Phi công Liên Xô cuối cùng kể về chuyện bắn rơi hàng loạt máy bay Mỹ ở Triều Tiên
Trong suốt một thời gian dài, việc Liên Xô trực tiếp can thiệp vào các cuộc không chiến trên bầu trời Triều Tiên giai đoạn năm 1950-1953, được giữ bí mật trong khi Mỹ đã đoán rằng có phi công Liên Xô trực tiếp tham chiến.
Tiêm kích MiG-15 của Liên Xô.
Theo Spunik, người Mỹ từng hết sức hoài nghi, không rõ làm cách nào các phi công thiếu kinh nghiệm của Trung Quốc và Triều Tiên lại có thể bắn rơi vô số máy bay Mỹ.
Cuối tuần trước, Nga kỷ niệm ngày đặc biệt dành riêng cho các cựu quân nhân Liên Xô tham chiến ở khắp nơi trên thế giới trong giai đoạn Chiến tranh Lạnh. Phóng viên Nga nhân dịp này đã phỏng vấn cựu phi công, thiếu tướng Sergei Kramarenko.
Kramarenko, 97 tuổi, là phi công Liên Xô cuối cùng còn sống đến ngày nay, từng tham chiến trong cuộc chiến tranh Triều Tiên. Dù tuổi cao, Kramarenko vẫn nhớ như in những ngày tháng chiến đấu, từ giai đoạn cao trào trong Thế chiến 2.
“Đến khi Thế chiến 2 khép lại, chúng tôi đã vượt xa người Đức về khả năng không chiến. Chúng tôi bước vào Chiến tranh Triều Tiên với một nền tảng tốt và được trang bị đầy đủ. Đó là lý do chúng tôi vượt trội hơn phi công Mỹ”, Kramarenko nói.
Kramarenko trong Thế chiến 2.
Cá nhân Kramarenko cho rằng phi công Mỹ không giỏi như phi công Đức. Phi công Mỹ thường né tránh giao tranh, không quyết liệt trong chiến đấu. Ở thời điểm chiến tranh Triều Tiên, các tiêm kích MiG-15 của Liên Xô còn vượt trội hơn tiêm kích F-86 của Mỹ, Kramarenko nói.
Tháng 11.1950, Kramarenko cùng 31 phi công Liên Xô khác âm thầm sang Trung Quốc đào tạo các phi công cho cuộc chiến tranh Triều Tiên. Một trong những ưu tiên hàng đầu của các phi công Liên Xô là tìm hiểu thông tin về tiêm kích Sabre của Mỹ, từ đó đề ra các phương án đối phó.
Video đang HOT
Phi công Liên Xô chỉ thực sự tham chiến trên bầu trời Triều Tiên vào năm 1951. Kramarenko nói ông tham gia nhiệm vụ chiến đấu vào ngày 1.4.1951.
Tiêm kích F-86 Sabre của Mỹ.
“Chúng tôi đánh chặn một phi đội máy bay trinh sát có tiêm kích hộ vệ của Mỹ”, Kramarenko nhớ lại. Ở độ cao 7.000 mét, chúng tôi thấy máy bay địch ở phía trước. Máy bay trinh sát của họ có hai động cơ, theo sát là 8 tiêm kích, chia làm hai phi đội”.
Kramarenko nói phi đội của ông khi đó chỉ có 4 chiếc MiG. “Tôi ra lệnh chiến đấu”, Kramarenko nói. Vừa điều khiển máy bay, Kramarenko vừa quan sát trận chiến để đưa ra chỉ dẫn trực tiếp cho các đồng đội.
Kramarenko cũng tham gia vào trận chiến khốc liệt ngày 12.4.1951. Đó là ngày mà phi công Mỹ gọi là “Thứ Năm đen tối”. 30 chiếc MiG-15 tấn công phi đội oanh tạc cơ B-29 của Mỹ với 100 tiêm kích F-80 và F-84.
Oanh tạc cơ B-29.
Trong ngày đó, các tiêm kích MiG-15 bắn rơi nhiều oanh tạc cơ B-29 mà không hứng chịu bất cứ tổn thất nào. Bộ Chỉ huy Mỹ khi đó bị sốc đến mức ngừng ngay các hoạt động ném bom ở Triều Tiên để điều tra nguyên nhân.
“Trong trận đó, chúng tôi bắn rơi 25 trong số 48 chiếc B-29″, Kramarenko nói. Các máy bay Mỹ khi đó nhắm đến cây cầu trên sông Áp Lục, nối liền Trung Quốc và Triều Tiên. Các phi công MiG-15 thực hành tấn công một cách thuần thục bằng cách bổ nhào từ trên xuống.
Kramarenko cũng có lần chạm trán với phi công ưu tú (ACE) của Mỹ. Đó là Glenn Eagleston, chỉ huy phi đội số 334.
Kramarenko năm nay 97 tuổi.
“Eagleston bay theo đội hình 3 chiếc. Hai phi công hỗ trợ anh ta ở hai bên sườn để anh ta chủ động tấn công. Chúng tôi đã có màn rượt đuổi căng thẳng và tôi đã bắn rơi máy bay của anh ta”, Kramarenko kể lại. “Eagleston bị thương và tôi nghe tin rằng anh ấy được đưa về Mỹ, không bao giờ bay một lần nào nữa”.
Ngày 17.1.1952, Kramarenko cuối cùng cũng bị bắn rơi. Ông nhảy dù xuống một cánh rừng ở Triều Tiên. Ông được người địa phương tìm thấy, đưa về làng chăm sóc.
Ngày hôm sau, có xe chở Kramarenko ra sân bay. Đó cũng là lần cuối cùng ông tham chiến trước khi về Liên Xô. Theo báo Nga, trong số các phi công Liên Xô được đưa sang Triều Tiên tham chiến, có 8 người thiệt mạng và tổn thất 12 máy bay. Họ bắn rơi tổng cộng 50 máy bay ném bom Mỹ và một số lượng không xác định các tiêm kích.
Về phần mình, Kramarenko nói ông bắn rơi 21 máy bay đối phương, chỉ được công nhận 13 lần vì số còn lại rơi xuống biển.
Theo danviet.vn
Bí mật quân sự : Đọ độ khủng của 2 cỗ máy ném bom B-1, Tu-160 của Nga, Mỹ
Cả hai cỗ máy đều có thể thay đổi hình dạng cánh, mục tiên ban đầu được thiết kế để nhanh chóng phóng tên lửa hạt nhân và tấn công vào các mục tiêu trong chiều sâu phòng thủ đối phương.
Máy bay ném bom B-1.
25 năm phát triển, nhiều lần hiện đại hóa và các nỗ lực kéo dài thời hạn hoạt động. Quân đội Mỹ quyết định trang bị vũ khí siêu âm cho máy bay ném bom chiến lược B-1B Lancer. Điều này, theo Lầu năm góc, sẽ cho phép máy bay tiếp tục phục vụ trong vài năm nữa. Sputnik đưa ra một so sánh khách quan máy bay Mỹ với Tu-160 của Nga (Thiên nga trắng). Tương tự nhưng có khác nhau Việc thiết kế máy bay ném bom - tên lửa siêu thanh ở Mỹ và Liên Xô bắt đầu từ những năm 1960.
Cả hai cỗ máy đều có thể thay đổi hình dạng cánh, mục tiên ban đầu được thiết kế để nhanh chóng phóng tên lửa hạt nhân và tấn công vào các mục tiêu trong chiều sâu phòng thủ đối phương. Do đó, các kỹ sư ở cả hai quốc gia đã cố gắng "đóng gói" tất cả các công nghệ mới nhất tại thời điểm đó. B-1 được coi là mẫu chuyển tiếp giữa máy bay ném bom cận âm B-52 Stratofortress và máy bay B-2 Spirit 59 vô cùng hứa hẹn sau đó. Tu-160 thì là một bổ sung quan trọng cho máy bay ném bom tuabin cánh quạt Tu-95, khó khăn để vượt qua hệ thống phòng không mạnh mẽ hiện đại. (Tuy nhiên, chiến tranh Việt Nam cho thấy B-52 không tốt hơn trong vấn đề này).
Mẫu B-1 đầu tiên cất cánh vào tháng 2/1979, và phiên bản B-1B sản xuất hàng loạt vào tháng 10 năm 1984, việc bàn giao cho Không quân Mỹ bắt đầu từ tháng 7/1985. Tu-160 thực hiện chuyến bay đầu tiên vào tháng 12 năm 1981 và được đưa vào vận hành trong không quân Liên Xô từ năm 1987. Cả hai máy bay trông giống nhau về ngoại hình, do mục đích sử dụng và cùng tuân theo các quy luật khí động học cơ bản. B-1 Lancer có thể tăng tốc lên tối đa 1,25 Mach (1546 kmgiờ), Tu-160 - lên tới 2,05 Mach (2536 kmgiờ). (Nhưng cần hiểu rằng: chế độ bay siêu âm ngay cả đối với những máy bay loại này, mặc dù thường xuyên nhưng diễn ra trong thời gian tương đối ngắn. Tầm hoạt động chuyến bay ngắn hơn do mức tiêu thụ nhiên liệu khổng lồ, tuổi thọ động cơ và khung thân máy bay giảm do sức cản không khí).
Tu-160.
Về trọng tải hàng hóa, máy bay Nga vượt lên trước. Trọng lượng cất cánh tối đa của Tu-160 là 275 tấn (trong đó nhiên liệu là 148 tấn) so với 216 tấn của B1 (88,5 tấn nhiên liệu). Tu-160 có thể mang theo trong khoang (không có hệ thống treo bên ngoài) lên tới 45 tấn tên lửa, bom, B-1B - chỉ 34 tấn. Nhưng phạm vi hoạt động thực tế (không cần tiếp nhiên liệu) và trần bay của cả hai loại xấp xỉ nhau: Tu-160 - 12 300 km và 16 000 mét, B-1B - 12 000 km và 18 300 mét (cũng cần tính đến việc máy bay Nga nặng hơn đáng kể).
Cả hai máy đều được trang bị động cơ phản lực với khoang đốt sau. Máy bay Mỹ được trang bị 4 động cơ General Electric F101-GE-102, mỗi động cơ phát triển lực kéo tối đa khi tăng lực 13960 kgf. Máy bay Nga Nga cũng có 4 động cơ NK-32, mỗi động cơ cung cấp lực đẩy tối đa 25000 kgf. (Tất nhiên, ở chế độ bình thường, con số khiêm tốn hơn: 6620 kgf đối với động cơ Mỹ và 14000 kgf đối với động cơ Nga). Ngoài ra, cả hai máy bay đều có các bộ phận động lực phụ trợ để khởi động động cơ chính (khi cần), và cung cấp năng lượng cho thiết bị khi ở trên mặt đất. Sử dụng trong chiến đấu và các tai nạn xảy ra Trong các hoạt động chiến đấu thực sự, Tu-160 chỉ được tham gia trong chiến dịch quân sự của Nga ở Syria. Từ ngày 17 đến 20 tháng 11 năm 2015, Thiên nga trắng lần đầu tiên bắn tên lửa hành trình Kh-555 và Kh-101 vào các mục tiêu IS. Sau đó Tu-160 được sử dụng nhiều lần ở Syria.
Hồ sơ của B-1B phong phú hơn: được sử dụng ở Nam Tư, Afghanistan, Iraq và Syria, nhưng chỉ như máy bay ném bom thuần túy, chứ không phải như máy bay phóng tên lửa. Máy bay ném bom chiến lược Tu-160 SPUTNIK/ SCRINNIKOV Máy bay ném bom chiến lược Tu-160 Tu-160 tỏ ra là một cỗ máy khá đáng tin cậy. Chỉ có hai trường hợp thảm họa của Thiên nga trắng được biết đến. Năm 1987, một chiếc Tu-160 bị rơi khi cất cánh từ sân bay. Tuy nhiên, phi hành đoàn đã kịp nhảy dù và không có thương vong.
Mùa thu năm 2003, khi thực hiện chuyến bay thử nghiệm không có vũ khí (sau khi sửa chữa động cơ), một chiếc Tu-160 đã bị rơi ở một nơi vắng vẻ trong khu vực Saratov, cách căn cứ không quân 40 km. Cả 4 thành viên phi hành đoàn đều thiệt mạng.
Mọi thứ bùng cháy ở phía sau. Những máy bay ném bom đáng gờm nhất Lancer ít thành công hơn trong vấn đề này. Những nhược điểm đã xuất hiện từ các chuyến bay đầu tiên: thiết bị điện tử trên máy bay phức tạp và thiếu tin cậy, kém kiểm soát. B1 nằm trong danh sách những máy bay hay bị tai nạn trong Không quân Hoa Kỳ. Hậu quả của các thảm họa, đã mất 10 chiếc, 17 phi công thiệt mạng. Một trong những sự cố mới nhất là việc hạ cánh khẩn cấp xuống căn cứ không quân Texas vào tháng 5/2018, do có vấn đề với ghế phóng. Vì lý do tương tự, vào tháng 3 năm nay, toàn bộ đội máy bay B-1B đã phải "neo" lại, ngừng hoạt động trong một tháng.
Phiên bản cập nhật của "cựu chiến binh" vẫn sẽ tiếp tục phục vụ Trong chương trình vũ khí cấp nhà nước hiện tại của Nga, đã có kế hoạch hoàn thiện Tu-160 và Tu-160M thành phiên bản M2. Theo giới chức quân sự, đây sẽ là một cỗ máy hoàn toàn mới trong bộ khung thân quen thuộc, dự kiến không thay đổi trong tương lai gần. Tu-160M2 sẽ được trang bị thiết bị điện tử và dẫn đường mới, hệ thống tác chiến điện tử, điều khiển vũ khí hiện đại.
Không quân Mỹ cũng giới thiệu tùy chọn nâng cấp máy bay B-1B. Trong phiên bản mới, các máy bay sẽ mang theo nhiều gấp đôi số lượng bom và tên lửa, bên trong khoang, có kế hoạch bố trí băng chuyền bom dạng bánh xe, tương tự như B-52. Nhưng quan trọng nhất, Lancer sẽ được trang bị vũ khí siêu thanh. Vì vậy, cả hai loại máy bay "chiến lược sẽ vẫn tiếp tục hoạt động cho đến khi được thay thế bằng những cỗ máy mới: PAK DA của Nga và B-21 Raider của Mỹ.
Theo danviet
Khám phá sức mạnh chiến hạm lớn nhất của Hải quân Triều Tiên Hải quân Triều Tiên hiện đang vận hành hai khu trục hạm cỡ nhỏ lớp Najin, đây chính là những tàu chiến mặt nước lớn nhất và mạnh nhất của quốc gia Đông Bắc Á này. Khu trục hạm cỡ nhỏ (khinh hạm) lớp Najin củaHải quân Triều Tiênđược cho là xây dựng dựa trên nguyên mẫu Kola của Liên Xô. Tuy vậy...