Phụ nữ sinh ra là để yêu thương, chứ không phải để chịu đau khổ
Giờ đây, tôi lại phải khóc một mình, một mình tự lau nước mắt cho mình. Khi tôi yếu đuối nhất ,cần chồng tôi nhất, thì anh lại đang vui bên duyên mới.
Chưa bao giờ tôi đòi hỏi sẽ có ai phải quan tâm đến mình hoặc phải dành tất cả tình yêu thương cho tôi. Cho dù tôi là con gái, nhưng là một phụ nữ đầy gai góc, tình cảm đấy, yếu ớt đấy nhưng tính nết vô cùng kiên cường. Tất nhiên không phải vì thế mà tôi không muốn được yêu thương, ve vuốt và hưởng sự ngọt ngào, tôi cũng là một người rất lãng mạn.
Tôi có một gia đình nhỏ, luôn đầy ắp tiếng cười của trẻ con, cũng tràn ngập yêu thương của hai vợ chồng. Chúng tôi luôn phấn đấu để cơ một cuộc sống tốt hơn, có tương lai cho hai đứa nhỏ. Ngay cả khi chồng tôi bị tai nạn, một bên mắt còn chẳng thấy đường, chân đi tập tễnh, liệt cả dây thần kinh số 5, tôi vẫn gồng mình lên được. Vì tôi yêu gia đình ấy, tôi thương chồng tôi rất nhiều. Những vất vả một mình cắn răng chịu đựng, nhiều lúc tủi thân mà không dám khóc sợ chồng nhìn thấy lại tổn thương. Chạy ngang chạy dọc như con thoi mà đôi khi thấy vẫn không sao bù đắp nổi, vẫn thấy đuối quá chừng. Làm trong làm ngoài, đầu tắt mặt tối, thậm chí nhiều khi tôi còn không nhớ mình đã soi gương lần cuối khi nào. Tôi chẳng khác nào người đàn bà đi ngược chiều bão, một mình chống cả bầu trời khó khăn.
Vậy mà giờ đây, tôi lại phải khóc một mình, một mình tự lau nước mắt cho mình. Khi tôi yếu đuối nhất, cần chồng tôi nhất, thì anh lại đang vui bên duyên mới. Bên người phụ nữ khác chứ không phải là tôi. Thật sự tôi rất hận, tại sao lại nỡ đối xử với tôi như thế, tôi chỉ là phụ nữ thôi mà, tôi cũng có trái tim, cũng biết đau đớn như ai, tôi không thể hiện ra không có nghĩa là tôi không muốn được người khác che chở. Hay người ta thấy tôi quá mạnh mẽ rồi, không cần quan tâm đến tôi nữa, hay người ta nghĩ, có đau khổ thế nào tôi cũng sẽ vượt qua, giống cái người đàn bà đi trong bão ấy. Người ta không thấy người đàn bà vượt bão ấy, đau khổ và cô đơn thế nào hay sao?
Tôi ốm, sự cô đơn và sự cay đắng gần như khiến tôi tủi hờn tất cả. Tôi thấy thương cho tôi, cũng chẳng muốn trách cái con người phụ bạc ấy, tôi lại muốn xem họ có thể sống tốt với nhau, yêu thương nhau, hi sinh vì nhau hay không? Nếu có thì quả thật, coi như kiếp trước tôi mang món nợ đời với anh, giờ tôi đã trả xong. Nghĩ như thế mà sao tim tôi vẫn đau đớn vô cùng! Tôi thấy thương những đứa con của chúng tôi, chúng nó không đáng phải chịu sự sai lầm của người lớn. Cả tuổi thơ của các con sẽ là vết đau lâu lắm.
Vết sẹo này, người lớn không bao giờ có thể hiểu được. Vì người lớn có hạnh phúc riêng của họ, còn mãi chạy theo những niềm đau riêng của họ. Ai đau mới biết mình đau, còn nỗi đau của người khác, sao đau bằng của mình !
Video đang HOT
Giờ đây thanh thản ,tôi thấy an yên mà sống, bầu trời không còn quá trong xanh như hồi trước, nhưng cũng không còn mây đen bao phủ . Tôi tin trong cả biển người, với một người như tôi, chắc chắn sẽ có tia nắng ấm áp sẽ xua tan bóng tối mà anh tạo ra . Còn nếu không có, tôi vẫn tin, tôi có thể tự tạo ra ánh sáng đó. Tôi không còn hận người như anh!
Vân Anh
Từ ngày đầu về ra mắt nhà bạn trai, tôi đã phải trốn trong nhà vệ sinh khóc một mình
Vậy mà đến bây giờ, những tưởng chuyện cưới xin là chuyện sớm muộn, không ngờ mẹ người yêu lại nói rằng...
Tôi nghe những lời ấy từ miệng của mẹ người yêu nói ra mà điếng người. (Ảnh minh họa)
Tôi đã trải qua một sự mất mát rất lớn, đứa con mà tôi mang thai suốt 3 tháng trời rời bỏ tôi. Vậy mà người tôi yêu thương nhất cũng chính là người yêu tôi lại khiến tôi đau khổ hơn khi nghe lời bố mẹ mà rũ bỏ tôi đúng lúc này.
Người yêu tôi đi học đại học ở thành phố và sau đó đã ở lại đây làm việc. Tôi học cùng anh 4 năm đại học nhưng mãi khi ra trường chúng tôi mới nảy sinh tình cảm sau một lần họp lớp. Anh nói có tình cảm với tôi đã lâu nhưng vì sợ không xứng nên chưa mở lời.
Thật tình trước kia thời đại học tôi cũng đã cảm mến anh vì anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó nhưng lại có ý chí rất lớn. Sau khi ra trường, anh cũng thành công và nổi trội hơn chúng tôi. Vì vậy mà tôi đã đồng ý yêu anh.
Anh là một người rất chu đáo. Dù công việc bận rộn hay có những ngày phải đi tiếp khách cho cơ quan, anh đều tìm lý do để thoái thác vì sợ tôi phiền lòng và ghen tuông. Bố mẹ tôi cũng rất quý và trân trọng sự chân chất ở con người anh.
Dù chưa bao giờ phải suy nghĩ quá nhiều về anh nhưng càng ngày tôi càng nhận ra anh là một người quá nghe lời bố mẹ. Đối với người yêu tôi, bố mẹ là người đã cho anh một tương lai như ngày hôm nay vì vậy mà nhất nhất những gì bố mẹ nói thì dù đúng hay sai anh cũng chưa từng cãi lời.
Tình yêu của chúng tôi gặp trở ngại lớn nhất là bố mẹ anh. (Ảnh minh họa)
Khi yêu nhau được 1 thời gian anh mới tâm sự với tôi rằng việc yêu tôi chính là điều duy nhất mà anh làm trái ý bố mẹ. Lúc ấy tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì và chỉ nghĩ bố mẹ anh sợ tôi là gái thành phố, lấy tôi làm vợ thì tôi sẽ bắt nạt anh. Nhưng tất cả những điều ấy hoàn toàn không phải, ở quê anh đã được bố mẹ định sẵn đám cưới với một cô gái trong thôn. Nhiều lần bố mẹ giục cưới nhưng anh đều nói khi nào đến thời điểm anh sẽ về thưa chuyện với bố mẹ.
Tình yêu của chúng tôi gặp trở ngại lớn nhất là bố mẹ anh. Bố anh là người rất giữ chữ tín, vì vậy trong lòng bác đã quyết cô gái kia là con dâu. Lần đầu tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã phải tủi thân đến mức chạy vào nhà vệ sinh khóc một mình cho hết uất ức.
Hôm ấy bố mẹ anh biết anh dẫn người yêu về nên cũng gọi cô gái kia đến. Người yêu tôi vì nể mặt bố mẹ nên không tỏ thái độ với cô gái kia, còn bố mẹ anh thì liên tục gọi cô ấy là con dâu, xem tôi giống người vô hình nên tôi cảm thấy rất tổn thương.
Tôi đã nói với anh là hãy dứt khoát với bố mẹ nhưng anh chỉ dám nói nhẹ nhàng, mỗi lần thấy bố gắt qua điện thoại anh lại chẳng can đảm nói tiếp. Đúng ra thì anh sợ trái ý bố và không thể bảo vệ tôi. Tôi đã cảm thấy rất buồn và muốn chia tay. Nhưng lúc này tôi lại phát hiện mình mang thai, thế là lần thứ 2 về nhà, anh thông báo việc mang thai, tôi được 2 bác đồng ý cho kết hôn dù chẳng vui vẻ gì.
Ngày nhà trai đến xin cưới và dự định cuối tháng sau sẽ tổ chức, tôi thấy bố mẹ anh cũng rất hời hợt và không coi trọng gia đình tôi. Còn bố mẹ tôi, biết con mang bầu trước nên cũng không để bụng quá nhiều, chỉ mong cho xuôi chèo mát mái. Chuyện của chúng tôi lúc ấy xem như đã ổn định thì tôi không may bị lưu thai sau một trận ốm sốt. Người yêu tôi vẫn quan tâm đến tôi nhưng từ khi ấy, tôi không thấy anh đề cập đến đám cưới.
Đã hơn 2 tháng từ ngày tôi mất con nhưng chưa thấy nhà anh rục rịch gì, hôm qua tôi bèn lấy điện thoại gọi về hỏi thăm bố mẹ anh. Khi tôi nói khéo về chuyện đám cưới, mẹ anh nói chuyện với tôi một cách dửng dưng: "Thằng Tuấn chưa nói gì cho cháu nghe à? Vì cháu có con nên nhà bác mới đồng ý, giờ đứa con không còn xem như nhà bác hết trách nhiệm với cháu."
Tôi nghe những lời ấy từ miệng của mẹ người yêu nói ra mà điếng người. Dù không còn đứa con nhưng chẳng lẽ tôi không xứng để bố mẹ anh nhận tôi làm con dâu? Đã vậy lúc tôi nói chuyện với người yêu anh lại tiếp tục ậm ờ và nói tôi chờ đợi về chuyện đám cưới. Năm nay tôi đã 27, nếu nghe anh thì tôi còn phải chờ đợi đến bao giờ? Tôi đã mất mát nhiều quá, con cũng đã không giữ được, bây giờ ngay cả người tôi yêu thương cũng không ở bên tôi nữa hay sao?
Theo Afamily
Đời còn dài, giai còn nhiều, sao phải dây dưa với chồng cũ! Có người nói: "Nếu Lọ Lem quay lại nhặt chiếc hài mình đánh rơi thì cô ấy đã không có cơ hội để trở thành vợ hoàng tử". Nếu ví chồng cũ của bạn như một chiếc hài, nhưng bạn không đánh rơi mà là cố tình vứt bỏ, và giờ có người đã nhặt nó rồi thì bạn có nên giành lại...