Phương ơi, bạn đâu rồi?
Hà Thị Minh Phương là tên đây đủ của cô bạn chơi thân với tôi từ tâm bé. Và đó cũng là thông tin duy nhât mà tôi có cho đên tân bây giờ vê nó, không địa chỉ, không nick chat, không sô điên thoại, không email, không facebook…
Tôi vân thường xem chương trình “Như chưa hê có cuôc chia ly” và không khỏi xúc đông bởi những cuôc hôi ngô trong nước mắt của biêt bao nhiêu gia đình, đông đôi. Những lúc như thê, tôi chỉ ước, giá như tôi và nó cũng được hôi ngô, được trở vê thuở âu thơ như thê!
Âu thơ trong tôi, ngoài những kỷ niêm vê gia đình, thì khoảng thời gian được học, được chơi cùng với nó là miên ký ức ân tượng nhât. Hôi đó, nhà Phương sát mặt đường quôc lô còn nhà tôi ở sâu trong làng. Môi lân lên chơi với nó, thay bằng đi đường chính, tôi thường đi tắt qua bụi tre của mây nhà hàng xóm, rôi đi ven qua một cái ao cạn nước, và chui vào bụi dứa đây gai sau vườn nhà nó. Nó và em trai tên Sơn vân thường leo lên cây ôi mỡ sau nhà, rôi hét âm lên môi khi tôi &’vượt rào” lên chơi. Ba chị em thường chơi trò “mẹ con”, bán ôi cho nhau rôi dùng lá ôi làm tiên, thỏa sức đánh chén cho bằng sạch những quả ôi chín trắng, thơm lừng.
Hàng ngày, hai đứa thường đi bô đên trường, chơi thân với nhau lại được cô giáo xêp ngôi cùng bàn nên chúng tôi thích lắm. Tôi nhớ nhât là giờ kiêm tra toán năm lớp 6, đê toán y hêt đê trong sách tham khảo. Phương giở tài liêu ra đê chép cách giải, khi tôi quay sang thì nó đã hoàn thành xong bài rôi. Lúc ra vê tôi có hỏi thì nó chôi đây đây: “Phương làm gì có quyên sách tham khảo đó đâu”. Tôi thây tức vô cùng và cái tính hiêu thắng đã khiên tôi phải tìm cho ra bằng chứng ngay hôm đó.
Video đang HOT
Trong lúc Phương đang ở sau nhà, tôi mò vào góc học tâp của nó, mở cặp ra và phát hiên quyên sách tham khảo nằm ngay ngăn giữa. Vừa lúc đó, nó cũng bước vào, nó vô lây quyên sách rôi mặt đỏ bừng bừng đi xuông bêp. Tôi truy cho bằng được, nó vừa khai vừa rưng rưng nước mắt: “Ừ, thì tao chép bài đây, mày nghĩ thê nào thì tùy”. Tôi không nói gì, giât quyên sách từ tay nó rôi đi thẳng vê nhà. Mãi đên hai hôm sau, tôi mới đem quyên sách trả nó và không quên kẹp môt cái thư tay trong đó: “Từ giờ buôi sáng bọn mình sẽ học nhóm theo quyên sách tham khảo này nhé, sẽ giải lân lượt các dạng toán trong này đê làm quen, chứ mày không nên chép lời giải như lân trước. Tao xin lôi vì hôm đó tự ý lục lọi cặp sách của mày”.
Nói ra thì thât xâu hô nhưng nôi dung bức thư đó là tôi nhờ chị hàng xóm viêt hô vì sau khi “tâm sự” chuyên hai đứa cãi nhau, chị ây bảo sẽ giúp hai đứa làm hòa. Cũng may sau đợt đó, chúng tôi càng thêm gắn bó, học toán ngày môt tôt hơn. Sang đâu năm lớp 8, Phương theo gia đình chuyên vào Nha Trang ở hẳn. Những năm sau đó chúng tôi vân liên lạc bằng thư tay với nhau. Tôi còn nhớ rõ địa chỉ nhà nó là 3/14 đường Dã Tượng, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Nhưng đên năm lớp 12, tôi bị mât liên lạc với Phương. Mây lân tôi viêt thư đên địa chỉ cũ đêu không có hôi âm. Không hiêu vì sao mà bông dưng nó mât hút chẳng liên lạc môt lân với tôi?
Cho đên bây giờ, đã hơn 11 năm trôi qua, tôi sông và công tác tại Hà Nôi nhưng vân mong môt ngày nào đó sẽ liên lạc được lại với Phương. Tôi đã từng vào google gõ họ tên nó hàng trăm lân, vào Facebook tra tên nó không biêt bao nhiêu lân những kêt quả vân vô vọng.
Ước gì có môt phép màu hôi ngô giúp chúng tôi gặp lại nhau hoặc ước gì lúc này nó đang ngôi và đọc được những dòng tâm sự này của tôi?
Theo người lao động
Người yêu cũ ruồng bỏ bỗng quay lại
Bỗng dưng người em yêu cách đây 4 năm lần được địa chỉ, tìm gặp và nói là rất hối hận, mong em tha thứ và xin cưới em.
Ảnh minh họa.
Em 26 tuổi, cách đây 4 năm em yêu một người và có bầu với bạn trai. Em cứ nghĩ kết thúc sẽ là một đám cưới, nhưng không ngờ bạn trai em bắt em phá thai với lý do kinh tế chưa ổn định, anh ấy vừa mới nhận công việc tốt ở miền Nam, không thể bìu ríu chuyện gia đình. Em giận anh ấy, tự mình vượt qua bao khó khăn để sinh và nuôi con một mình. Giờ bỗng dưng anh ấy lần được địa chỉ, tìm gặp em, nói là rất hối hận, mong em tha thứ và xin cưới em. Trong lòng em tình yêu đã chết, nhưng em rất muốn con em có bố. Em sợ sau này cháu hận em.Lê Hương Giang (Quảng Nam, Đà Nẵng)
Hương Giang thân mến, trong lúc bạn gặp khó khăn nhất đã một mình tự xoay xỏa vượt qua tất cả để sinh và nuôi con khôn lớn, sau này cháu sẽ hiểu và không thể nào oán trách mẹ. Có điều, giờ bạn hãy lắng nghe lòng mình, xem thực sự tình yêu đã chết, hay đó là do hận quá mà thành.
Các cụ có câu: "Đánh kẻ chạy đi nhưng không đánh người chạy lại", nếu anh ấy thực sự hối hận, muốn vun đắp gia đình với bạn, mà bạn vẫn còn tình cảm thì nên cho anh ấy, cũng là cho mình một cơ hội hạnh phúc. Trừ trường hợp bạn không còn chút tình cảm nào thì đành chịu. Khi đó, bạn đừng cố hàn gắn chỉ vì muốn cho con "có bố". Một gia đình tồn tại trên danh nghĩa sẽ chỉ đem lại đau khổ thôi bạn ạ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng khoe anh! Tuần rồi không biết em nghe lời khuyên của cô nào trong số các cô bạn của em mà quyết định về lôi chồng ra... phủi bụi. Ảnh minh họa. Nguồn: Internet Đầu tiên em bỏ một loạt bốn chiếc sơ mi cũ của anh, bảo rằng trông lôi thôi quá tiếp đó là đưa anh đến cửa hàng chọn đồ tiếp nữa...