S.át n.hân và 100 người phụ nữ (Kỳ cuối)
Kẻ s.át n.hân bị bắt và chịu xét xử rất nhiều lần, trong suốt hơn… 30 năm sau.
Bị xử nhiều lần trong suốt hơn 30 năm
Sau nhiều lần không đủ bằng chứng xác đáng để định tội Alcala, cảnh sát quyết định theo dõi nghi phạm này. Ngày 24/7/1979, cảnh sát tổ chức lục soát nhà mẹ đẻ của Alcala và phát hiện một chiếc hộp khóa kín. Chiếc hộp này chứa nhiều bức ảnh các cô gái trẻ. Họ cũng tìm thấy một đôi bông tai vàng của Robin Samsoe, cô thiếu nữ 15 t.uổi bị h.iếp, g.iết trước đó. Alcala khai đây là số tài sản của hắn. Đôi bông tai thứ hai, hình bông hoa hồng, sau này được xác định là của Charlotte Lamb. Cảnh sát tin rằng Alcala đã giữ những bức ảnh và đôi bông tay này như một “chiến công” tội ác của mình.
Với những bằng chứng cảnh sát có được trong chiếc hòm khóa và thông tin từ các n.hân c.hứng, cơ quan chức năng đã khởi tố Alcala và đưa hắn ra tòa vì tội ác đối với Robin Samsoe.
Mẹ của n.ạn n.hân Robin Samsoe, Marianne Connelly, đã mang khẩu s.úng lục tới tòa dù bà không có ý định sử dụng nó vì tin rằng hệ thống pháp lý sẽ mang lại công lý cho con gái mình.
Tại Tòa, Alcala khẳng định tại thời điểm cô bé bị b.ắt c.óc, hắn đang ở Khu công viên giải trí Knott’s Berry Farm, nộp đơn xin làm một chân thợ ảnh tại đó. Các chị gái của Alcala khai hắn đã gọi điện cho họ từ nhà mẹ đẻ vào khoảng thời gian xảy ra vụ việc. Thực sự các cuộc gọi đó có trên hóa đơn điện thoại, nhưng không thể xác định được Alcala hay mẹ hắn đã gọi.
Liệu kẻ s.át n.hân này chỉ s.át h.ại có 30 người?
Hai lần Rodney Alcala bị kết luận là có tội b.ắt c.óc và s.át h.ại Robin Samsoe, thì cả hai lần bản án đều bị phủ quyết vì các vấn đề mang tính kỹ thuật như không cho phép gộp nhiều vụ án vào xét xử một lần, hay có sự không thống nhất trong l.ời k.hai của các n.hân c.hứng.
Video đang HOT
Bản án đầu tiên do tòa án tối cao California tuyên vào năm 1984, bản thứ hai do tòa phúc thẩm liên bang tuyên năm 2001.
Năm 1984, tòa án tối cao California quyết định rằng bồi thẩm đoàn không được phép kết án các tội danh khác của Alcala. Hơn nữa, thẩm phán tin rằng hai bạn tù của Alcala đã tạo bằng chứng giả để đổ tội cho hắn.
Robert Dove và Michael Herrera chứng thực rằng Alcala đã kể cho Herrera về việc hắn đã quyến rũ cô bé trong xe ô tô bằng việc trả t.iền cho các bức ảnh và hứa sẽ cho bé đi học bale. Dove là người nghe cuộc nói chuyện đó cũng làm chứng điều này. Theo đó, Alcala kể hắn không b.óp c.ổ cô bé nhưng đ.ánh bé tới bất tỉnh và để một bông hồng ở xe cô bé. Một người dân ở El Monte cũng khai rằng ông đã tìm thấy chiếc xe màu vàng, hiệu Schwinn đằng sau nhà, trên đó có một bông hồng.
Năm 2001, luật sư bào chữa cho rằng lời cáo buộc của cơ quan chức năng đã không đưa l.ời k.hai của Dana Crappa vào. Cô này khẳng định bị chứng quên và không chứng thực gì trong suốt phiên tòa thứ hai, nhưng những l.ời k.hai trước đó của cô được tuyên bố trong khi cô vắng mặt.
Alcala từ khi bị bắt giam vẫn luôn bận bịu trong tù. Hắn cố gắng kiện lại hệ thống tòa án của California về bản án mình phải chịu. Trong đó, Alcala quyết liệt chống lại việc tòa sử dụng kết quả DNA tại hiện trường để buộc cho hắn tội c.ưỡng h.iếp và s.át h.ại Jill Barcomb, Goergia Wixted, Charlotte Lamb và Jill Parenteau. Năm 1994, hắn viết một cuốn sách bào chữa cho chính mình với nhan đề You, the Jury (Bạn và Bồi thẩm đoàn).
Hơn 30 năm sau phiên xử đầu tiên, Rodney Alcala lại được đưa ra xét xử. Ngày 25/2/2010, Bồi thẩm đoàn lần thứ ba kết luận Rodney Alcala phạm tội b.ắt c.óc và s.át h.ại cô bé Robin Samsoe. Các quan tòa cũng kết luận gã đã gây ra cái c.hết của 4 phụ nữ là Jill Barcomb, Georgia Wixted, Charlotte Lamb và Jill Parenteau. Ngày 30/3/2010, Thẩm phán Francisco Briseno tuyên án t.ử h.ình. Đó là bản án tử thứ ba cho Alcala, hai bản án trước đó đã bị phủ quyết.
Đầu năm 2013, Rodney Alcala tiếp tục bị phạt thêm 25 năm tù giam trong một phiên xử tên này phạm tội h.iếp d.âm.
Một điều khó hiểu là đã hơn 30 năm trôi qua kể từ ngày Alcala bị bắt và chịu bản án đầu tiên
Theo Khampha
Nhật ký của nữ tù nhân bị kết án oan (Kỳ 2)
Những trải nghiệm đầy mâu thuẫn của cô gái, khi thì lạc quan, khi muốn t.ự t.ử.
Amanda Knox
Một cuộc phỏng vấn về cuốn sách của Amanda Knox được chiếu trên truyền hình Hoa Kỳ vào khung giờ vàng đã thu hút rất nhiều sự quan tâm của dư luận.
"Waiting to be Heard", cuốn sách của Amanda là những dòng tâm tình khi nhẹ nhàng, lúc lại vô cùng đau khổ về quãng đời 4 năm cô gái đã phải trải qua trong tù Italy. Cô rơi vào tận cùng trong nỗi đau khổ trong nhà tù Italy.
Ký sự của Knox là một tường trình dài mang bản sắc cá nhân về những khó khăn trong nhà tù Italy, hoàn toàn gặp phải những cư xử không thích hợp của đội ngũ cai ngục. Đôi khi, cô lại có những cảm xúc trái ngược đầy mâu thuẫn và lại vẽ lên một bức tranh hoàn toàn khác.
Những tài liệu khác, bao gồm những bức thư viết tay của cô gái trong khi ở tù, những file lưu trữ và giấy tờ của cơ quan chức năng, đã nói lên những ấn tượng hoàn toàn khác về Knox, người luôn tràn đầy lạc quan trong những lúc tăm tối và cùng cực nhất.
"Đội ngũ quản ngục rất tử tế với tôi", Knox viết trong cuốn nhật ký hằng ngày. "Họ thường xuyên kiểm tra xem tôi có an toàn không, đồng thời rất nhã nhặn. Tôi không thích cảnh sát nhiều lắm mặc dù họ cũng khá tử tế nhưng chỉ bởi vì tôi luôn gặp họ mỗi khi sợ hãi và bối rối".
Amanda miêu tả các nhà tù Italy "khá cừ" với thư viện, tivi trong phòng, phòng tắm và đèn đọc sách. Không ai đ.ánh đ.ập cô và một người lính gác đã động viên khi cô khóc trong phòng giam.
Không giống như phần lớn ký sự được sắp đặt, những dòng tự sự này do chính bản thân Amanda Knox viết với những kỷ niệm về lần đ.ánh bóng chày, những nét vẽ hoa nghệch ngoạc hay những giai điệu của Beatles.
Knox kể lại chi tiết như một lính gác nam đã nháy mắt với cô khi cô nhận được những bức thư, như là một cách chia sẻ niềm vui với cô.
Có lần toàn khu nhà tù đồn rằng Knox bị bác sỹ nói nhiễm HIV nhưng những dòng nhật ký của cô lại cho thấy tình trạng thoải mái. "Người cai ngục nói tôi đừng lo lắng, đó có thể là 1 kết quả nhầm lẫn, họ sẽ kiểm tra lại vào lần sau".
Trong dòng nhật ký, Knox miêu tả những cảm xúc bồn chồn, hồi hộp và lo lắng khi theo dõi từng bước chân của nghi can đầu tiên bị b.uộc t.ội g.iết người, Patrick Lamumba, ra tù trở thành công dân tự do và bên vợ và các con của minh sau khi anh ta được xóa án.
Cô hồi tưởng lại một lần bị thẩm vấn và bị ép buộc phải nhận tội. "Tôi quá yếu và kinh hoàng khi cảnh sát đe dọa sẽ giam tôi 30 năm tù. Tôi thất vọng và nói những gì họ thuyết phục tôi nói. Patrick - đó là Patrick, tôi nói".
Trong nhật ký của mình, Amanda Knox miêu tả chi tiết buổi sáng cô phải viết lời thú tội. Thậm chí những người cai ngục còn bắt cô viết nhanh. Tuy nhiên trong một bức tư gửi tới luật sư của mình, cô lại nói mình không bị áp đặt gì cả. "Tôi cố gắng viết những điều gì mình có thể nhớ cho cảnh sát mặc dù tôi luôn nghĩ tốt hơn khi tôi viết. Họ ấn định thời gian cho tôi làm việc đó. Trong tin nhắn này tôi viết về nỗi nghi ngờ, những câu hỏi và điều mà tôi biết là sự thật".
Điều này lại khá mâu thuẫn với những dòng sau đó, khi cô miêu tả những tổn thương về tinh thần mình phải chịu tại đồn cảnh sát: "Sau khi bị bắt, tôi bị giam trong một căn phòng trước một bác sỹ nam, một nữ y tá và vài viên cảnh sát. Họ yêu cầu tôi cởi hết quần áo và dạng chân ra. Tôi rất bối rối trong tình trạng k.hỏa t.hân đúng trong thời gian chu kỳ. Chán nản và tuyệt vọng".
Viên bác sỹ kiểm tra và chụp ảnh những phần nhạy cảm của Amanda Knox. Cô gái viết: "Đó là điều đê hèn và vô nhân tính nhất mà tôi đã phải trải qua".
Nhưng trong bức thư gửi luật sư vào ngày 9/11, Amanda Knox lại miêu tả những trải nghiệm thường lệ. "Trong suốt thời gian đó tôi bị những bác sỹ kiểm tra. Tôi có một bức ảnh cũng như một số bản copy dấu vân tay của mình. Họ lấy giày và điện thoại của tôi. Tôi muốn về nhà nhưng họ nói tôi phải đợi. Sau đó là bị bắt, bị tống giam. Sau đó là Patrick, Raffaele".
Theo Khampha
Cô bé xấu số và kẻ vô gia cư điên loạn (Kỳ 7) Đối diện với gia đình mình, bé Elizabeth vẫn ôm kẻ b.ắt c.óc, coi đó là người thân ... Nhận kẻ b.ắt c.óc là người nhà Ngày 11/3, Mitchell, Barzee, và Elizabeth đã có mặt tại Bắc Las Vegas và ăn xin ở trước một quá ăn nhanh. Cả ba không còn đeo dây thừng trắng và trông thực sự thảm hại. Các...