“Sắm” một cuộc đời mới thay vì cứ ngoái lại phía sau
Đặng Phương Thảo (SN 1990) tâm sự rằng, giống như nhiều người phụ nữ khác, dù có chìm trong đau khổ nhưng chị cũng từng cố gắng để dành cho con cái một gia đình trọn vẹn.
Phương Thảo đã thay đổi suy nghĩ, sống độc lập và yêu bản thân
Nhưng đôi khi, thứ bản thân hy sinh và lựa chọn lại không đi theo quỹ đạo mà mình mong muốn. Đến một lúc nào đó, chị hiểu ra rằng, dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể níu giữ được một “cơn gió đổi chiều”.
Trước khi quyết định rời bỏ cuộc hôn nhân không lối thoát, quyết định làm mẹ đơn thân, Phương Thảo đã đắn đo, dằn vặt mình rất nhiều. Hàng nghìn câu hỏi xoay quanh chị mỗi ngày đến, mỗi đêm về. Liệu mình có thể lo được cho các con có cuộc sống tốt đẹp hơn không? Liệu mình có gục ngã giữa đường khi đơn độc chống chọi với những khó khăn? Lúc đó, con cái sẽ thế nào? Liệu có phải mình lấy đi hạnh phúc của các con không?
Video đang HOT
Tinh thần suy sụp, công việc bấp bênh, mất phương hướng, khiến chị mất kiểm soát, trầm cảm, nhiều đêm đằng đẵng không ngủ. Có khoảng thời gian chị không ra khỏi nhà, không đi làm, không chơi cùng bạn bè, hạn chế giao tiếp với mọi người… Chị đã từng đánh mất bản thân trước khi đi đến quyết định trả lại tự do cho chính mình. “Sau quãng thời gian đầy khó khăn đó, tôi quyết định làm mẹ đơn thân. Tôi học cách nghĩ đơn giản hơn, bởi nếu cứ mãi cố chấp giày vò bản thân, bị áp lực tâm lý đè nặng thì con cái sẽ không hạnh phúc. Các con lúc nào cũng phải đối mặt với cơn nóng giận của mẹ, thậm chí có những lúc hai vợ chồng cãi vã, con cái cũng bị tổn thương”, Phương Thảo chia sẻ.
Dừng lại một cuộc hôn nhân không có điểm chung, giờ đây, chị thấy như được giải thoát khỏi những suy tư của bản thân mình.
May mắn thay, các con của chị vẫn được hưởng sự ấm áp của cả bố và mẹ khi họ có một cuộc chia tay văn minh. “Những ngày cuối tuần, chúng tôi luân phiên đưa 2 con đi chơi, đôi khi cả bố và mẹ cùng đi. So với khi bố mẹ ở chung, chứng kiến những trận cãi vã, thì bọn trẻ bây giờ dường như nhẹ lòng hơn trước. Hóa ra, chúng tôi không lấy đi hạnh phúc của con bằng quyết định của mình, mà chúng tôi đã đổi một cách khác để các con vẫn hạnh phúc. Vì vậy, bản thân tôi cũng hạnh phúc”, Phương Thảo nói.
Chia sẻ thêm về câu chuyện con cái, Phương Thảo cho biết từng chứng kiến nhiều người lấy con cái làm lý do để kéo dài cuộc hôn nhân như thể hành hạ lẫn nhau. Chị chắc rằng, khi bố mẹ không hạnh phúc, con cái cũng không hạnh phúc. Giờ đây, Phương Thảo đã tìm thấy lối đi của riêng mình, định hướng lại cuộc sống, trở lại công việc mình yêu thích, sống cho bản thân nhiều hơn. Chị thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại và thay đổi rất nhiều kể từ khi tự “cởi trói”.
Giờ đây, khi nhớ lại quãng thời gian trước đó, Phương Thảo lại cảm thấy mình may mắn. Bởi nếu chị cứ đắm chìm trong suy nghĩ quẩn quanh về gia đình, con cái, những ràng buộc, những được – mất thì có lẽ chị đã không có được hạnh phúc của bây giờ.
“Chúng ta chỉ hạnh phúc khi cho phép mình hạnh phúc. Khi đã có quyết định, nghĩa là chúng ta sắm một cuộc đời mới thay vì cứ ngoái lại phía sau. Tôi biết chông gai vẫn còn ở phía trước, những vất vả khi làm mẹ đơn thân, những bối rối khi nuôi con trưởng thành… nhưng rồi tôi cũng sẽ phải bước qua. Thay đổi, có thể không hạnh phúc nhưng nếu không thay đổi, chúng ta sẽ vĩnh viễn không có cơ hội để hạnh phúc”, Phương Thảo trải lòng.
Ngay sau đám cưới, mẹ chồng đọc 'nội quy' mà tôi cười khẩy, tháo nhẫn bỏ đi
Khoảng 6 tháng yêu, chúng tôi mới tổ chức hôn lễ. Mẹ rất mừng vì tôi có được người chồng đẹp trai, con nhà giàu có.
Bố mẹ ly hôn từ khi tôi được 10 tuổi. Tôi sống với mẹ còn bố bỏ đi theo người phụ nữ khác. Cuộc sống dù có nhiều nỗi buồn, thiếu vắng tình cảm nhưng tôi luôn tự nhủ phải sống thật mạnh mẽ. Tôi sẽ không nhu nhược như của mình, sống chịu đựng bố nhiều năm, biết bố tôi có người tình bên ngoài nhưng mẹ vẫn lờ đi vì muốn cho tôi có gia đình trọn vẹn. Nhưng rốt cuộc, chính bà lại là người đau khổ nhất.
Học xong ra trường tôi có tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi trong tay, kiếm được công việc ổn định mức lương cao. Tôi nghĩ mình phải tự lập, kể cả sau lấy chồng cũng không phụ thuộc vào ai. Tôi thường tâm sự với mẹ: "Người phụ nữ hiện đại thời nay phải làm chủ được cuộc sống và dám làm dám chịu". Và tôi sống đúng kiểu như thế nhưng mẹ lại luôn mong mỏi tôi dù làm gì cũng phải lấy một tấm chồng làm chỗ dựa.
Đến năm 29 tuổi, qua sự giới thiệu của người thân, tôi quen chồng. Nói chuyện ra mới biết, chúng tôi cùng học một trường đại học. Anh cũng thẳng thắn nói với tôi rằng: "Chúng ta cứ thoải mái nhé, nếu gặp vài lần tiếp xúc thấy hợp thì sẽ tiến tới chuyện lâu dài, còn không vẫn là bạn bè với nhau".
Tôi cảm thấy hứng thú với câu nói của anh, rất đàn ông và không vòng vo. Dần dần, tôi cũng nảy sinh tình ý và hai đứa yêu nhau say đắm. Khoảng 6 tháng yêu, chúng tôi mới tổ chức hôn lễ. Mẹ rất mừng vì tôi có được người chồng đẹp trai, con nhà giàu có. Trước khi cưới, mẹ chồng còn nói sẽ cho chúng tôi một căn nhà thoải mái, ra ở riêng. Nhưng bà muốn sống chung 3 tháng cùng vợ chồng chúng tôi. Đám cưới được tổ chức ở một khách sạn hạng sang. Bạn bè cứ trêu đùa tưởng tôi ế, ai ngờ lại lấy được chồng gia thế.
Xong xuôi đám cưới, ngay trong buổi tối đầu tiên ở nhà chồng, lúc ăn cơm mẹ chồng lôi ra một tờ giấy. Bà bảo đây là nội quy của nhà chồng, mẹ sẽ đọc để con rõ và con cứ thế thực hiện theo. "Đầu tiên, có trách nhiệm với tất cả các công việc gia đình. Thứ hai, hãy chăm sóc thật tốt và nghe lời bố mẹ chồng. Thứ ba, chồng phải là người làm chủ mọi việc trong nhà, vợ không có quyền lên tiếng và cũng không can thiệp vào công việc của chồng. Thứ tư, thẻ lương giao cho mẹ chồng, sẽ dành một nửa chi tiêu sinh hoạt hàng tháng, một nửa tiết kiệm mẹ sẽ cầm hộ".
Nghe xong nội quy này, tôi bật cười, thời này rồi làm gì có chuyện về làm dâu phải chăm lo cho nhà chồng những chuyện như thế, tiền tôi kiếm tôi tiêu và cầm giữ chứ chẳng ai có thể cầm hộ tôi được, ngay cả chồng tôi. Tôi đứng lên phản ứng ra mặt rằng không chấp nhận, tôi còn tức giận tháo ngay nhẫn cưới trước mặt tất cả mọi người. Còn chồng thì ngồi im lặng không phản ứng gì.
Sau đó, tôi thu dọn quần áo rồi ra khách sạn ngủ một đêm thật thoải mái, còn kệ mọi việc. Tầm tuổi này rồi, tôi nghĩ có chồng cũng được không có chẳng sao, nếu người tốt thì ở không tốt thì chia tay. Rất may tôi và chồng chưa đăng kí kết hôn trước đó, không giờ lại rắc rối mất công ra tòa. Mãi vài tháng sau đó, tôi mới kể sự thật với mẹ đẻ. Tôi biết bà cũng buồn nhưng quyết định cuối cùng là do tôi, không ai sống cuộc đời hộ mình, vậy nên cứ thoải mái nhất mà làm.
(Xin giấu tên)
Vợ tặng quà kỷ niệm ngày cưới, vừa nhìn thấy tôi đã muốn ngã vì sốc Buổi sáng tròn mười năm ngày cưới, tôi thức dậy thật sớm nhưng không thấy vợ đâu. Trên bàn trang điểm của vợ có để một hộp quà gói ghém cẩn thận. Vợ tôi vẫn luôn chu đáo như thế. Chỉ còn ít ngày nữa là vợ chồng tôi kỷ niệm tròn 10 năm ngày cưới. Thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi...