Rời quân ngũ, anh lính trẻ lên rừng làm thầy giáo mầm non
Xa màu áo lính, như một định mệnh, Giàng Seo Lú trở về cao nguyên trắng nơi Lú sinh ra trong vai trò khác. Vai trò của người ươm mầm giữa non cao.
Suốt cuộc hành trình của phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam đến với những lớp học giữa cao nguyên trắng của Trường mầm non Thải Giàng Phố, chúng tôi được nghe tiếng hát véo von của con trẻ, được chứng kiến những thầy cô nhiều nghề.
Trường mầm non Thải Giàng Phố có lẽ là một trong số ít những trường được “ưu ái” khi có đến 2 thầy giáo mầm non.
Nếu thầy Giàng Seo Phềnh vẫn đang nặng lòng với những học trò trên những điểm cao thì năm học mới, thầy giáo Giàng Seo Lú (người dân tộc H’mông) trở về điểm trường trung tâm Thải Giàng Phố.
Lớp học của thầy Giàng Seo Lú luôn là những giờ học thú vị (Ảnh: Lại Cường)
Những năm trước đây, 2 thầy Giàng Seo Phềnh và Giàng Seo Lú từng song hành với nhau suốt những điểm cao, điểm sâu của Thải Giàng Phố này.
Chỉ mới đôi năm trước, trong điểm trường Sản Chư Ván chót vót hay Ngải Thầu hun hút trong thung lũng mù sương còn in bóng hai thầy múa hát cùng đàn con.
Giàng Seo Lú cũng như Giàng Seo Phềnh hai thầy đều là người địa phương, cùng gắn bó với nghề giáo viên mầm non đầy duyên nợ.
Ngay từ nhỏ, Giàng Seo Lú nghĩ mình chẳng bao giờ sẽ rời vùng cao nguyên trắng này đi đâu. Bởi đó là nơi anh lưu giữ tất cả những ký ức của tuổi thơ.
Ngay từ nhỏ Giàng Seo Lú đã bước đôi chân trần suốt các triền non cao của Bắc Hà. Những ngày cuối đông, đầu xuân, cả Bắc Hà tràn ngập một màu trắng của hoa mơ, hoa lê, hoa mận.
Và xứ sở “cao nguyên trắng” bừng nở sự tinh khôi đó đã làm cho Giàng Seo Lú tự nhủ mình sẽ chẳng bao giờ xa xứ này.
Thế nhưng, khi vừa trưởng thành, Giàng Seo Lú đã khoác lên mình bộ quân phục của người lính. Lú rời miền cao nguyên để đi theo tiếng gọi của quân đội.
Tâm sự với chúng tôi, thầy giáo Giàng Seo Lú kể: “Sau khi học xong lớp 9, em xuống Thái Nguyên học thiếu sinh quân. Những tưởng cuộc đời mình sẽ gắn bó với quân ngũ.
Sau màu áo lính, thầy giáo Giàng Seo Lú đến với mầm non như một định mệnh (Ảnh: Lại Cường)
Sau đó, mình rời quân ngũ và được cử đi học, mình cũng không nghĩ mình sẽ học giáo viên mầm non và cũng không nghĩ mình được quay trở lại nơi mình sinh ra để làm bạn với con trẻ.
Nhưng có lẽ nghề đến với mình như một định mệnh và về lại nơi này công tác cũng như một định mệnh với mình”.
Riêng với thầy giáo Lú, hiệu trưởng trường Thải Giàng Phố, chị Nguyễn Thị Duyên luôn dùng những lời khen có cánh. Các cô giáo mầm non khác cũng đều tỏ ra rất cảm phục với thầy giáo Lú.
Về khoản hát hay, múa giỏi thì thầy giáo Lú chẳng kém chị em nào trong trường, thậm chí có phần nhỉnh hơn.
Khi hỏi “bí quyết” nào khiến thầy Lú hát hay, múa giỏi mà khiến các cô giáo phải ghen tị như vậy, thầy Lú chỉ cười.
“Mọi việc đến với mình cũng hết sức tự nhiên, có lẽ những ngày trong quân đội cũng giúp được mình nhiều thứ.
Video đang HOT
Thật ra mình hát không hay như ca sĩ nhưng hát để các con thấy hay và say mê theo hát mới là điều khó.
Còn múa giỏi thì thật cũng không phải giỏi nhưng làm sao cho các con thích là được”.
Khi được hỏi kỷ niệm nào nhớ nhất và thầy giáo Lú sợ nhất điều gì khi đi dạy. Thầy Lú nói: “Kỷ niệm thì nhiều lắm anh ạ, mỗi năm học đi qua, mỗi học trò rời trường vào lớp 1, ngoan, chịu khó học là mình vui rồi. Còn sợ nhất thì không có gì sợ hơn mùa mưa lũ.
Có lần đi qua cầu treo, chở cô giáo đi mà tụi em suýt bị lũ cuốn. Đường mùa mua thì vất vả vô cùng.
Thế nhưng, điều đó chưa sợ bằng việc học sinh nhớ lớp, vượt cả đường rừng đến lớp vào ngày mưa. Học trò đi đường thế nào, bị làm sao thì các thầy mất ngủ.”
Dành thời gian ngồi quan sát các học sinh tí hon giữa vùng cao nguyên trắng mới thấy cái nghề mầm non này không phải ai cũng kham được.
Nhìn các thầy, các cô dạy mới thấy, nhiệt tình thôi chưa đủ vì đơn giản vì không đủ kiến thức sư phạm đặc thù và tâm lý của những người… làm cha làm mẹ thì khó có thể giải quyết sự cố chẳng ngày nào không có.
Với thầy Lú, thầy có lợi thế nhất định là người sinh ra từ chính cao nguyên trắng này, khi các con mới đến trường, tiếng phổ thông chưa sõi nên việc giao tiếp với thầy cô gặp nhiều khó khăn.
Trong lớp học của các thầy, chưa bao giờ thấy một lời to tiếng, những tiếng “chúng mình làm theo thầy nào”, “chúng mình làm cái này nào…”, cứ đều lên tăm tắp.
Trong lớp là vậy, nhưng giờ chơi, trẻ vùng cao lại rất… bản năng.
Vấn đề mâu thuẫn của con trẻ, phân xử thế nào cho hết cũng… rất đau đầu.
Những “phiên tòa” nho nhỏ trong cuộc giành giật đồ chơi, đòi làm… thủ lĩnh phải phân xử nhanh chóng.
Khi đi lớp, thân nhau rồi thì việc không nằm cạnh nhau hay tự dưng khóc thét chẳng biết đang đau cái gì trong bụng…
Những năm trước, khi cuộc sống còn khó khăn, các bếp ăn bán trú chưa được lập ra, các con phải cho cơm, cho thức ăn vào lá rừng, vào túi ni lông nhìn nheo nhóc vô cùng.
Được sự quan tâm của các cấp ngành giáo dục, các bếp ăn bán trú nhà nước và nhân dân cùng xây dựng đã được lập ra, các thầy giáo lại “được” thêm phần vất vả.
Bữa cơm của các con tuy đơn giản nhưng đủ chất và nhất là nhìn các con chỉ mới vừa 2 tuổi thôi nhưng tính độc lập rất cao, việc ăn uống không phải nhắc nhở chút nào. Việc nhắc duy nhất là cần… trật tự.
“Khác với các thầy cô giáo những ngành học khác chỉ dạy là chính, giáo viên mầm non phải dạy và dỗ…phân xử và yêu thương.” Thầy Giàng Seo Lú “tổng kết” về cái nghề mà thầy cho là định mệnh đã gắn với mình sau những ngày khoác áo lính.
Tiếng hát từ các lớp mầm non trên các điểm trường của Thải Giàng Phố đã và đang góp một phần vào việc xây dựng lớp người mới cho cao nguyên trắng Bắc Hà này ngày một đổi thay.
Theo GDVN
Chuyện của những thầy cô mầm non nhiều "sĩ" nhất đại ngàn
Nghề giáo viên cắm bản là nghề được đánh giá "nhiều sĩ" nhất trong các nghề. Từ bác sĩ, họa sĩ, ca sĩ... các thầy mầm non đều làm tốt hơn cả
Vẫn trong hành trình của Phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam đến với lớp học có nhiều Tiếng hát véo von giữa cao nguyên trắng của thầy Giàng Sep Phềnh.
Dường như, lạnh giá, hoang vu của đại ngàn luôn có những trái tim ấm nóng, yêu nghề của các thầy cô giáo mầm non
Sắc mầu cao nguyên luôn mới lạ với những ai mới đến và sắc mầu cao nguyên ấy như càng thi vị với lớp học của những thầy cô giáo tự phong mình là những người "nhiều sĩ" nhất trong các nghề.
Trước khi vào lớp học, thầy Phềnh dặn chúng tôi ở lại trường chơi, thầy đi có chút việc, gặng hỏi thầy đi có việc gì, thầy chỉ cười, em đi sửa ống nước.
Mấy ngày mưa, trâu đi đạp hỏng ống nước giờ trường không có nước nấu nướng cho các con.
Không đồng ý ở lại, chúng tôi theo thầy Phềnh đến con nước sau khe để sửa nước, rất may có vị phụ huynh khác đã sửa hộ. Thầy Phềnh cũng đỡ bao nhiêu.
Các cô ở điểm trường cho biết, mọi việc nặng nhọc ở trường được giải quyết nhanh chóng nhờ có bàn tay người đàn ông như thầy Phềnh. Trăm việc nặng đều qua tay thầy. Ấy vậy mà thầy vẫn múa dẻo đâu kém các cô.
Nhưng có lẽ ấn tượng hơn cả với chúng tôi đó chính là là sự khéo tay như những nghệ sĩ thực thụ.
Không chỉ là múa hát, từng bữa cơm, giấc ngủ cho các con, thầy giáo mầm non cũng làm tốt chẳng kém các cô (Ảnh: Lại Cường)
Tại các điểm trường, các đồ chơi, đồ dùng học tập cho các trẻ vô cùng thiếu thốn. Các thầy đã làm ra những thiết bị học tập vô cùng sáng tạo. Nhìn những công trình vừa ngộ nghĩnh vừa sáng tạo của những bàn tay không chuyên của các thầy khiến chúng tôi vừa bật cười vừa cảm phục.
Những bồn hoa được làm từ lốp ô tô, những vòng chèo cho các con rèn thể lực được làm từ lốp xe máy, tuy chưa được hoàn hảo nhưng đó là sự kỳ công và trong đó là cả một tấm lòng vì con trẻ.
Để có được những tác phẩm này, các thầy đã phải "đặt hàng" trước từ những cửa hàng sửa chữa cơ khí hàng tháng trời.
Nghe chuyện thầy cô hào hứng trong việc trao đổi về "thiết kế" mẫu mới, nuối tiếc vì vườn cây cảnh bị dê ăn mất, bàn nhau tự đi học tập những cách trồng hoa mà chúng tôi vừa buồn cười vừa cảm phục.
Ở trường Thải Giàng Phố, những người thầy như thầy Giàng Seo Phềnh, Giàng Seo Lú không chỉ là những người thầy tay phấn, tay múa, ca sĩ nữa mà còn kiêm luôn là thợ mộc, thợ cắt kính, thợ trồng hoa và kiêm luôn y sĩ.
Những lớp học bên bếp lửa vẫn là những cảnh thường thấy của những điểm trường trên "cao nguyên trắng" này.
Trong lúc đến các điểm trường, một đồng nghiệp của chúng tôi bị cảm lạnh, thầy Phềnh sẵn tiện "khoe" luôn "tủ thuốc" thường trực trong cốp xe. Tủ thuốc của thầy là những dầu gió, thuốc cảm cúm, garo...
Theo thầy dưới cái lạnh heo hút trong thung lũng, đường xa, những đứa trẻ, học sinh của thầy có thể bị ngã chảy máu đầu trên đường đến trường hoặc cảm sốt ngay giữa lớp bất kỳ lúc nào.
Nhìn các thầy chăm sóc trẻ trong điểm trường sâu này mới thấy nam giới đi dạy mầm non hầu hết biết những gì thuộc về "thiên chức của các cô".
Từ khâu vá, cắt móng tay, móng chân, cầm kéo cắt tóc cho bọn nhỏ thì thầy giáo nào ở đây cũng làm được.
Lời thầy như tiếng hát, giọng thầy như bài thơ vẫn vang vọng mãi giữa đại ngàn (Ảnh: Lại Cường)
"Đã làm cái nghề này thì mình phải học cái "thiên chức" của các cô. Tuy hơi khó nhưng mà học được, làm được...
Việc may vá lúc đầu khó làm nhưng dần dần quen rồi đâu lại vào đấy. Nhiều em đến trường phải đi từ sớm bị ngã, rách hết cả áo, mùa này lại lạnh, mình không khâu thì ai khâu cho..." Thầy Phềnh ngượng ngùng chia sẻ.
Giữa cao nguyên, thầy Phềnh giang tay hô to: "Nào các con, chúng mình cùng giang tay biến thành những con chim tung bay nào". Lũ trẻ mầm non lại ríu tít chạy theo con chim đầu đàn.
Đồng bào dân tộc thiểu số còn giữ nhiều hủ tục lạc hậu, thi thoảng lại có một ngày phải kiêng, không được ra đường, con em trong các xã không được đi học, những lúc đó thầy cô ở các điểm trường đến lại vận động người dân.
Không những thế việc giữ được sĩ số ở các lớp mầm non này nhiều lúc còn khó hơn tiểu học.
Nhiều phụ huynh đi lao động, di chuyển, nên nhiều lúc rất khó vận động con em họ đến trường.
Muốn vận động người dân phải đến từng nhà và tất nhiên với người Mông không có rượu bất thành chuyện: "Tôi không uống được rượu, đến gặp phụ huynh, người ta không mời nước, chỉ mời rượu thôi.
Nhiều khi cứ chực nôn ra mà lại cố nhịn, vì dù sao đây cũng là sự hiếu khách theo phong tục người Mông.
Mình không uống vẫn phải nhắm mắt mà uống, uống xong phải vận động người ta cho con đến trường", thầy Phềnh nói về cái khó trong việc vận động trẻ đi học.
Có lẽ chứng kiến từng cử chỉ ân cần âu yếm khi trẻ khóc, dù từng cử chỉ ân cần, âu yếm khi trẻ khóc, từng động tác múa khi dạy hát, hay bón từng thìa cơm, ngụm nước cho trẻ thơ ở đây vẫn còn đôi chút gượng gạo.
Và nhất là múa chưa được đẹp, hát chưa hay như cô giáo, song nó lại thể hiện được sự cố gắng, quyết tâm và có như thế mới thầm cảm phục cái tài "không thua ai" của các thầy giáo cắm bản nuôi dạy trẻ mầm non nơi những điểm trường vùng cao.
Không chỉ múa hay, hát giỏi, các cô bé, cậu bé được giảng dạy bởi các thầy cô ở điểm trường Nậm Thố, lại có tính độc lập rất cao.
Thời gian múa hát say sưa của các con cũng trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm.
"Các con, lấy bàn ghế ra ăn cơm nào", ngay lập tức, mỗi cô, mỗi cậu đội lên đầu mình chiếc ghế, xếp hàng ngăn lắp ngay cửa lớp học ngồi ăn cơm.
Các anh chị lớn 4 - 5 tuổi có nhiệm vụ bê cơm cho các em nhỏ 2 tuổi. Trong lớp học, như một gia đình thân thương.
"Lúc mới đi học, các con còn phải bắt các thầy cô xúc cho ăn. Sau theo chúng bạn, tất cả đều rất độc lập. Từ ăn uống đến giờ đi vệ sinh đều rất tự lập". Các thầy cô hào hứng chia sẻ.
Nhìn sự ngăn lắp của trẻ nhỏ dù chỉ mới 2 - 3 tuổi mới thầy sự chăm sóc, rèn luyện của các thầy cô với các con lớn như thế nào.
Dù 20/11 không hoa, không quà, không lời tri ân từ học trò nhưng những nụ cười của con trẻ là sự động viên lớn nhất đối với các thầy, các cô cắm bản (Ảnh: Lại Cường)
Giữa khó khăn thiếu thốn trăm bề nhưng các con vẫn được ăn đủ chất, ngủ đủ giấc, được hát véo von, được cùng chúng bạn lên lớp hàng ngày, hạnh phúc của các thầy mầm non cũng chỉ cần có như thế.
Chúng tôi hỏi vui thầy, từ ngày đi dạy, các thầy cô có nhận được nhiều "quà" của học sinh không, cả 4 thầy cô đều ngượng nghịu thú thực: "Kể từ ngày đi dạy chúng em chưa từng nhận được bông hoa nào từ phía phụ huynh hay học trò của mình cả. Nghĩ cũng tủi, nhưng mà không sao, các con cứ khỏe mạnh, lên lớp đều là chúng em thấy vui rồi".
Chia sẻ về các thầy, Hiệu trưởng Trường tiểu học Thải Giàng Phố, chị Nguyễn Thị Duyên cho biết: "Từ trước đến giờ, nếu mà nam giới chọn ngành học mầm non để theo đuổi nghề nghiệp cho mình thì sẽ có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Tuy nhiên, với các thầy ở Thải Giàng Phố lại khác, các thầy có đam mê, có nhiệt huyết, nhiều cô giáo phải phát "ghen" với các thầy vì được học sinh yêu quý.
Các thầy không chỉ sống vì cái nghề, mà còn sống với sự đam mê, nhiệt huyết của mình đối với nghề nghiệp.
Dù bạn là ai hay làm bất cứ việc gì, nếu không có sự đam mê thì sẽ khó có được sự thành công."
Theo GDVN
Thầy giáo mầm non: Chỉ yêu chứ không muốn... cưới Bốn chữ "thầy giáo mầm non" khiến nhiều người ngạc nhiên xen lẫn tò mò về nghề vốn được nghĩ chỉ "dành riêng" cho phụ nữ và cũng vì vậy mà các thầy giáo mầm khó tìm được mái ấm riêng. Nghe đến cưới là chạy "mất dép" Đó là kết quả mối tình hơn 2 năm với một cô gái cùng quê...