t.iền về trả nợ cho mẹ. Em có lỗi với anh. Em đang trên đường về nhà để tạ tội với anh và mẹ chồng.
Lan nói xong rồi khóa máy. Một tiếng sau, Lan về nhà. Thấy tôi, bố mẹ và em trai đang ngồi trong phòng khách, cô ấy đi vào. Lan quỳ xuống xin lỗi mẹ và tôi.
- Con xin lỗi bố mẹ. Em xin lỗi anh. Hôm qua, bọn xã hội đen đến đòi nợ mẹ con. Chúng dọa sẽ g.iết m.ẹ con nếu không trả t.iền nợ cho chúng. Con quẫn trí nên lấy t.iền mừng cưới đi trả nợ. Số t.iền đó là do mẹ con c.hơi l.ô đề. Chơi mất hết 300 triệu. Con đếm t.iền cưới được 400 triệu. Sau khi trả nợ cho mẹ xong, t.iền thừa con đưa về gửi mẹ. Số t.iền 300 triệu, con sẽ cố gắng làm trả bố mẹ dần ạ.
Mẹ tôi rất quý Lan nhưng qua chuyện này bà cũng rất giận. Bà im lặng chẳng muốn nói với Lan câu gì. Bố tôi lên tiếng: “Con giờ đã là dâu trong nhà này. Có chuyện gì con cũng nên nói với chồng và bố mẹ. Con làm thế là không phải. Nhưng sự đã rồi. Bố hy vọng mẹ con sẽ tỉnh ngộ không c.hơi l.ô đề nữa. Nếu lần sau có chuyện gì thì hãy nói với cả nhà”.
Sau khi trả nợ cho mẹ đẻ xong, vợ quay trở về khóc lóc và xin tha thứ (Ảnh minh họa)
Bố nói xong rồi thở dài một cái và đi lên phòng. Mẹ và em trai cũng theo sau. Chỉ có tôi ngồi ở phòng khách, vợ vẫn quỳ và khóc lóc. Tôi không biết nói gì với Lan nữa. Tôi yêu em nhưng không ngờ em lại có hành động ấy. Mới về làm vợ, làm dâu mà em đã tự quyết định mọi việc không xin ý kiến của ai.
Tôi đứng dậy và nói. “Anh cho em thời gian suy nghĩ về việc em đã làm. Hãy tự biết sửa chữa lỗi lầm. Còn nữa, em có thể giúp mẹ em lần này nhưng nếu lần sau bà lại l.ô đ.ề thì em làm thế nào? Trước tiên, hãy nghĩ em đã có chồng rồi. Đến anh mà em còn giấu chuyện mẹ c.hơi l.ô đề nữa. Anh thất vọng về em. Anh tha thứ cho em lần này nhưng cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại”.
Nói xong, tôi bảo vợ lên thay đồ và nghỉ ngơi. Chuyện này đã làm ngày cưới của chúng tôi mất vui. Nhưng tôi hy vọng vợ sẽ có một bài học đáng nhớ.
Theo Ngoisao
Chia tay rồi đừng đổ dồn tất cả lỗi lầm là của em
Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầm là của em. Em không thể tiếp tục được nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Bây giờ "chia tay rồi... đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em", anh nhé!
Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầm là của em. Em không thể tiếp tục được nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Bây giờ "chia tayrồi... đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em" anh nhé! Hai năm yêu nhau, mặn nồng cũng có, lạnh nhạt cũng có, hạnh phúc và khổ đau cả hai ta đều cảm nhận được phải không anh? Nhưng dù bao giông bão có kéo đến anh đều gạt tay và nói: "Có anh ở đây rồi". Em tin và mình cưới nhau.
Hai năm sống bên nhau, 2 năm làm một người vợ hiền em nhận ra nhiều điều. Khi yêu, anh có thể hy sinh tất cả vì em. Trời rét căm căm anh vẫn không ngại ngày ngày đón đưa em tới trường, rồi cả những khi chiều lòng em, những món ăn em nấu anh đều ăn hết và khen ngon cho dù ăn xong toàn thân anh nổi ngứa vì dị ứng... Nhưng khi cưới nhau rồi anh lại mong muốn vì anh em có thể hy sinh tất cả. Cần phải hy sinh những gì mới đủ để anh hài lòng? Anh nói: "Một tháng lương của em được mấy triệu đâu, nghỉ ở nhà nội trợ, chăm lo cho gia đình, anh đi làm là đủ rồi...", em ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Anh nói em phải thay đổi thế này, em phải thay đổi thế kia,mẹ nói gì em không được cãi,... em đều nghe vì nghĩ cuộc sống hôn nhân là vậy.
Bây giờ "chia tay rồi... đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em" anh nhé! (Ảnh minh họa)
Rồi sau này anh dường như không còn là anh của trước kia nữa. Mỗi lần bực tức, mỗi lần đi làm gặp chuyện không vui về đến nhà anh lại tìm đủ mọi cách anh thường đưa ra là "một mình anh phải nai lưng đi làm nuôi cả nhà, là do em vô dụng, chỉ biết ăn bám..."... em khóc và chấp nhận sự thật. Đến khi sự uất hận lên cao, em quyết định đi làm vì chẳng gì trước khi lấy anh em cũng tốt nghiệp cử nhân kinh tế. Thế rồi anh không mắng em nữa, anh đưa tay lên và "tán thưởng" cho em những cái tát như trời giáng, anh cho rằng em làm vậy là c.oi t.hường anh, là vượt mặt và không coi lời nói của anh ra gì.
Đã nhiều lần em tự oán trách mình vì sao lại để bản thân ra nông nỗi này, vì sao chỉ 2 năm thôi lại khiến anh thành một người chồng "xấu", tất cả em đều nhận và cho rằng đều là lỗi của mình. Nhưng anh à! Không yêu anh em đâu phải buồn, phải lo, không yêu anh em đâu cần phải khóc bao đêm và phải gật đầu nghe theo anh tất cả. Đến hôm nay, khi quyết định sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này, em cầm bút lên và viết tờ đơn l.y h.ôn, em lại khóc như lần đầu tiên khóc khi thấy anh thay đổi. Mọi lỗi lầm anh đều đổ lỗi cho em, cuộc sống vừa qua với 2 năm hy vọng, 2 năm vun đắp cho gia đình đổi lại được gì cho em? Chỉ có anh - người đã từng nghĩ sẽ sống c.hết cùng em rồi lại lấy em ra làm bình phong che đậy lỗi lầm. Anh n.goại t.ình sớm em đã biết, nhưng vì yêu anh em đã quên cả chính mình, bỏ qua tất cả lỗi lầm, cố gắng trở thành người vợ tốt với hy vọng anh sẽ nhìn đó mà thay đổi.
Em biết, chính cô ấy đã khiến anh thay đổi, đã cướp đi người chồng tuyệt vời của em. Nhưng em không trách cô ấy, chỉ trách bản thân không đủ để níu chân anh. Và trách anh - con người bội bạc. Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầmlà của em. Em không thể tiếp tục nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Chàng trai ngày nào rét căm căm vẫn không ngại đón đưa em, em sẽ chôn trong đáy tim mình. Bây giờ "chia tay rồi... đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em" anh nhé!
Theo Phunutoday
Bài học đắng cay từ việc lấy và chiều vợ trẻ Do vậy cú sốc là rất lớn với cháu khi tận mắt chứng kiến cảnh vợ trẻ n.goại t.ình thì vô cùng hụt hẫng và đau khổ. Ảnh minh họa: Internet Bác nghĩ cháu không nên đưa ra quyết định chia tay cô vợ trẻ lúc này. Hãy bình tĩnh nói chuyện với vợ một cách nhẹ nhàng, thông cảm và thiện chí...