Rớt nước mắt cô trò ôm nhau chia tay sau buổi học
“Cô muốn ôm các bạn! Có ai muốn ôm cô không nào?” – thế rồi cô trò lần lượt ôm chặt lấy nhau chia tay sau một buổi học. Cô Phương cho biết: “Thay vì cảm giác hờn giận, buồn bực, tôi muốn cô trò ôm chặt lấy nhau để cùng xoa dịu cảm xúc không vui trong một ngày học”.
“Cô muốn ôm các bạn!”
Đó là câu nói của cô giáo Huỳnh Thị Thanh Phương, chủ nhiệm lớp 4/3, Trường Tiểu học An Phú 2 (xã An Phú, Củ Chi, TPHCM) với học sinh sau khi kết thúc ngày học ở trường. Thế rồi cô trò lần lượt vòng tay ôm chặt lấy nhau đầy ấp áp, hạnh phúc để tạm biệt, chia tay sau buổi học.
Cô Phương và học trò ôm nhau chia tay sau buổi học
Clip cảnh cô Phương và học trò ôm nhau để chia tay sau giờ học được chia sẻ trên mạng xã hội khiến nhiều người xúc động. Có những người lập tức bày tỏ, họ cũng muốn ôm ngay cô giáo dễ thương, tuyệt vời này vào lòng. Một số giáo viên cũng chia sẻ, họ sẽ thử áp dụng cách trao yêu thương của cô Phương.
“Mai mốt em đi dạy, em sẽ làm giống cô Phương. Điều kiện của mình chưa bằng phương Tây nhưng tình cảm thì luôn dạt dào cô hen” – một sinh viên đang theo học ngành Sư phạm bộc bạch.
“Ý đồ” của lòng yêu thương
Nói về cảnh “cô trò ôm nhau” đầy yêu thương này, cô Huỳnh Thị Thanh Phương cho biết ôm nhau chia tay sau buổi học là việc thường xuyên ở lớp mình chủ nhiệm. Tuy nhiên, không có vô tư, thuần túy chỉ là cái ôm như mọi người nhìn vào mà việc cô muốn ôm trò đều có “ý đồ”.
Cô Huỳnh Thị Thanh Phương khâu lại đai áo cho học trò
Ở trên lớp, cô trò cũng có khi giận nhau, nhất là khi các con ồn, nói chuyện riêng, không nghe giảng, không học thuộc bài, đánh nhau… Cô là con người với bao cảm xúc, cũng trách phạt học sinh, cũng có lúc cô sai làm các em buồn.
Cô Phương nói: “Thay vì cảm giác hờn giận, buồn bực, tôi muốn cô trò ôm chặt lấy nhau để cùng xoa dịu cảm xúc không vui trong một ngày học”.
Cô Thanh Phương và học trò.
“Ý đồ” sâu xa hơn nữa với cô Phương chính là giá trị tình yêu trong mỗi cái ôm. Với những học trò đầy đủ cha mẹ, được yêu thương thì các em đón nhận cái ôm vui vẻ như ôm mẹ mỗi ngày. Có những học trò mồ côi hay không nhận được vòng tay yêu thương từ bố mẹ thì cái ôm là để mình hiểu các em hơn, để các em cảm nhận được tình cảm ấp áp.
“Có những học sinh không có mẹ, ban đầu các em rụt rè không dám ôm vì không quen. Có những em có số phận rất éo le, hay bị bố đánh… Thương các em vô cùng khi không có vòng tay yêu thương từ gia đình và mình càng muốn các em chặt hơn”, cô Phương nghẹn ngào.
Đối với học sinh, cô Phương rất thích làm những việc nhỏ nhặt cho các em như bắt chấy, vá áo, hoặc như hôm qua cô còn mang áo học trò về giặt… Chưa hẳn các em cần những việc này nhưng cô muốn các em đón nhận, cảm nhận rằng mình được quan tâm, yêu thương, mình có giá trị.
Và điều quan trọng hơn nữa, cô Phương cho biết, vòng tay của các con giúp mình thấy hạnh phúc hơn, thấy yêu cái nghề của mình hơn vì đã cho mình được tiếp xúc với những đứa trẻ. Vòng tay đó giúp cô hiểu rằng các con là những đứa trẻ luôn mong muốn, khát khao được yêu thương, nhắc nhở cô hãy dạy con người ta như con mình. Và vòng tay đó cũng là nguồn động viên với cô Phương để không nản lòng trước những khó khăn trong cuộc sống, công việc và cả trong nhiệt huyết mình theo đuổi.
Cô Huỳnh Thị Thanh Phương là nhân vật trong hai bài viết “Cô giáo mở thư viện miễn phí nơi làng quê nghèo”và bài “Viên ngọc quý giữa đời thường” được đăng tải trên báo Dân trí.
Cô là người lập Không gian đọc Củ Chi ngay tại nhà ở xã An Phú, huyện Củ Chi, TPHCM và bày ra mọi cách để lôi kéo học sinh đến đọc sách. Ngoài ra, cô cũng đi khắp nơi để học hỏi về sách, đi xin sách, đi xin các nguồn tài trợ, từng đi bán cây cảnh để giúp đỡ học sinh nghèo trên con đường tới trường.
Hoài Nam
Theo Dân trí
Có nên cố giữ tình cảm với người không còn hết lòng vì mình
Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Tôi là du học sinh, quen anh người bản địa. Anh đẹp trai, khéo nói, lại tâm lý, xung quanh có nhiều bạn bè và phụ nữ thì cũng vô kể. Ai gặp anh và nói chuyện một lần thôi cũng đều thấy quý, kể cả người lớn tuổi và trẻ nhỏ. Tôi được mọi người khen là trắng trẻo, xinh xắn nhưng lùn. Công việc của anh ổn định, lương cao, còn tôi làm tạm bợ, không đúng chuyên ngành. Nói chung tôi không có gì để so sánh với anh cả, không hiểu sao anh lại thích tôi.
Tình yêu của chúng tôi cũng kéo dài gần 2 năm, vui buồn lẫn lộn. Công việc của anh bận rộn nhưng ngày nào cũng tranh thủ mua cơm hay nước uống cho tôi, không kể trời mưa hay nắng. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thấy mình ích kỷ, chẳng làm được gì cho anh mà đòi hỏi tình yêu của anh. Tôi đã nói lời chia tay khi xem điện thoại của anh và phát hiện anh có nhắn tin với một bạn gái Việt Nam anh quen trên mạng.
Ảnh minh họa.
Anh nói muốn học tiếng Việt và bạn đó còn mời anh về Việt Nam chơi. Có vẻ ngày nào hai người cũng nhắn tin với nhau và nói chuyện rất lâu. Xem hộp thư dài mà tôi buồn không muốn đọc nữa. Trước đó, tôi cũng cảm nhận được anh ít quan tâm tới tôi hơn. Có những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi nhưng anh không hề biết.
Cách đây gần một năm, anh cũng nhắn tin qua lại với một người khác rồi xóa hẳn tin nhắn đi. Anh nói vì công việc nên không muốn ai biết. Tôi tin và tha thứ cho anh. Nhưng lần này thì sao? Bản chất anh là người như vậy rồi nên yêu anh tôi phải chấp nhận sao?
Gần một tháng không liên lạc với anh, tôi thấy rất nhớ. Anh viết lên những tâm trạng buồn, bài hát buồn, cả những trách móc rằng anh đã nỗ lực như vậy mà nhận lại được gì? Viết vu vơ vậy thôi nhưng tôi biết anh ám chỉ đến tôi. Có những lúc anh viết cho riêng tôi rằng anh nhớ tôi, thế nhưng anh không hề đến tìm tôi và cũng không nhắn tin. Tôi không biết mình nên im lặng để chấp nhận mất anh hay là liên lạc lại để giữ tình yêu này? Tôi cũng không biết rằng tình cảm của anh đối với tôi có còn như cũ không? Mong bạn đọc tư vấn giúp.
Theo Ngoisao
Ra đi F5 sau đổ vỡ Sau những cuộc đổ vỡ thường là những cuộc ra đi. Đôi khi, đi chỉ để bước ra xa, nhìn lại mình và chuẩn bị một hành trình mới. Với rất nhiều người đàn bà, khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân, điều đầu tiên họ nghĩ đến, có lẽ là làm thế nào để đừng giáp mặt người cũ, đừng va vào...