Rõ ràng tôi xinh mà sao vẫn “ế”?
Tới tuổ.i 29 rồi, tôi vẫn không thể nào tìm được một người đàn ông chân thành. Người nào đến với tôi cũng chớp nhoáng, cũng yêu rồi lại chán, chẳng ai muốn cưới xin gì.
Tôi tự hỏi bao nhiêu lần câu như vậy. Tôi xinh đẹp, cao ráo, lẽ ra phải là người đàn bà khiến nhiều gã ngưỡng mộ, lăn xả vào mà tán tỉnh rồi yêu đương, muốn cưới làm vợ. Thế mà, tới tuổ.i 29 rồi, tôi vẫn không thể nào tìm được một người đàn ông chân thành. Người nào đến với tôi cũng chớp nhoáng, cũng yêu rồi lại chán mà chẳng ai muốn cưới xin gì.
Tôi cứ lý giải mãi nguyên nhân mà không thể giải thích được. Trong khi, mấy cô bạn của tôi, nhan sắc quá bình thường, cũng chẳng có dáng dấp gì, vậy mà các cô ấy vẫn có được người yêu như ý, vẫn lấy chồng sinh con mà lại được chồng yêu chiều mới chế.t. Khổ là, chưa có thì ao ước nên khi nhìn cuộc sống của họ, tôi cũng thầm mong được như họ.
Có rất nhiều người đàn ông theo đuổi tôi, mua quà xịn cho tôi, đưa tôi đi nhà hàng sang trọng. Tôi cũng có thời gian yêu đương này kia. Nhưng khi nói đến chuyện về ra mắt, cưới xin thì không ai đả động gì. Các anh ấy cũng tự nhiên mà biến mất không lời từ biệt. Có người tử tế thì có lý do, &’vì chúng ta không hợp nhau nên anh nghĩ, chúng mình nên dừng lại tại đây’. Chuyện tình yêu kết thúc chỉ đơn giản như vậy đấy.
Tôi mệt mỏi khi cứ mải miết tìm một người đàn ông tử tế, yêu tôi chân thành, tính chuyện cưới xin. Vậy mà, sao số tôi buồn cười, cứ gặp phải người chỉ thích chơi bời với tôi mà thôi. Người nào đến cũng chóng vánh, mong manh như gió bụi. Một thời gian nữa, họ lại tự cao bay xa chạy.
Tôi có tâm sự với cô bạn của tôi về nỗi khổ tâm này. Cô bạn tôi mới thẳng thắn nói thật khi thấy tôi cứ khổ tâm mãi vì sao mình không tìm được người đàn ông như ý. Cô ấy bảo: “Mày hạ thấp tiêu chí của mày xuống. Tại mày nghĩ mình xinh đẹp, dáng đẹp nên được quyền yêu người nào giàu có, có xe hơi nhà lầu. Thế nên, những người nào không có tiề.n thì mày làm ngơ. Mà nói cho mày biết, đàn ông có tiề.n không chung thủy mấy đâu, họ có tiề.n thì họ chỉ thích chơi bời không thì họ cũng cực kì tỉnh táo trước những cô gái có nhan sắc. Đàn ông có tiề.n tin rằng, những cô gái đẹp như mày bu vào họ chỉ để moi móc túi tiề.n của họ mà thôi.
Với lại, mày thử nghĩ lại xem tại sao mày không được lòng người khác. Chính là, ngồi trước mặt người ta, mày cứ khoe dùng hàng hiệu, túi mấy triệu mấy triệu. Khoe đi nhà hàng này nhà hàng kia, thể hiện sự sang chảnh của mìn. Mày còn ch.ê ba.i người này mặc đồ lởm, người kia mặc hàng nhái này nọ. Nói là thở ra mùi tiề.n, đàn ông họ tỉnh lắm. Họ biết, mày chỉ nghĩ đến tiề.n thôi.
Video đang HOT
Tôi có tâm sự với cô bạn của tôi về nỗi khổ tâm này. Cô bạn tôi mới thẳng thắn nói thật khi thấy tôi cứ khổ tâm mãi vì sao mình không tìm được người đàn ông như ý. (ảnh minh hoa)
Mày không biết để ý tới cách ăn vận của mình. Đừng tưởng lúc nào lộng lẫy cũng là xinh đẹp, cũng khiến người khác ngưỡng mộ. Không đâu. Vì đàn ông họ cũng không thích mấy em quá lộng lẫy, trang điểm lòe loẹt khi đi chơi cùng họ nhìn như bà hoàng. Với lại, mình cũng nên tinh ý. Mấy anh lùn tịt mày cứ đi đôi dép cao hơn chục phân thì ai mà chịu đựng được vì thấp hơn bạn gái. Xong rồi, ăn nói thì toàn hàng này, hãng kia, thể hiện sự sang trọng, &’ché.m gió’ như thần thế, mấy ông sợ lấy mày về thì cung phụng mày cũng hết tiề.n’.
Đấy, nghe cô bạn nói một tràng, tôi về ngẫm lại thấy đúng thật. Thực ra, mấy điều đó tôi quen rồi, không để ý nên chẳng bao giờ biết người khác lại khó chịu về mình. Thảo nào mấy cô bạn gái thường không thích chơi với tôi, có lẽ là họ nghĩ tôi không cùng đẳng cấp với họ.
Tôi cũng hay mở miệng ch.ê ba.i người khác quê mùa, ăn mặc kém xinh thật. Thì ra, tất cả đều là nhược điểm. Tôi bắt đầu thấy lo sợ, bắt đầu thấy hoảng vì mình có thể bắt đầu lấy lại hình ảnh bằng việc sửa tính nết được không? Có muộn quá không khi mà người ta cứ có ấn tượng xấu về tôi rồi? Với lại, đây nó giống như một thói quen khó bỏ, thật sự cảm thấy buồn…
Tôi cũng hay mở miệng ch.ê ba.i người khác quê mùa, ăn mặc kém xinh thật. Thì ra, tất cả đều là nhược điểm. (ảnh minh họa)
Hóa ra là vậy, thì ra bao lâu nay người ta luôn nghĩ tôi là cô gái tham tiề.n, mở mồm ra là tiề.n. Quả thật tôi có đặt tiêu chí chọn người yêu hơi cao, vì tôi nghĩ, mình đẹp, mình xinh, mình có quyền yêu người giàu có, đẹp trai. Vì bao nhiêu cô gái xinh đẹp đều chọn đàn ông giàu, tôi hà cớ gì lại không được?
Thật khổ cho tôi, cứ luôn nghĩ tại sao người ta xấu hơn mình vẫn có người yêu tốt, vẫn có gia đình hạnh phúc. Còn tôi thì lại chịu cảnh cô độc, cứ đến rồi lại đi, buồn vô cùng. Tôi cảm thấy mệt mỏi về chuyện này, chán nản lắm rồi! Bây giờ mà sửa e quá khó, nhưng mà không sửa, bao giờ mới có người yêu!
Theo Afamily
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổ.i. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổ.i teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổ.i rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổ.i mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổ.i (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổ.i thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiề.n.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiề.n nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuố.c, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiề.n quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổ.i thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổ.i 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...